Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việt Từ đứng tại chỗ, cùng Felix vừa hơi bình ổn sau màn kích động mắng người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác xấu hổ tự nhiên lan tràn, trong nhất thời cái gì cũng không nói nổi.

Ước chừng ba phút đồng hồ sau, Việt Từ mới dời tầm mắt trước tiên, ho nhẹ một tiếng, gọi: "Cha."

Vẻ mặt đông lạnh của Felix theo những lời này mà hơi hơi rung động, hắn chậm rãi nở một nụ cười, tuy nhẹ nhàng nhưng đẹp giống ánh mặt trời sáng ngời giữa trời quang, sạch sẽ thuần túy, ấm áp hài hòa. Hắn từ từ vươn tay về phía Việt Từ, động tác gian nan chậm chạp, có thể nhìn ra việc ngủ li bì quá lâu khiến hắn không cách nào điều khiển được thân thể mình ngay sau khi tỉnh dậy, nhưng dù thế hắn cũng không nản lòng, động tác kiên định và tâm trí cực kỳ cứng cỏi.

Nhưng ngay một khắc sau, khung cảnh tốt đẹp này đã bị cắt ngang, thậm chí phá hỏng.

Bởi Dexter nãy giờ luôn đảm đương làm thần giữ cửa bỗng như sống lại, hắn ngẩng đầu nhìn Felix, phun một câu nói sâu xa: "Vừa rồi là câu đầu tiên em nói sau khi tỉnh lại."

Phu nhân hắn rốt cục tỉnh, nhưng không ôm chầm vì ngày nhớ đêm mong, không dính lại một chỗ ngồi tâm sự, mà phản ứng đầu tiên chính là căm tức nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn chột dạ lui về sau, sau đó chính là... câu chửi quốc dân kia.

Fuck!

Nếu nói vừa nãy là ngượng ngùng lúng túng cộng với tủi thân, thì khi thấy bà xã vươn tay với con trai, thái độ hoàn toàn tương phản lúc đối đãi hắn, liền biến thành tủi thân mười phần!

Thực đáng tiếc, Felix cũng chẳng thông cảm cho tâm tình của hắn, mà cúi đầu nhìn nửa thân dưới mình một cách gian nan, ánh mắt lúc nhìn con trai hoàn toàn không còn, hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn Dexter một cách tối tăm, nếu không phải điều kiện không cho phép, bước tiếp theo hẳn phải nhảy lên đánh hắn.

Ánh mắt Việt Từ nhìn động tác Felix không khỏi trở nên vi diệu, có thể làm Felix giận đến nỗi này, câu đầu tiên đã là chửi tục, anh nghĩ... không phải Dexter đã làm việc gì đáng chết rồi đấy chứ.

Dexter bị anh nhìn chằm chằm xấu hổ dời tầm mắt, hoàn toàn không giữ được khí thế của thủ lĩnh một phương, hắn ho nhẹ một tiếng, biện giải: "Tuy quá trình không theo ý người, nhưng kết quả vẫn là chuyện vui lớn, rốt cục em đã tỉnh rồi đấy không phải ư?"

Tâm thần mất trí!

Ánh mắt Việt Từ nhìn hắn mang theo sự khiển trách trắng trợn, giống như đang nói không ngờ ông lại làm ra chuyện này thật, điên rồ đến vậy thì còn gì mà biện giải?

Dexter bị bà xã con trai nhìn chăm chú đến run cả da đầu,  giấc mộng cả nhà hạnh phúc bỗng biến thành cha con kết hợp đánh kép, mà loại chuyện này rõ ràng chính là Việt Từ dạy hắn, nghĩ đến đây hắn thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn tên đầu têu, cố tình nổi giận nói sang chuyện khác: "Con nhìn cái gì, cha con tỉnh lại điều đầu tiên là muốn gặp con, bây giờ con còn không cùng trò chuyện với hắn!"

Rốt cục là Felix muốn gặp anh, hay là Dexter làm chuyện thiếu đạo đức không dám đối mặt bà xã, chỉ có thể gọi anh về cứu cánh đây?

Việt Từ hơi híp mắt, khẽ cười một tiếng, cũng không so đo với hắn, thuận theo đáp: "Vâng, con biết rồi, mẹ Dexter."

Mặt Dexter nhất thời cứng đờ.

Sau đó nghe được tiếng người đàn ông trên giường bật cười ngắn ngủi, đầy vẻ cười nhạo.

Dexter - kẻ thấp bé nhất nhà Knox: "..."

Dù sao Felix vừa mới tỉnh, thân thể suy yếu chưa đủ sức lực để chống đỡ, Việt Từ cũng chỉ hàn huyên đơn giản với đối phương một lúc, trấn an tâm tình kích động của hắn đối với việc mất con rồi lại tìm về được, thấy khuôn mặt hắn toát ra một chút mỏi mệt, liền hợp thời tỏ ý rời đi.

Felix gật đầu mỉm cười với anh, thoạt trông có vẻ vẫn một bộ thiên sứ ấm áp lương thiện, chỉ là một giây trước khi Việt Từ đóng cửa ra ngoài, nhạy bén bắt được cảnh đúng lúc Felix vừa tích được chút sức lực sắp sửa nổi cáu với Knox đang tiến về phía giường.

Đương nhiên, mặc dù biểu hiện ra thái độ hung tợn, nhưng thân thể suy yếu vẫn dẫn đến sức chiến đấu không theo kịp.

Việt Từ không khỏi cảm khái, từ thời điểm tiếng "Fuck" kia phát ra, anh đã có đoán trước, quả nhiên, Felix thật sự không đơn giản giống như biểu hiện toàn thân vô hại ở ngoài mặt.

Thậm chí... vào lúc hắn và Dexter ở bên nhau, ai nắm giữ ai, còn chưa biết được.

.....

Khi trở lại phòng ngủ đã là đêm khuya, Việt Từ nhắn tin cho Phó Bồi Uyên, báo lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay, do Felix mới tỉnh, thân làm con cái, dù trước đây không có bất cứ tình cảm nào, nhưng nếu đã được nhận về, cũng cần làm trọn đạo hiếu, anh quyết định lùi lại thời gian về nước, sắp tới sẽ ở lại nước Y một ít lâu, chăm nom cha nhiều nhiều chút.

Gửi tin nhắn xong, Việt Từ không khỏi sờ sờ cái mũi, săc mặt có phần quái dị, anh cảm thấy mình tựa như ông chồng đi công tác xa lúc nào cũng phải thời thời khắc báo cáo cho bà xã ở nhà, đã vậy bà xã này còn rất độc chiếm, Giấm vương châu Á danh bất hư truyền, không dỗ là sợ sẽ phải ồn ào.

Trước Phó Bồi Uyên, anh còn chưa từng có loại cảm giác này, có chút kỳ kỳ, nhưng cũng có chút mới lạ.

Anh bỏ điện thoại di động xuống, không chờ bên kia đáp lại, cầm lấy áo tắm vào phòng tắm nước ấm, thuận tiện sửa sang lại rõ ràng trong đầu những sự việc đã xảy ra hôm nay, lúc lau tóc đi ra, màn hình di động đang sáng lên, có tin nhắn trả lời từ Phó Bồi Uyên.

Việt Từ lau khô nước trên tóc, cầm di động lên xem, sắc mặt lại trở nên quái đản, có phần kinh ngạc, có phần thất vọng, rồi tức khắc hóa thành vài phần buồn cười.

Ngoài ý muốn, Phó Bồi Uyên lại không lằng nhằng quanh vấn đề anh chậm về nước, nhắn hai tin ngắn, lời ít ý nhiều khái quát mọi việc.

Phó Bồi Uyên: "Cũng được, việc trong nước tôi sẽ sắp xếp, em an tâm ở lại không cần buồn phiền chuyện sau này. Nhạc kịch cũng có thể đi thử, cần cái gì thì bảo Phó Cảnh Việt, nó sẽ làm tốt cho em."

Phó Bồi Uyên: "Sau lưng em có tôi, mọi thứ đều có thể thoải mái mà làm."

Việt Từ đọc hai tin này, trong nháy mắt thế mà cảm thấy có chút ngọt, anh gợi khóe môi, xấu bụng đùa hắn: "Làm gì cũng được?"

Phó Bồi Uyên trả lời ngay tức khắc: "Trên sự nghiệp việc gì cũng được, trên sinh hoạt nhớ chú ý đúng mực."

Chú ý đúng mực, bốn chữ khiến Việt Từ không nhịn được cười.

....

Việt Từ không biết rằng trong lúc anh trêu Phó Bồi Uyên xong rồi đi vào giấc ngủ, ở bên kia Holos lại bị gợi lên cơn hứng thú, sau buổi diễn về nhà vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.

Anh ta đưa cái tên Bunny Knox cho người bạn thân làm thám tử của mình, nhờ đối phương hỗ trợ điều tra tin tức liên quan, lại bị bạn thân mắng cho máu chó đầy đầu, tuyên bố đây là đẩy hắn vào chỗ chết, kẻ nào mà không muốn sống dám điều tra thiếu gia Knox, sợ sống lâu quá à.

Holos nằm nhoài người trên ghế, nghĩ thầm tôi chính là tên ngốc sợ sống lâu quá đây.

Anh hít sâu một hơi, rất muốn ngừng suy nghĩ, nhưng khi tên Bunny này nhảy vào trong óc, đè ở đầu lưỡi xem niệm hay không niệm, cứ cảm thấy có chứa kiều diễm vô hạn, khiến anh muốn quên cũng không quên được.

Đúng lúc này, tên bạn thân đã hung tợn cúp máy của anh ta, bỗng gửi tới một tin nhắn, trên đó viết một cái tên phim truyền hình, cũng nói rõ tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi.

Nhìn thấy tên này, chân mày Holos cau lại, không ngờ là phim truyền hình?

Nhưng dù thế, thân thể anh ta đã phản ứng trước đứng dậy mở TV, đồng thời chuyển tới kênh cần thiết, trong lúc đó, vô số tâm tư xoay chuyển trong đầu, còn chưa kịp nghĩ cẩn thận, đã bị tiếng nhạc trong TV hấp dẫn.

Trên TV đang phát một bộ phim truyền hình cổ trang nước Hoa được nước Y nhập về, chuyện này tương đối thông thường ở nước Y, nhiều phim truyền hình và điện ảnh nhận được phản ứng tốt ở các quốc gia sẽ được đài truyền hình nước Y coi trọng tiềm lực mà mua bản quyền, sau đó biên tập chỉnh sửa rồi chiếu trên sóng TV.

Nhưng chất lượng những bộ phim truyền hình và điện ảnh đó thường thường đều giống nhau, hơn nữa phong tục văn hóa các quốc gia bất đồng dễ tạo thành hiện tượng không hợp thủy thổ, số phim có thể thực sự gây sốt đã ít càng thêm ít, phần lớn phim truyền hình và điện ảnh đều chỉ ở mức trung đẳng, thế nhưng mấy đài truyền hình vẫn cứ làm không biết mệt.

Thế nên, khi biết có khả năng Bunny diễn loại phim truyền hình ăn nhanh không có chất này, Holos có cảm quan cực kỳ không tốt.

Anh ta xem đoạn giới thiệu mở đầu, một đám người phương Đông trông hao hao nhau hoàn toàn không phân được ai ra ai nhanh chóng lướt qua trước mắt, đến tận cuối lúc người thanh niên ở trung tâm xoay người lại, gương mặt quen thuộc mang theo khí chất lạnh lùng và cao quý kia khiến Holos ngừng thở, giây tiếp theo màn hình TV bị màn đen bao phủ, cùng với giai điệu vang lên hoành tráng, màn ảnh tối đen hiện ra một dòng chữ tiếng Anh mạ vàng, dịch thành tiếng Trung chính là Sở Minh Đế.

Bốn mươi tập Sở Minh Đế sau khi bán ra nước ngoài, được Phương Trung Quy hợp tác với đài truyền hình nước Y, tự tay biên tập cắt ghép chỉ còn hai mươi tập, tiết tấu nội dung chặt chẽ, chuyển biến xung đột nối liền một mạch, lời thoại dịch tinh tế chính xác giúp tăng tác dụng vẽ rồng thêm phượng, hoàn toàn tương phản với tình huống làm khán giả như lọt vào sương mù như những phim cổ trang chiếu ở nước ngoài trong quá khứ.

Khi Holos xem TV đã chiếu đến tập thứ bốn, tuy thế anh vẫn có thể dễ dàng hiểu được tiến triển nội dung phim, đồng thời nhanh chóng hiểu được đại khái các tình tiết ba tập trước dựa trên lời tự thuật trên đó, sự biên tập tỉ mỉ như vậy khiến anh không khỏi kinh ngạc.

Nhưng đó không phải điểm mấu chốt, điều làm người kinh ngạc nhất, thậm chí khiếp sợ, là biểu hiện của Bunny Knox, hoặc gọi tên tiếng Trung của cậu ta là Việt Từ, Holos xem hai tập, thấy vai thái tử của Việt Từ đã đăng cơ làm hoàng đế, từ thuở đầu ngây thơ lạ lẫm đến càng về sau càng uy nghiêm tàn khốc, dần dần đắm chìm trong bể sâu quyền lực, trở thành người cô đơn danh xứng với thực. Tất cả những chuyển biến đều là lẽ tất nhiên, không có chỗ nào gượng ép, tự nhiên như thể đưa một dàn máy quay về ngàn năm trước, quay lại lịch sử rõ ràng chân thực.

Cái gì gọi là diễn xuất?

Đây mới là diễn xuất!

Holos hít sâu một hơi, không chỉ có cái nhìn mới với phim truyền hình ăn nhanh, mà quan trọng hơn là Việt Từ này, đã làm đảo điên nhận thức của anh ta.

Nếu hỏi tâm tình anh ta lúc này, ngoại trừ việc tràn đầy hứng thú đối với người thanh niên rõ ràng tuổi không lớn mà diễn xuất lại tinh thâm kia, thì dư lại chính là đau mặt đến nhe răng trợn mắt.

Đau thật sự, mặt sưng cả lên sao lại không đau?

Anh thành danh ở tuổi thiếu niên, tiếng tăm đạo diễn thiên tài vang vọng quốc tế, luôn cậy tài khinh người còn tự nhận mắt sáng như đuốc, anh nâng đỡ không biết bao nhiêu minh tinh nổi tiếng, đồng thời cực ghét những kẻ không hiểu nghệ thuật mà tự cho rằng bản thân siêu phàm, thế nên ban đầu tuy kinh ngạc trước mỹ mạo của Việt Từ, còn bị tính cách thú vị của cậu ta hấp dẫn, nhưng vẫn cứ không đồng ý cho loại thiếu gia nhà giàu không phải diễn viên không chuyên nghiệp đó làm bẩn tác phẩm của mình, dạng tâm tình vừa muốn tới gần lại vừa không muốn quá thân cận ấy không thể nói là không rối rắm.

Cho đến tận hôm nay xem tác phẩm của đối phương, mới phát hiện mắt mình mù đến mức nào, một diễn viên tài hoa hơn người diễn xuất trác tuyệt như vậy mà lại bị anh bài xích, sợ là anh phải đi khám mắt thật đi!

Holos ôm tâm tình này không ngủ một đêm, sáng hôm sau khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, anh liền mãnh liệt đứng dậy khỏi mặt đất, hai chân nhức mỏi lắc lắc suýt thì té ngã, anh phải vịn ghế mới miễn cưỡng đứng thẳng, khởi động một chút gân cốt, nhanh chóng sắp xếp những CD và kịch bản có liên quan đến nhạc kịch trong thư phòng rồi phóng thẳng ra gara.

Anh nghĩ kỹ rồi, mặc kệ mặt sưng hay phù, kể cả bắt anh phải nhận lỗi tại chỗ cũng được, hạ mình dỗ dành cũng ổn, dù gì Bunny Knox này, anh tuyệt đối không bỏ qua!

Cho nên, chính vì Holos cuồng lên như thế, mà vào sáng sớm ngày thứ ba Việt Từ ở tại nước Y, vẫn chưa thể được hưởng một buổi ngủ nướng mỹ mãn.

"Cốc cốc."

Tiếng đập cửa làm Việt Từ bừng tỉnh, anh xoa xoa con mắt, cầm di động xem giờ, được lắm, còn sớm hơn hôm qua một tiếng. Đại khái là Dexter Knox trời đánh bị bà xã hắn đánh điên rồi, anh vừa đứng lên vừa lặng thinh nghĩ, tí nữa nhất định phải hỏi đối phương, Felix cũng tỉnh rồi, còn muốn chào buổi sáng cái quỷ gì.

Việt Từ ôm cơn tức bị dựng dậy, hung tợn mở cửa, ngoài ý muốn là không nhìn thấy Dexter ngồi xe lăn, mà là ông quản gia, anh hơi sửng sốt, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Quản gia: "Thiếu gia, đạo diễn Holos đến thăm hỏi."

Holos...

Việt Từ đau ót, hỏi: "Anh ta có chuyện gì, mà sao lại tới báo cho tôi biết, có người đến thăm chẳng lẽ không phải là đi báo cho mẹ tôi à?"

Quản gia nói: "Thiếu gia, hôm qua ngài ấy dặn, bắt đầu từ hôm qua, mọi việc lớn bé trong nhà đều sẽ do cậu làm chủ, cậu trưởng thành rồi, ngài và phu nhân đều đã già, bây giờ phải trải qua cuộc sống về già nghỉ hưu."

Hai người đều mới đầu bốn mươi, già con khỉ.

Việt Từ đỡ trán, lười ca thán, chỉ bảo: "Được rồi, ông bảo anh ta ở dưới chờ một chút, tôi thay quần áo rồi xuống ngay."

....

Mười phút sau, Việt Từ rửa mặt thay quần xong xuống tầng, Holos đã ngồi trò chuyện với Tư Minh Tu thật vui trong phòng khách, khác hoàn toàn với vẻ xa lạ lại chứa địch ý hôm qua.

Thấy anh xuống, Tư Minh Tu bảo: "Chào buổi sáng, Việt Từ, Holos đúng là một vị đạo diễn tài hoa hơn người, nếu cậu có lòng muốn diễn nhạc kịch, anh ấy sẽ là một đạo diễn rất tốt."

Holos bổ sung sát theo sau: "Hơn nữa còn là cực kỳ vui lòng, cực kỳ vinh hạnh được cống hiến sức lực cho cậu."

Biểu cảm Việt Từ vi diệu: "Đạo diễn Holos, sau một đêm mà thái độ anh biến hóa nghiêng trời lệch đất."

Ngạc nhiên là, đạo diễn Holos ngày thường kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này lại thành khẩn giải thích với anh: "Xin lỗi, là do tôi lúc trước có quan niệm hẹp hòi, nếu không xem tác phẩm của cậu ở nước Hoa, quan niệm cứng nhắc đó đến giờ cũng chưa thay đổi được, đối với việc đã mạo phạm cậu, tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc, bây giờ cho tôi một cơ hội sửa lỗi được không? Bắt đầu từ nhạc kịch?"

Anh ta thể có thể nói ra như vậy quả thực làm người ta kinh ngạc, mặc dù biết sau khi Holos phát hiện sự thật sẽ thay đổi cái nhìn với Việt Từ, nhưng anh ta có thể hạ cái đầu cao quý của mình xuống để nói ra câu như thế, hai người ở đây đều không thể không rung động.

Việt Từ đang định nói gì, quản gia lại đi tới, nói: "Thiếu gia, có một vị khách tự xưng là bạn đời của cậu đến thăm."

"Bạn đời của tôi?"

Ba người ở đây, đều vì chữ "bạn đời" mà cùng quay về nhìn quản gia, hơn nữa vẻ mặt khác nhau.

Quản gia nói: "Vâng, hắn nói mình họ Phó, nói lại với cậu là cậu sẽ biết."

Việt Từ lâm vào lặng im không nói, thảo nào tối qua nghe tin anh về nước trễ lại phản ứng bình thản như vậy, hóa ra là tìm đến tận cửa.

__Chào các thím, hôm qua tớ định làm xong chương này làm quà chúc mừng các thím ngày 20/10, nhưng mà không kịp trong ngày^^, hihi, (sorry các thím >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK