Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việt Từ đi vào, dừng bước cạnh sô pha, mùi rượu say lòng xông vào chóp mũi, anh dời mắt khỏi người đàn ông trong cơn nửa say nửa tỉnh có vẻ phá lệ tùy ý, hạ đường nhìn xuống chai rượu còn một nửa bên cạnh, khẽ cười, trêu chọc: "Hóa ra mới uống nửa chai Vodka à, có vẻ đạo diễn Holos còn cần rèn tửu lượng thêm."

Holos lười nhác nằm trên ghế sa lông, chẳng ngạc nhiên khi Việt Từ nói toạc thân phận mình ra, nếu người này làm bộ không biết ngoại hình anh ta, anh ta mới hoài nghi người nọ muốn giả vờ cái gì mà ngây thơ với chả ngốc nghếch, càng không thèm để ý bị trêu chọc.

Anh ngáp một cái, cảm thấy hơi lạnh, liền đơn giản đưa tay chỉ cái tủ ở góc phòng, sai như đúng rồi: "Mở ngăn kéo phía dưới, đem thảm lại đây."

Thái độ tự nhiên tùy ý, hiển nhiên đã quen thói sai sử người khác.

Việt Từ híp mắt nhìn anh ta, người đàn ông có làn da Đức đặc biệt trắng nõn, từng sợi tóc màu vàng tinh nghịch rủ xuống bên má càng làm nổi bật sắc tươi sáng, thái độ sai phái cao ngạo của hắn đặt ở trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt đẹp này không hề làm người ta chán ghét chút nào, ngược lại còn mang một loại tao nhã mà biếng nhác như loài mèo. Nói chung người đẹp thì có đặc quyền, mặc dù anh không có ý "muốn đè" đối phương, nhưng bản chất háo sắc hoàn toàn không có lý do từ chối yêu cầu của người đẹp.

Anh nhếch môi một cái, theo ý đối phương xoay người đến chỗ tủ lấy một tấm thảm lông, xúc cảm mềm mại khiến người ta yêu thích không buông tay, đắp ở trên người đúng là sẽ vô cùng thoải mái, nhưng lúc anh trở lại, khi người đàn ông đưa tay định cầm lại ác liệt rút thảm về, khiến tay đối phương bất ngờ không kịp phòng cầm vào khoảng không.

Người đàn ông thu tay, trợn mắt nhìn anh.

Holos có một đôi con ngươi màu xanh ngọc bích như phỉ thúy dạt dào ý xuân về hoa nở, khi đôi mắt này nhìn Việt Từ căm tức thì còn có một phen tư vị khác, Việt Từ nhìn mà tâm tình càng thêm tốt đẹp, anh cười cười, tùy tay kéo một cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhàn nhã vắt chéo chân, còn lấy cái thảm mà đối phương muốn khoát lên đùi mình, tò mò hỏi: "Đạo diễn Holos, phim điện ảnh mới của ngài chuẩn bị đến giai đoạn nào rồi?"

Nghe những lời này, đôi mắt mông lung lười nhác của Holos biến thành tỉnh táo, anh ta không chấp nhất với cái thảm trên đùi Việt Từ nữa, thu tay về rồi nhíu mày, giọng nói khàn khàn vì say rượu chứa ý trêu đùa ác liệt, anh ta nói: "Muốn đóng phim của tôi rồi một bước lên trời? Vậy chỉ tấm thảm này là chưa đủ, có điều nếu cậu hầu hạ tôi tốt, nói không chừng tôi sẽ xem xét cho cậu cơ hội đóng một vai nhỏ lên sân khấu ba mươi giây."

Tiếng nói ngạo mạn, con ngươi xanh đánh giá trên dưới thanh niên, tầm mắt nóng rực như muốn đốt bỏng cả người anh.

Nhân vật nhỏ ba mươi giây mà Holos nói như thể ân lớn trời ban, có lẽ đối với những minh tinh nhỏ kia thì đúng là như thế, có thể xuất hiện trong phim của vị đạo diễn nổi danh quốc tế này, dù chỉ là cái mặt, cũng đủ xưng là một bước lên trời, về sau đi tới đâu cũng sẽ được tán tụng hâm mộ, dù gì thì đó cũng là Holos.

Nhưng loại thái độ này dùng với Việt Từ, lại khiến anh cười nhạo một tiếng, thanh niên khoanh tay nhìn anh ta không chút để ý, cặp môi động động nói ra lời đâm đúng chỗ chí tử trong tim anh ta: "Vậy quên đi, tôi không phải thực thích hợp tác với kẻ thất bại, nếu tôi muốn đóng phim, so với tìm anh, tìm đạo diễn Burke không phải hơn sao? Huống hồ, tôi nghĩ anh ta sẽ rất hoan nghênh hơn nữa cực vinh hạnh được mời tôi làm nam chính."

Đạo diễn Burke chính là người đã đánh bại Holos trong lễ trao giải Oscar trước đó nhờ bộ phim mang khuynh hướng chính trị đầy đủ, chính xác, giành giải Oscar cho bộ phim xuất sắc nhất, một câu "kẻ thất bại" của Việt Từ không thể nghi ngờ đã đâm đao vào miệng vết thương của Holos, trong giọng nói không hề che giấu ý miệt thị anh ta.

Cảm giác nhục nhã tự nhiên sinh ra, Holos ngồi dậy, con ngươi xanh ngọc bích thoáng chốc lạnh xuống, anh ta "A" một tiếng nhỏ, giọng điệu trêu tức: "Bảo Burke mời cậu làm nam chính, khẩu khí thật lớn, cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì, một bộ mặt xinh đẹp à?"

Thái độ khinh thường như thế không làm cảm xúc Việt Từ dao động, anh nhíu mày, hỏi lại: "Đạo diễn Holos, làm một đạo diễn đã từng đạo diễn hai tác phẩm, anh lại chỉ nhìn mặt để phán đoán năng lực một người ư? Tôi đây đúng là hết sức thất vọng về anh."

Nhìn diễn xuất thay cho nhìn mặt? Cậu có thứ đó sao?

Holos cười nhạo một tiếng, tuy không nói ra, nhưng thái độ kia quá rõ ràng, trong mắt anh ta, thanh niên phương Đông xinh đẹp này hoặc là tiểu thiếu gia của một gia tộc mới quật khởi chưa biết trời cao đất dày, hoặc là tình nhân nhỏ mới được sủng ái của một vị thủ lĩnh nào đấy, tóm lại mặt mũi thì có, nhưng tính cách không khỏi càn rỡ quá mức.

Có điều, rất nhiều trường hợp mặt mũi đẹp đúng là giúp thêm cân thêm lượng, rõ ràng đối phương phạm vào điều anh kiêng kỵ, nhưng khi Holos dừng mắt trên đôi môi xinh xắn của thanh niên, phần hứng thú kia vẫn thật khó có thể áp chế xuống, anh ta cười nói: "Tiểu mỹ nhân, đi đi, chờ cậu bị đâm cho đầu rơi máu chảy phải quay lại, nếu lúc đó cậu vẫn đáng yêu như bây giờ, tôi nhất định sẽ mở lòng từ bi thu lưu cậu."

"Được thôi." Đối với thái độ không tin của anh ta, Việt Từ không hề cảm thấy thất bại, anh cười nhẹ, tiếp lời đối phương: "Được rồi, vậy đạo diễn Holos nhất định phải chờ cho tốt, chờ cái ngày nào đó đến."

Holos híp mắt, ngữ điệu thanh niên xiêu lòng người bao nhiêu không thể nói rõ, thái độ rất bình thường, nhưng lại làm anh cảm thấy miệng khô lưỡi khô một cách khó hiểu, cái loại hơi thở có thể bắt ánh mắt người, câu hồn phách người cứ như lơ đãng toát ra từ trong xương, càng vô ý, càng mời gọi.

Đúng lúc này, lần thứ hai cửa phòng bị mở ra đột ngột, tiếng người đàn ông vang lên oán giận: "Holos, cậu lại chạy tới phòng nhạc của tôi ngủ, đây là nơi luyện tập thanh nhạc, không phải phòng ngủ của cậu... Thiếu, thiếu gia?"

Chưa oán giận xong đã thấy bên trong có hai người ngồi, một là Holos bạn tốt của hắn, còn một bóng dáng quen thuộc khác rõ ràng là Bunny Knox, điều này khiến hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức biến đổi giọng.

Việt Từ hơi gật đầu với hắn, từ thái độ tùy tiện của Holos trong trang viên Balak cùng với ngữ khí của Carl Balak thì có thể đoán được quan hệ hai người họ tốt tới mức nào, thấy Balak đến, anh xốc thảm đứng dậy: "Nếu đã vậy, tôi không quấy rầy đạo diễn Holos nữa, hai người nói chuyện nhé."

Nói xong, bước ra ngoài không chút lưu luyến, sát qua vai Carl Balak ở cửa.

Holos bị hành động dứt khoát của anh làm cho sửng sốt, thân thể phản ứng còn nhanh hơn não bộ, lúc đầu óc chưa kịp nghĩ gì đã thốt lên: "Này... tiểu mỹ nhân phương Đông cậu..."

Việt Từ đi tới cửa xoay người lại, anh nở nụ cười hiểu rõ, cắt ngang lời Holos: "Anh muốn hỏi tôi tên là gì? Đạo diễn Holos, nếu có cơ hội gặp lại, tôi sẽ chính thức tự giới thiệu với anh, gặp sau."

Tiếng đóng cửa vang lên.

Holos trừng mắt, lần đầu đối diện người không theo lối thường như vậy, những người trước đây tiếp cận anh dù có lập kế sâu xa đến mấy thì cũng đều để lại tên tuổi, hòng lưu lại ấn tượng trong đầu anh, duy chỉ có người này, thái độ không chút lưu luyến của cậu ta cùng với cử chỉ khác thường của Balak lúc nhìn thấy cậu ta, đều khiến anh có loại cảm giác "người này thật sự không thèm để ý mình".

Balak đã hồi phục tinh thần, bước lại đây, cau mày hỏi: "Holos, vừa rồi hai người hàn huyên cái gì, cậu không mạo phạm thiếu gia đấy chứ?"

"Thiếu gia?" Holos tỏ ra mắt điếc tai ngơ với chất vấn của hắn, chỉ chú ý thông tin mình muốn biết, anh hỏi: "Đó là tiểu thiếu gia nhà ai?"

Carl Balak kinh ngạc nói: "Cậu không biết cậu ấy là ai à?"

Holos hỏi thẳng lại: "Tôi phải biết à? Ô, thái độ này của anh tính ra giống hệt cái tên đội trưởng thị vệ nhà anh, sẽ không phải..."

Carl Balak gật gật đầu: "Phải, cậu ấy là tiểu thiếu gia Knox, con độc nhất của giáo phụ, Bunny Knox."

Tuy một khắc trước vừa mới phỏng đoán đến, nhưng nghe Carl Balak nói xong, Holos vẫn bị cái họ Knox làm giật mình kêu một tiếng, anh xoa xoa cái mũi, có phần không dám tin: "Cậu ta là con trai giáo phụ? Không phải con trai vị ấy đã mất tích hai ba năm trước à?"

Nói tới đó chợt ngưng bặt, nhất thời kịp phản ứng, thì thào lẩm bẩm: "Nói vậy cũng đúng, tuổi cậu ta thoạt nhìn nhiều lắm đầu hai mươi, hơn nữa phu nhân Knox là người châu Á phải không nhỉ, xem ra sau hai mươi ba năm đã tìm được người về thật..."

Nghĩ đến đây, anh khẽ cười một tiếng: "Thảo nào khẩu khí lớn vậy, hóa ra đúng là có chỗ dựa."

Carl Balak đau đầu nhìn anh ta, cảnh cáo: "Tôi nhìn bộ dạng cậu mất hồn mất vía thì biết chắc cậu lại đang nhớ thương cái gì, Holos, đó là con trai giáo phụ, thiếu gia Knox, cậu tự quản lấy mình đừng đi trêu chọc cậu ấy."

"Carl Balak, anh sống quá cẩn trọng giữ mình." Holos lười biếng nói, không hề để cảnh cáo của hắn vào mắt, ngược lại càng nổi lên hứng thú với vị thiếu gia Knox này, anh hơi gợi nụ cười, quả thực không thể chờ để gặp lại vị thiếu gia này lần nữa.

....

Bên kia, Việt Từ xuống tầng, yến tiệc vẫn đầy mùi rượu ngon ăn uống linh đình như trước, nhưng lại không thấy bóng dáng Tư Minh Tu, sau khi anh từ chối những nam thanh nữ tú có ý đến gần, rốt cục cũng nhận được tin nhắn đối phương trả lời.

Thanh niên nhìn qua địa chỉ, đóng di động rồi lập tức đi theo lối tắt thẳng ra sân, xuyên qua con đường nhỏ đầy bụi hoa hồng Rosa Rugosa* rực rỡ màu sắc, liền thấy bên bể bơi đã có không ít người tụ tập, anh đảo mắt qua bốn phía, cuối cùng dừng tại một góc an tĩnh.

Anh xuống cạnh Tư Minh Tu, tự tay rót cho mình một ly Sâm Panh, nhấp một ngụm nhuận nhuận hầu, mở miệng nói trước tiên: "Tôi đã chạm mặt Holos, vừa hàn huyên vài câu, không khác mấy so với truyền thông đánh giá, tính tình kỳ quái cậy tài khinh người, đại khái là bệnh chung của kẻ tài hoa."

Nhận xét như thế, hoàn toàn tương phản với lúc miệt thị cái tài đó không đáng một đồng trước mặt đối phương.

Tư Minh Tu lãnh đạm nhìn anh, thực tình không hề ngạc nhiên chuyện anh đã gặp được Holos, khẽ động ánh mắt, nói thẳng: "Cậy tài khinh người thì sao, cậu làm thiếu gia của gia tộc Knox thì có gì phải sợ, dù gì có ngài Knox hộ giá hộ tống, kể cả muốn làm ảnh đế Oscar không phải cũng chỉ là chuyện trong một câu thôi à? Thiếu gia Knox việc gì mà phải tự tìm đạo diễn tranh thủ cơ hội, thật sự là chuyện lớn mà làm dễ như chơi."

Lời này, rõ ràng là đang trào phúng, chứa đầy mùi thuốc súng, khác hoàn toàn với thái độ anh ta ngày thường, hiển nhiên là giận thật rồi.

Việt Từ lắc đầu với anh ta, biết vì sao anh nổi giận, bất đắc dĩ trấn an: "Đừng nói giận dỗi thế, tôi là diễn viên, bây giờ là, sau này cũng là, diễn viên đương nhiên phải dùng phương thức của diễn viên để làm việc, điều này sẽ không đổi. Tôi biết anh giận vì tôi không nói cho anh trước, ngay từ đầu tôi đã không nghĩ muốn kế thừa gia nghiệp, gia tộc Knox là gia tộc Knox, tôi là tôi, nếu đã thế rồi thì cần gì phải nói đâu, ngoại trừ làm anh bị kinh sợ thì chẳng còn tác dụng nào khác."

"Rồi sau đó ở trên yến tiệc này tôi còn bị kinh sợ nhiều hơn." Tư Minh Tu cãi ngược lại, nhưng sắc mặt thoáng có chút hòa hoãn, anh day day trán, nói: "Việt Từ, nhớ lấy lời cậu hứa với tôi, ngàn vạn lần đừng bỏ dở nửa chừng."

Điểm giới hạn của Tư Minh Tu luôn chỉ có một, vô luận bạn làm gì, cũng không được để ảnh hưởng sự nghiệp, chỉ cần không động vào chỗ đó thì hết thảy còn lại đều dễ nói.

Việt Từ mỉm cười, đáp khẳng định: "Anh yên tâm đi, làm bạn cộng tác với nhau, hẳn anh nên tin tưởng tôi mới phải. Tôi còn coi trọng sự nghiệp hơn anh, những thứ còn lại đều có thể buông bỏ được, duy chỉ đóng phim là không thể, tôi là một diễn viên, thì phải làm tốt nhất, làm đến tận cùng."

Điều anh tiếc nuối nhất đời trước là bị bệnh nan y ngăn trở, cuối cùng không thể ra khỏi nước Hoa tiến quân quốc tế; cả đời này, bất luận là ai, bất luận thứ hấp dẫn gì cũng không cản anh được nữa, đây là để bù lại nuối tiếc, cũng là để biến giấc mơ thành hiện thực.

Tư Minh Tu nói không do dự: "Được, tôi tin cậu."

Không vì gì khác, sự nghiêm túc và cuồng nhiệt của Việt Từ trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau vừa qua đều được anh xem ở trong mắt, Việt Từ nói, anh sẽ tin.

Việt Từ câu môi, cùng anh nhìn nhau mỉm cười.

Cách đó không xa là khách khứa tụ họp ồn ào náo nhiệt, ở góc bên này lại an tĩnh như xây dựng một vùng trời riêng, hai người liền nhân cơ hội rảnh rỗi thảo luận công việc, từ hành trình sau khi về nước cho đến sắp xếp đoàn đội, đến cả công việc ra nước ngoài sau này, bàn chu đáo.

Nhắc tới sau này ra nước ngoài phát triển, Tư Minh Tu nhìn Việt Từ, lặng lẽ thăm dò, dùng giọng điệu vừa bình thản vừa trêu đùa, hỏi: "Rời đi như thế, đối với vị tình nhân kia của cậu có tính là bội tình bạc nghĩa hay không, cậu bỏ được à?"

Tình nhân, đương nhiên là chỉ Phó Bồi Uyên.

Việt Từ hơi híp mắt, nói không quá để ý: "Cũng không phải đi ngay bây giờ, ít nhất phải chờ quay xong Không Trung Sát Trận mới nói tiếp được. Huống hồ, cũng chẳng phải trẻ con, còn làm như học sinh tốt nghiệp chia tay mỗi người mỗi ngả sao, tất nhiên không, dù có ra nước ngoài, hắn vẫn có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể tùy thời về nước tìm hắn, không phải ư?"

Không ngờ anh còn nói một phen như vậy, Tư Minh Tu khẽ biến sắc mặt, rồi lập tức khôi phục bình thường, dưới ánh trăng không lộ dấu vết gì, anh không hiểu hỏi lại: "Việt Từ, cậu còn chưa tính chia tay với hắn à?"

"Sao lại phải chia tay?" Việt Từ còn không hiểu hơn anh ta: "Chúng tôi ở cùng nhau rất hòa hợp, ngoại trừ phương diện nào đó... Tất nhiên, điều không hài hòa duy nhất đó cũng sẽ được tôi giải quyết nhanh thôi, chúng tôi không có lý do gì phải tách ra cả."

Tư Minh Tu: "... Tôi nhớ rõ cậu từng nói, quan hệ hai người chính là bạn chơi bời." Ngữ khí bình thản, nhưng kỳ quái là lại có thể nghe ra mùi nghiến răng nghiến lợi.

Việt Từ buồn cười lắc đầu: "Đúng, tôi từng nói thế, nhưng quan hệ bạn chơi bời không có nghĩa không thể chuyển thành quan hệ chính thức, này có gì mà khó hiểu?" Nói tới đây, anh chợt nghĩ đến cái gì, cảm khái: "Nói thật, nếu là ở mấy tháng trước, tôi cũng không tin được lời vừa rồi sẽ phát ra từ chính miệng tôi, càng khó tin hơn là tôi ở cùng Phó Bồi Uyên lâu vậy rồi mà còn chưa thấy chán, loại cảm giác này thực kỳ diệu."

Thực kỳ diệu, kiểu người trăng hoa, nhiệt tình ba phút như anh, đây là lần đầu tiên có quan hệ ổn định lâu dài với một người, nhưng bởi người kia là Phó Bồi Uyên, nên cảm giác như lẽ đương nhiên vậy.

Không hề chán, một chút cũng không chán, giống như thế nào cũng không đủ.

Việt Từ nghĩ, định tìm cách phân tích lòng mình, chỗ khác biệt giữa Phó Bồi Uyên với người khác đại khái chính là... Thời gian lâu rồi mà hai người họ đấu trí đấu dũng vẫn chưa thể áp đảo đối phương, cho nên là do anh vẫn chưa ăn được bữa tiệc lớn này vào miệng, nên mới chưa hề biết chán sao?

Phân tích thế xem ra còn rất có lý.

Việt Từ sờ sờ cằm nghĩ, nhướn mắt lên liếc nhìn người đại diện, lại thấy vẻ mặt Tư Minh Tu không được dễ coi lắm, anh hỏi: "Anh sao vậy?"

Đôi mắt sáng của Tư Minh Tu nhìn anh chòng chọc, nhổ một câu sâu xa: "Việt Từ, tôi đang nghĩ, nếu thực hiện biện pháp thiến hóa học* với cậu, có phải sẽ làm cậu từ nay về sau không bao giờ nghĩ đến những thứ linh tinh khác, chỉ toàn tâm tập trung đóng phim, cũng có thể đi xa hơn trên đường làm diễn viên không."

Việt Từ: "..."

Anh hít sâu một hơi, thành khẩn trừ khử ý niệm đối phương: "Đó là chuyện không có khả năng, thân ái, nếu anh không muốn tôi không cách nào đóng phim tiếp thì tốt nhất đừng nghĩ tới mấy mớ hỗn độn ấy."

Tư Minh Tu thu tầm mắt, tiếc nuối bỏ suy nghĩ.

Cái biểu cảm tiếc nuối kia, Việt Từ nhìn mà đau háng khó tả, người đại diện này của anh chỗ nào cũng tốt, hơn nữa phương diện chuyên nghiệp càng hợp anh đến không thể hợp hơn, chỉ có điều hơi điên rồ mất trí, đây cũng chẳng phải lần đầu anh ta động ý nghĩ không nên có đối với nửa thân dưới của anh!

Nghĩ tới đó, anh quả thực không tán gẫu nổi nữa.

Dường như có thần linh nghe được tiếng lòng anh, không bao lâu sau có cuộc điện thoại gọi tới di động Việt Từ, anh cầm lên nhìn qua, là Dexter Knox.

Tiếng người đàn ông vọng ra từ di động: "Bunny, nên về rồi, Felix đang ở nhà chờ chúng ta."

Việt Từ xem giờ, thuận miệng đáp: "Vâng, thưa mẹ."

Ở đầu kia điện thoại, Dexter Knox một giây trước còn bình tĩnh cầm di động, bất chợt cứng đờ.





Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo hoặc buirambut.wordpress.com/2019/09/01/huong-dan-cach-van-nhan-me-lat-keo/

*Chú thích:

Hoa hồng Rosa Rugosa: là một loài hoa hồng bản địa miền Đông châu Á (gồm Đông Bắc Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đông Nam Siberia. Hoa Rosa Rugosa thuộc dạng cây bụi cao, màu sắc rực rỡ, nhiều cành nhánh. Từ giữa thập niên 1800, hoa hồng Rosa Rugosa được biết đến nhiều do mọc ở bên bờ biển, được du nhập vào các nước phương Tây từ Nhật Bản. Loài hoa này tên tiếng Anh còn được gọi là Rugosa rose, Beach rose (hoa mọc bên bờ biển), Japanese rose, Ramanas rose.[Edit - Đam mỹ] Hướng dẫn cách vạn nhân mê lật kèo - Chương 105[Edit - Đam mỹ] Hướng dẫn cách vạn nhân mê lật kèo - Chương 105

Thiến hóa học: biện pháp thiến bằng hormoon (tiêm dung dịch hoặc uống thuốc chứa hormoon...), làm giảm ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ tới mức thấp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK