"Mặc dù Liêu Thành Sổ có chút thần kinh, nhưng ý tưởng này của hắn cũng không phải không có nguồn gốc."
Lạc Dương giải thích: "Lúc đầu Nguyên Tiếu vốn ra mắt với thân phận diễn viên, người cậu ta cao gầy nhưng khung xương không lớn, khuôn mặt lại tinh xảo, nét thanh xuân dào dạt, thế nên người đại diện mới nghĩ ra lối tắt cho cậu ta nhận vai giả gái. Công ty ấy lúc đó là một xưởng nhỏ, chưa kịp lăng xê ra một siêu sao thế vai nữ thì đã đóng cửa, sau đó tế bào âm nhạc trời sinh của Nguyên Tiếu lại được Thành Thành Tinh Quang đào ra, đổi luôn làm nghề ca sĩ. Trong giới diễn viên, chút sủi bọt nhỏ ấy không đủ để nổi lên, nhưng trong giới âm nhạc lại nhanh chóng biến thành cực nổi tiếng."
Việt Từ sờ sờ cằm, tự hỏi một chút rồi nói: "Chuyện này tôi cũng có nghe nói, lúc cậu ta mới ra mắt bị moi ra xuất thân không phải từ âm nhạc chuyên nghiệp, bị không ít người nghi ngờ khả năng, nhưng cậu ta quả thật có một cái cổ họng tuyệt vời, một khi cất tiếng trên sân khấu, có gọi là âm thanh của tự nhiên cũng chưa đủ. Có điều, tôi cũng không biết cậu ta còn từng biết diễn, hay là chỉ thế vai?"
"Diễn thế nào tôi không biết, nhưng sau khi Liêu Thành Sổ xem bộ phim kia thì bị sốc trước hình ảnh Nguyên Tiếu mặc nữ trang, tôn cậu ta là nữ thần, nhiều năm rồi vẫn luôn muốn mời cậu ta diễn chính trong phim điện ảnh của mình, nhưng chưa có vai nào thích hợp. Lần này để đả động được Nguyên Tiếu, thậm chí còn cải biên kịch bản, dựa theo hình tượng cậu ta chế ra một nhân vật nữ oai hùng hiên ngang. Xem anh ta chấp nhất như vậy, chắc là diễn xuất không tồi."
Lạc Dương liếc nhìn bộ dạng bừng bừng hứng thú của Việt Từ, nói tiếp: "Cho nên nếu cậu muốn diễn nhân vật kia, người đầu tiên cần đánh động không phải Liêu Thành Sổ, mà là Nguyên Tiếu."
"Là Nguyên Tiếu có thể đả động tôi hay không." Việt Từ buông bút trong tay, lười biếng nói: "Xem xem cậu ta có đúng là tốt như Liêu Thành Sổ tưởng tượng hay không, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ không nhẫn nại."
Lạc Dương chậc một tiếng, khinh thường nói: "Nguyên Tiếu không giống người khác, hiện tại cậu ta không hề hứng thú với vai giả nữ, Liêu Thành Sổ không biết đã bao nhiêu lần ăn quả bị đóng cửa không tiếp, tôi xem cậu cũng giống thế thôi."
Việt Từ không ăn phép khích tướng của anh ta, nhún vai, điệu bộ tùy ý: "Cứ chờ xem."
....
Giữa trưa, sau khi xong việc, cả đám tự nhiên như thường lĩnh suất cơm do đoàn phim phát, Phó Cảnh Việt quan sát đầy hứng thú, hạt cơm dính nhuyễn đã làm mất đi mùi vị vốn có, gà xào cay nóng hổi tản ra thứ mùi chẳng có chút mê người nào, loại cơm trưa chỉ có thể lót dạ chứ không thể thỏa bụng này mà Việt Từ với Lô Khê lại tỏ ra quen thuộc ăn một cách hào hứng sung sức, đến cả Tư Minh Tu cũng bình tĩnh hỏi lấy một phần cơm từ tay nhân viên đoàn phim, chuẩn bị ăn chực một bữa.
"Bình thường mấy người đều ăn cái này à?" Phó Cảnh Việt kinh ngạc hỏi.
Tiểu thiếu gia Lô Khê được nuông chiều từ bé, lúc này phá lệ bình tĩnh chỉ tay sang cạnh: "Kia còn có súp nữa đấy."
Việt Từ lau miệng đáp: "Cậu muốn nghe cách giải thích theo bản đối ngoại hay bản đối nội?"
"Như thế nào?" Phó Cảnh Việt bừng bừng hứng thú hỏi.
"Bản đối ngoại là do thời gian nghỉ trưa có hạn, diễn viên phải tranh thủ thời gian ăn nhanh để quay phim, nên đồ ăn đơn giản." Việt Từ nói xong, không lưu tình bóc mẽ đạo diễn: "Bản đối nội là kinh phí đoàn phim có hạn, đạo diễn Lạc của chúng tôi nghèo đến nỗi đập nồi bán sắt không cung cấp nổi cho mọi người bốn món mặn một món canh, vậy nên chỉ có thể một cơm một súp trứng gà, nếu sau này kinh phí vẫn cứ gay go thì khả năng sẽ lược nốt cả súp trứng gà."
Lạc Dương cách đó không xa thẹn quá thành giận, ném chai nước khoáng lại đây: "Câm miệng, ăn nhanh còn quay phim, khoản đầu tư của Kinh Niên mãi không phát xuống hỏi ai hả?"
Phó Cảnh Việt híp hai mắt, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa cặp lồng cơm và Lạc Dương, như có điều ngẫm nghĩ.
Việt Từ vừa thấy bộ dạng đó đã cảm thấy hết sức quen thuộc, không khác gì biểu cảm của anh khi có chuyện nghẹn muốn phát nổ, hừ cười một tiếng: "Cháu trai còn không đi đi, thể nghiệm và quan sát dân tình một phát?"
Phó Cảnh Việt mặt dầy như mo, thật sự chạy tới hỏi xin nhân viên công tác một phần cơm hộp, sau đó hí hửng chạy về bên cạnh Việt Từ, cười tủm tỉm nói: "Đồng cam cộng khổ với thím nhỏ một phen nào."
Nói xong, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cay, đắng, chát, một chút cũng không thể gọi là ngon, quả thực là hạng côn đồ trong "giới ẩm thực" đen tối.
Nhưng dù thế, vào lúc Việt Từ đeo nụ cười xấu xa theo dõi, anh vẫn tỏ ra vô biểu cảm nhai nhai nuốt xuống, làm như vô ý nói sang chuyện khác, ngữ khí ngả ngớn: "Sở Minh Đế sắp phát sóng rồi nhỉ, tối nay có muốn đi chúc mừng một chút hay không, cho cháu trai hiếu thảo có cơ hội hiếu kính ngài, hửm?"
"Không đi." Việt Từ nhìn anh ta một cái, hơi hơi giương môi, mang vài phần trêu tức: "Tối về nhà ăn chú trẻ của cậu."
Phó Cảnh Việt ngẩn ra, bất ngờ không kịp phòng bị vẻ phong lưu trong mắt anh lay động, lập tức phản ứng kịp ho khụ một tiếng rồi nhanh chóng dời tầm mắt, vấn đề đó cũng không phải có chỗ nào cố kỵ không được tán gẫu, nhưng đề tài có liên quan đến chú nhỏ còn chưa tới phiên anh đùa cợt.
....
Đoàn phim làm việc luôn không cố định thời gian tan tầm, lúc nào quay xong số cảnh quay trong ngày thì mới tan, Việt từ đã quen việc ngày nào cũng trời tối mới về nhà, khi đẩy cửa vào lại ngoài ý muốn phát hiện đèn trong nhà sáng, Phó Bồi Uyên thường ngày còn bận rộn hơn anh hôm nay lại về trước cả anh.
Đầu thu, thời tiết ban đêm chuyển lạnh, người đàn ông thay một bộ quần áo bằng lụa ở nhà, màu trắng mộc mạc, cổ viên lĩnh* đơn giản, tay áo vừa đến cổ tay, sạch sẽ thoải mái, đồng thời làm trung hòa nét sắc bén trên mặt hắn, thêm vào hơi thở gia đình. Hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế sa lông, tay khoát lên đùi, hiếm thấy không ôm hồ sơ tài liệu tăng ca làm việc, mà hướng ánh nhìn vào Tivi đang phát quảng cáo ngay phía trước.
Khoảng cách từ huyền quan* đến nhà ăn cũng không xa, Việt Từ rời mắt khỏi người đàn ông, thấy trên bàn ăn bày bốn món một canh nóng hổi, mùi hương nồng đậm tràn ra trong không khí, so với kỹ năng làm cơm hôm trước của anh thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Thanh niên giật mình, đáy lòng dâng lên vài phần quái lạ, có lẽ ở chung lâu nên đã có loại ảo giác xem nơi ở tạm thời này thành nhà, mà thái độ Phó Bồi Uyên lại càng giống người vợ đang chờ chồng về cùng ăn cơm.
Việt Từ cười cười, ảo giác nhanh chóng tan thành mây khói. Anh đi vào, đúng lúc nghe thấy khúc nhạc dạo từ tivi truyền tới, lúc thu âm âm thanh quen thuộc này còn có anh tham dự, anh nhìn qua, quả nhiên là Sở Minh Đế.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Minh Đế phát sóng, đài truyền hình chiếu bộ phim này ở khung giờ vàng, vì thế những ai chú ý bộ phim đều canh trước tivi cùng một thời điểm, Phó Bồi Uyên khó được mở tivi xem không phải cũng vì lý do này đấy chứ?
"Đập chén trà đúng là bớt tốn tiền hơn đập đèn dưới đất nhiều lắm."
Giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc thản nhiên, khiến Việt Từ phục hồi tinh thần: "Cái gì?"
Anh phản xạ ngước nhìn tivi, thấy màn hình đang chiếu cảnh chén trà rơi xuống đất chia năm xẻ bảy. Anh nhớ rõ cảnh này là khi thiếu niên Sở Nguyên biết tin thị vệ lục soát cung quý phi, nổi giận đập vỡ chén trà, vội vã chạy qua đó.
Kịch bản viết là đập chén trà, nhưng đúng như Phó Bồi Uyên trêu chọc, anh đã đập cái đèn đặt dưới đất, không phải ở đoàn phim, mà ở thời điểm thử vai tại nhà Phương Trung Quy. Lúc ấy anh bất ngờ gạt cái đèn bên cạnh xuống đất không báo trước, vừa biểu đạt được cảm xúc nhân vật, lại vừa thu hút lực chú ý của những người có mặt.
Việt Từ khẽ động ánh mắt, trong khoảng khắc đầu óc luân chuyển ngàn lần, người biết chuyện này không nhiều, lại càng không có người cố tình đi buôn dưa lê, hơn nữa giọng điệu Phó Bồi Uyên như thể hắn chứng kiến tận mắt vậy, làm anh nhất thời nghĩ tới một chi tiết.
Anh khẽ cất tiếng cười, nói khẳng định: "Hôm thử vai đó, người đứng đằng sau theo dõi cuộc vui chính là anh."
"Là tôi." Khóe môi Phó Bồi Uyên câu lên, thái độ thản nhiên: "Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, rất sắc bén, cũng rất to gan."
Việt Từ nhướn mày, thuận thế ngồi luôn xuống cạnh hắn, anh nói: "Cũng chẳng có gì, tôi vốn cực kỳ mẫn cảm với tầm mắt người ngoài, lúc ấy vừa vào nhà đã phát hiện cái camera bí mật kia, sau lại thấy camera có đốm sáng, tôi liền đoán được đằng sau camera có người theo dõi, vả lại tầm mắt anh quá nóng rực, tôi không muốn để ý cũng khó, vậy nên diễn xong đơn giản trêu anh một chút."
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, anh cười khẽ, nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay lên cổ tay người đàn ông, cất tiếng ái muội: "Vậy là, lúc ấy anh nhìn chưa đủ ư, bảo bối."
Mặt Phó Bồi Uyên bình tĩnh, con ngươi đen sâu thẳm, nắm chặt lấy cái tay nghịch ác kia, giam người vào ngực, giọng điềm tĩnh: "Ngoan một chút, nếu cậu không muốn tôi làm cậu ngay bây giờ."
Việt Từ ngồi khóa lên người hắn, thái độ làm càn không thèm thu liễm, dùng thủ thuật phá lực kiềm của đối phương, sau đó phản thủ quặt tay đối phương ra sau, hôn từ trên trán người đàn ông hôn xuống khóe miệng, xong cũng không lưu luyến tại đó, tiếp tục trượt theo đường cằm hôn đến vành tai, hơi hơi thổi khí, cười khẽ: "Là tôi làm anh."
Người đàn ông híp mắt nhìn hai má thanh niên rực rỡ như bông hoa đào, được tán tỉnh như thế nhưng lại tỏ ra không hưởng thụ, cất giọng trầm trầm chứa đầy tính nguy hiểm, hắn hỏi: "Cậu đã dùng chiêu này với bao nhiêu người rồi?"
Việt Từ kinh ngạc, bật cười thành tiếng.
"Người có thể làm tôi tận tâm đối đãi như vậy không nhiều lắm, yên tâm đi, con nuôi anh chắc chắn không nằm trong số đó." Anh cười, chuyển đầu đề, giọng mềm nhẹ: "Hay là, đúng thời khắc mấu chốt anh lại đột nhiên phát tác chứng nghiện sạch, khó chịu đựng nổi?"
Anh luôn luôn tận tình hưởng lạc, gần như trong ngực lúc nào cũng có mỹ nhân, đây là thái độ của anh với cuộc đời, không tự ti cũng không kiêu ngạo, nếu Phó Bồi Uyên thật sự nghiện sạch đến nỗi không chịu đựng được tới bước cuối cùng, vậy anh cũng sẽ không miễn cưỡng, ai cũng không sai, chỉ là quan niệm bất đồng, hảo tụ hảo tán* là được.
Có điều, mỹ nhân sắp dâng đến tận miệng rồi lại bay mất, vẫn khiến anh cảm thấy thật tiếc nuối.
Phó Bồi Uyên nhìn anh thật sâu, nhưng không như anh dự liệu, hắn nắm chặt gáy đối phương, hôn mạnh xuống, cắи ʍút̼ không tha, bá đạo không cho đối phương không gian để thở, đồng thời luồn một tay khác vào trong áo, cố tình lưu lại dấu vết trên lớp da trắng noãn. Sau khi kết thúc nụ hôn, nhịp thở của hắn vẫn không đổi, chỉ có giọng là trở nên ách: "Việt Từ, cậu là của tôi, mọi thứ trước đây tôi không quan tâm, nhưng từ nay về sau cậu đều chỉ có thể thuộc về mình tôi."
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn đều bày hết ra, người đàn ông trầm ổn kiềm chế hiếm thấy lộ vài phần bừa bãi: "Tôi có thể cho cậu mặc sức làm tất cả những gì cậu muốn làm, cậu muốn trả đũa Phó Tấn hay hủy diệt Phong Hoa đều được, thích đóng phim muốn thành danh đứng trên đỉnh giới giải trí cũng sẽ có tôi làm hậu thuẫn, tôi có thể cho cậu sống cuộc sống không buồn phiền, tha hồ làm càn không cần khắc chế nửa phần.
Nhưng duy độc một chuyện là không được có bất cứ tiếp xúc thân cận đặc biệt nào đối với người khác, vô luận là thân thể hay tinh thần, bất kể người đàn ông nào có ý tưởng không an phận đối với cậu, tôi đều sẽ không dễ dàng tha thứ."
"Hai má, mắt, môi, cổ, bả vai, mỗi bộ phận trên người cậu đều là lãnh thổ của tôi, chỉ tôi mới có thể lưu dấu vết xuống, kẻ nào bén mảng vào lãnh thổ của tôi..." Đôi mắt hắn thâm trầm, như đang nhìn con mồi chăm chú, độc địa lạnh lẽo khiếp người: "Tôi đều sẽ nghiền kẻ đó thành tro."
Việt Từ cúi đầu nhìn hắn, không hề nghi ngờ tính nghiêm túc trong lời nói người này, hắn đủ mạnh, nói là có thể làm được, đồng thời nỗi khát vọng và sự để ý của hắn đối với anh cũng là sự thật, cho dù chưa đủ trình độ gọi là yêu thì du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cũng là có thật.
Ông chú già yêu đương nồng cháy như vậy sao?
Việt Từ có chút đau đầu, nhưng không thể phủ nhận là khi nhìn Phó Tam gia vốn điềm tĩnh lãnh đạm lại không khống chế được cảm xúc vì mình, ánh mắt nóng cháy, bàn tay bỏng như lửa, khiến anh phá lệ cảm thấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bị châm ngòi hưng phấn, cảm xúc tăng vọt tột cùng.
Anh câu môi, một tay luồn vào mái tóc đen nhỏ vụn của người đàn ông, làm đối phương ngửa đầu nhìn mình, vừa lòng thấy con ngươi trong suốt của đối phương phản chiếu lại khuôn mặt của mình, anh nói: "Phó tiểu tam, trong thời gian chúng ta duy trì quan hệ, tôi sẽ không đi tìm người khác. Đó là quy tắc cơ bản, tôi sẽ không vi phạm. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể đảm bảo mối quan hệ này sẽ duy trì được bao lâu, có luôn giữ cho hai bên đều không sinh ra chán nhau không? Đó là điều tôi không có cách nào cho anh một câu trả lời khẳng định."
Nói xong liếm liếm môi, dưới cái nhìn chăm chú của con ngươi đen sâu thẳm nọ, anh ách cổ họng hạ thấp tiếng nói: "Nhưng, giờ này khắc này, tôi cực kỳ xác định và cực kỳ trung thực với du͙ƈ vọиɠ của mình, nghe kỹ, Phó Bồi Uyên, tôi muốn làm anh, hiện giờ đang muốn, muốn đến phía dưới bị căng đau."
Tiếng nói khêu gợi, ánh mắt chuyên chú, lời lẽ thô tục mà tình sắc, đều là thuốc kíƈɦ ɖụƈ tốt nhất, phá hủy triệt để lý trí Phó Bồi Uyên. Hoàn toàn không thèm cân nhắc, thân thể hắn đã rất thành thực hung hăng áp đảo thanh niên xuống ghế sa lông, hai người nhanh chóng quấn vào nhau, bất tri bất giác lăn xuống đất mà cũng không biết, cứ nhiệt tình triền miên một chỗ.
Quần áo bị xé rách ném sang bên cạnh, sau đó là tiếng di động kêu vang trong túi áo, đã vậy còn là tiếng chuông bám riết không tha, tựa hồ không chặt đứt nhiệt tình của hai người thì không bỏ qua.
Việt Từ dừng động tác, khàn giọng mắng một câu thô tục: "M*!"
Ai không có mắt như vậy, giờ này lại gọi điện thoại tới?
Miệng mắng, tay vẫn bất đắc dĩ vươn vào túi lấy di động, còn ngăn lại con thú động dục to xác đang định giật lấy cái di động trên người mình.
Màn hình di động sáng lên, biểu hiện cái tên quen thuộc: Trung Quy.
Việt Từ: ... ... ... ... ...
*Chú thích:
Cổ áo viên lĩnh: Ở mấy chương đầu có chương tớ từng chú thích về áo giao lĩnh, là một loại y phục cổ, đây không chỉ là tên gọi y phục cổ Trung Quốc mà cũng là loại y phục cổ ở Việt Nam và một số nước Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản. Áo viên lĩnh cũng thế, nhưng áo giao lĩnh là áo cổ chéo, còn áo viên lĩnh là áo cổ tròn. Mọi người có thể xem hình ảnh minh họa bên dưới:
Áo giao lĩnh triều Nguyễn, Việt Nam
Hiện vật giao lĩnh Triều Tiên của Hàn Quốc
Huyền quan: là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách, từ này hay được dùng trong phong thủy. (Hình minh họa)
Hảo tụ hảo tán: ý là đến với nhau dễ dàng vui vẻ, khi chia tay cũng thoải mái dễ dàng, cùng vui rồi cùng tách ra, không ai níu kéo vướng bận ai.
Danh Sách Chương: