Việt Từ ra khỏi toilet, thấy Trần Viên hớt hải chạy tới tìm mình, cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh Việt, vừa rồi Khê thiếu bị hai người mặc đồ đen đưa đi." Trần Viên lo lắng: "Em thấy hai người đàn ông kia vây lấy cậu ấy, sau đó nói gì đó khiến cậu ấy thay đổi sắc mặt, quay lại xua tay với em rồi đi theo bọn họ."
Việt Từ hơi động lông mày: "Cậu ấy chủ động đi theo bọn họ, không bị ép buộc?"
Trần Viên suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không ép buộc, hai người kia dường như rất tôn kính cậu ấy, luôn duy trì khoảng cách nửa thước, không đến quá gần."
Hồi tưởng rồi mới thấy bình tĩnh lại.
Việt Từ gật đầu, qua mấy câu ngắn ngủi đã có phỏng đoán, anh nói: "Đưa đi đâu vậy, qua đó xem."
"Phòng riêng!" Trần Viên lập tức trả lời: "Phía này, em tận mắt thấy bọn họ đi vào hành lang này, nhưng cụ thể là phòng nào..."
Chen chúc qua đám đông mới thấy cả dãy phòng trước mắt, cô chần chờ, trong nhất thời không cách nào xác định được.
"Cậu Việt." Một ông già tóc hoa râm mặc đồ Tây đi tới, hơi khom lưng mỉm cười: "Ông chủ nhà tôi mời cậu qua bên kia một lát."
"Ai?"
Việt Từ không quá để ý hỏi, nhưng vẫn theo ý ông lão, đẩy cửa đi vào một căn phòng cách đó không xa, tức khắc dừng ánh mắt.
Khuôn mặt người đàn ông kia vẫn đẹp trai đạm mạc như trước, không có bất cứ cảm xúc gì. Trên người mặc một bộ trang phục đời Đường màu đen, đơn giản nặng nề, không hoa văn, vải may vừa khít. Hắn tùy ý dựa ghế sô pha, chân phải đặt lên chân trái, khí độ trầm ổn lạnh nhạt, cả người quý khí.
Chủ quán bar ngày thường oai nghiêm bệ vệ, giờ đang cung kính đứng hầu bên cạnh hắn, vệ sĩ vây quanh bốn phía, đứng im như tượng điêu khắc.
Việt Từ cười bình tĩnh tự nhiên, rõ là tán tỉnh người ta xong bỏ chạy mà giờ bị bắt lấy cũng chẳng thấy hoảng loạn gì, trong nụ cười còn có chút ngả ngớn phóng đãng: "Ngài Phó, đã lâu không gặp."
Phó Bồi Uyên nhìn anh, con ngươi phủ mây đen làm người không thể nắm rõ, hơi vươn tay: "Cậu Việt, mời ngồi."
Không khí trong phòng lãnh lẽo ngoài ý muốn, phảng phất như có thứ nguy hiểm vô hình rình rập, Trần Viên cảnh giác đảo qua bốn phía, trông tư thế mấy vệ sĩ ở đây thì đều là người có võ, trong lòng cô nổi lên bất an, cẩn thận giữ tay áo Việt Từ, ý bảo anh mau ra khỏi đây thôi.
Việt Từ lại không để ý đến lo lắng của cô, thong dong ngồi xuống sô pha đối diện, thả người dựa ra sau, cười hỏi: "Ngài Phó cũng đến chơi à?"
Quản gia nheo mắt, người trẻ tuổi đúng là cả gan làm loạn, cái gì cũng dám nói.
Phó Bồi Uyên nhìn anh không nói, lâu sau mới đáp lại: "Tôi xem quảng cáo của cậu Việt, rất thú vị, chỉ tiếc kiểu dáng đồng hồ không như ý muốn."
Quản gia đúng lúc đặt hộp quà lên bàn trà, mở ra, chiếc đồng hồ màu trắng ánh kim xen lẫn hoa văn đỏ sậm đập vào mi mắt, ung dung sang quý.
Phó Bồi Uyên thản nhiên nói, lời lẽ bá đạo vững vàng: "Chiếc đồng hồ này hợp với cậu Việt hơn."
Việt Từ hơi ngẩn ra, không nghĩ Phó Bồi Uyên lại đưa ra chiếc đồng hồ này, một thương hiệu kinh điển, giá cả bảy con số, ra đời từ mười năm trước, kiểu dáng đặc biệt, đồng thời chính là chiếc đồng hồ mà kiếp trước Kỳ Dịch Niên đã đeo trong nhiều năm.
Sau khi sống lại, điều anh khó thích ứng nhất lúc đầu chính là không có chiếc đồng hồ này, tất nhiên sau đó dần dần cũng thành quen.
Việt Từ tiêu sái cười cười, khẽ lắc đầu đẩy hộp quà trở về phía Phó Bồi Uyên, hơi nghiêng người, chớp chớp mắt: "Bèo nước gặp gỡ, không dám nhận món quà lớn như vậy, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong đứng dậy, dộng tác rõ ràng dứt khoát, rời đi không lưu luyến.
Phó Bồi Uyên chưa đáp lời nào, đáy mắt sâu thẳm.
Người chưa đến cửa phòng, vệ sĩ đã ra tay chắn phía trước, ngăn lại.
Ánh mắt Trần Viên lóe lên, bất ngờ nâng quyền đấm vào ngực đối phương, tiếp theo nhấc chân quét một đường, đánh người lùi trở lại.
Không ngờ cô ra tay quả quyết như thế, vệ sĩ hơi lảo đảo lui hai bước, những người áo đen khác nhanh chóng tiến lên bao vây, không khí chợt rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Trần Viên căng thẳng, chẳng nghĩ ngợị gì mà chắn ngay trước mặt Việt Từ, chuẩn bị tư thế công kích.
Việt Từ vỗ vỗ thân thể căng chặt của cô, ý bảo cứ thả lỏng, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, hơi nhướn mày: "Ngài Phó còn có gì cần chỉ dạy?"
Khuôn mặt anh diễm lệ, đường nét bình tĩnh tự nhiên, hơi thở vững vàng, không sợ hãi chút nào.
Phó Bồi Uyên và anh liếc nhau, khóe môi hắn toát ra ý cười nhẹ hiếm thấy, hơi xua tay với cấp dưới: "Lui ra, tiễn cậu Việt ra cửa."
Cả đám người áo đen đồng loạt di tản, lùi về vị trí bốn góc phòng.
Quản gia tiến lên, hơi cong người mở cửa, đầy vẻ xin lỗi: "Vừa rồi thất lễ, mời cậu Việt."
"Không sao, tôi không để ý." Việt Từ miễn cưỡng đáp, đảo qua bốn phía, trong nụ cười có thêm phần hứng thú, ngài Phó với thân phận mơ hồ này quả thật đủ mạnh.
Cánh cửa lần thứ hai được đóng lại, Phó Bồi Uyên cúi đầu nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trước mắt, sắc mặt thản nhiên.
Khi nhìn thấy đồng hồ, nét mặt thanh niên xuất hiện chút cảm xúc khác lạ, dù chỉ trong chớp mắt nhưng vẫn bị hắn nhạy bén nhận ra, đó không phải là sự kinh ngạc, tán thưởng mà là cảm giác hoài niệm nhu hòa, tựa như rất quen thuộc với vật phẩm này.
Hắn bỏ chiếc nhẫn ban chỉ xuống, sai bảo: "Điều tra tiếp, bắt đầu từ danh sách tiêu thụ sản phẩm đồng hồ này trong vòng mười năm trở lại đây."
Quan gia nhỏ giọng đáp: "Vâng", tin chắc với quyền thế chỉ tay che trời của Tam gia, dù chuyện phức tạp hơn cũng có thể bị moi ra không còn một mẩu.
Trong phòng lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh khó thở lúc ban đầu.
Quản gia xem nét mặt hắn, đang do dự có nên nhắc nhở đối phương hay không thì thấy Phó Tam gia - người vốn luôn thâm trầm, chỉ quan tâm việc bày mưu tính kế, vị đại tài phiệt danh xứng với thực - giờ phút này lộ chút mê man: "Thủ đoạn theo đuổi một người có những cái gì?"
Nói chuyện yêu đương là một lĩnh vực hắn chưa từng tiếp xúc.
Lão quản gia với mái tóc hoa râm, cả đời chưa bao giờ yêu ai nhất thời ngây như phỗng, chần chừ trả lời: "Tặng quà, hẹn hò, cùng ăn bữa tối?"
Đó là những cái quái gì?
Phó Bồi Uyên động động lông mày, suy nghĩ một chút rồi nói thản nhiên: "Cứ thử tất cả xem."
Quản gia nhìn nét mặt khó hiểu hiếm có của hắn, cảm thấy xúc động đến rớt nước mắt, không nghĩ lúc còn sống còn có thể chứng kiến vị gia chủ do cô chú mình sinh tỏ ra phiền não vì tình yêu.
Nhớ tới gương mặt sáng sủa tà tứ của thanh niên, rõ ràng là thứ tùy tiện ngả ngớn mà lão quản gia ghét nhất, bây giờ lại cứ như đang phát ra hào quang trong mắt ông.
Không cần biết là người nào, chỉ cần có thể khiến Tam gia có thêm tí sức sống, đó chính là thần của Phó gia!
....
Sau khi ra ngoài, Trần Viên vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ vỗ ngực nói nhỏ: "Anh Việt, em thực sự đã nghĩ hôm nay chúng ta sẽ toi đời ở chỗ đó."
Việt Từ cười: "Sẽ không, nếu hắn muốn giữ chúng ta lại, căn bản sẽ không cho em có cơ hội phản ứng, em coi súng giắt bên hông đám vệ sĩ chỉ là đồ chơi thôi sao?"
"Có cả súng?" Trần Viên càng thấy kinh khủng: "Đây là xã hội pháp trị sao!"
Việt Từ chỉ nhìn cô mà không nói gì, nhưng Trần Viên hiểu ý anh: ngây thơ.
Cô bĩu môi, đang định nói tiếp thì thấy Lô Khê mang thần tình âm trầm đi vội về phía này, mặt mũi như muốn gϊếŧ người, trông có vẻ cấp bách không chịu nổi.
Việt Từ cười với cậu, cứ như không bị ảnh hưởng chút nào: "Cậu hoảng cái gì?"
Thấy anh không sao, Lô Khê hơi hoãn sắc mặt, dần thu lại sát khí toàn thân, hung tợn trừng anh, phun nọc độc bùm bùm: "Anh chạy đi đâu vậy hả, điện thoại không thèm nghe, một người trưởng thành mà sao cứ như trẻ con, đi tách ra không biết báo cáo à?"
Rõ là lo lắng hết sức, lại còn muốn làm bộ hung.
Việt Từ nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu, trấn an: "Gặp phải người quen nên hàn huyên hai câu, di động hết pin, đừng sợ, tôi không có việc gì." Tùy tay bỏ điện thoại vào túi áo trong, nói thêm: "Đi thôi, tiếp tục cho cậu thể nghiệm cuộc sống ngợp trong vàng son."
Động tác này nghiễm nhiên coi cậu như bạn bè.
Lô Khê hừ lạnh, trong lòng có cảm giác thất bại nhưng cũng không cãi lại, chỉ là trước khi đi thì cứ như vô ý liếc về hành lang sâu hút phía sau, trong mắt hiện lên đen tối.
Trò chơi ở quán bar thực ra cũng không nhiều, hút thuốc, uống rượu, khiêu vũ, đổ xúc sắc, những thứ đó đối với loại công tử trăng hoa quen hưởng lạc như Việt Từ thì còn có chút trẻ con, nhưng với người lần đầu tiên tiếp xúc như Lô Khê thì vẫn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Ban đầu cậu còn hơi cậu nệ, thậm chí nghi ngờ: "Nơi này vàng thau lẫn lộn, chắc chắn sẽ có người chụp ảnh đăng lên mạng, đến lúc ấy anh có còn cần thanh danh, hình tượng của mình nữa hay không?"
Uống hết hai chén rượu, Việt Từ cũng dần dần lộ bản chất, nghe vậy thì nhướn mày, chả quan tâm mà hỏi lại: "Đội phụ trách truyền thông của cậu chết rồi hay sao? Đội ngũ được mời đến nhận lương cao, không phải chính là để phát huy công dụng vào thời điểm này à?"
Đội phụ trách truyền thông là dùng để thu dọn rắc rối...?
Lô Khê giật mình, thế nhưng cũng cảm thấy có lý, bỗng nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc, có nhận thức mới về mấy chữ "đội truyền thông".
Theo Việt Từ hướng dẫn từng trò, từng trò một, thiếu niên từ lúc đầu không hợp với nơi này cũng dần buông lỏng người để dung nhập vào trong đó.
"Như vậy thật sự ổn chứ?" Thừa dịp nghỉ ngơi, Trần Viên bày tỏ lo lắng: "Nhõ đâu làm hư Khê thiếu thì phải làm thế nào?"
Việt Từ dụi tắt thuốc, ánh mắt tỉnh táo bình tĩnh: "Cậu ấy sẽ không trầm mê vào những thứ này, hơn nữa làm một diễn viên, đây là những điều cậu ta nhất định phải trải qua."
Muốn diễn tốt nhân vật của mình, không thể chỉ bằng tưởng tượng, bản thân tự thực tiễn mới là người thầy tốt nhất, không đi thể nghiệm nhân sinh người khác, làm sao có thể diễn ra con người đó một cách chân thực?
Tất cả mọi người đều nói ảnh đế Kỳ Dịch Niên là diễn viên trời sinh, thiên phú cao hiếm thấy trong nhân gian. Thời điểm người khác liều mạng học tập, anh lại trái ôm phải ấp, tận tình hưởng lạc; thứ cảm xúc mà người khác hao hết cả đời cũng không phát huy được, ở trong tay anh lại chẳng qua chỉ là hạ bút thành văn.
Nhưng có mấy ai biết, thậm chí ngay cả những fans tự xưng là hiểu rõ cũng chưa từng biết: để diễn tốt một vai bệnh nhân thần kinh, anh có thể lẩn vào bệnh viện tâm thần, làm bệnh nhân tâm thần trong đó suốt hai tháng, tự bức mình đến mức bác sĩ cũng không phân biệt được thật giả; để diễn được một nhân viên không có đồng nào trong túi, sống dưới đáy xã hội, anh có thể mang túi rỗng đến thị trấn nhỏ xa tít tắp mù khơi làm công kiếm sống, thậm chí lưu lạc đầu đường đi xin cơm, tự cảm thụ cảm giác nghèo khổ cùng cực là như thế nào.
Những hành vi đó trong mắt người ngoài đều là hành vi của kẻ điên, chỉ có người theo đuổi nghệ thuật mới hiểu, đó là vì sự chân thực.
Trần Viên như suy tư gì, gật đầu, cô tuy không hiểu hết những điều đó nhưng luôn có thái độ trước sau như một: "anh Việt nói gì cũng đúng", rất nhanh đã vứt đi mấy lo lắng nhỏ bé ấy, thay vào đó là nhớ tới một sự việc khác.
"Anh Việt, anh có nhận thấy ngài Phó bao vây chúng ta và đám người đưa Khê thiếu đi là một không?"
Việt Từ không để ý lắm hỏi: "Em thấy trong phòng đó có hai người đưa Khê thiếu đi sao?"
Trần Viên chần chừ lắc đầu: "Không, trong phòng không có hai người đó."
"Vậy thì chưa chắc." Việt Từ sờ sờ cằm.
Mang họ Phó, đứng hàng thứ ba trong nhà, thân phận này dễ làm người ta liên tưởng đến một người là gia chủ Phó gia, Phó Tam gia.
Thế nhưng chỉ riêng người này đã bị anh loại trừ đầu tiên, bởi vì nhiều năm trước anh từng gặp gia chủ Phó gia một lần, hai người đó tuyệt đối không phải là một.
Huống hồ, nhà họ Phó là gia đình kinh doanh, kiêng kị nhất là việc trái pháp luật, mà Phó Bồi Uyên lại cho anh cảm giác đầy mùi máu tươi, nếu không phải bên đen thì cũng thuộc bên trắng*.
....
Lô Khê vứt chén rượu, day day thái dương cho đỡ váng đầu, sau khi cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ qua đi thì một cơn trống rỗng vô hạn nổi lên trong lòng. Cậu nhìn đám người xung quanh rượu vào lời ra, mặt đỏ lên là lộ trò hề, bỗng cảm thấy mất đi hứng thú.
Cậu không yên lòng quay đầu, thấy Việt Từ nằm nghiêng trên ghế sa lông, hai má thanh niên đỏ ửng dưới ánh đèn, trông như say mà không say, gương mặt đẹp mỹ miều càng có vẻ hồn xiêu phách lạc, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang ở trong giấc mơ thuở bé, gặp một mỹ nhân diễm lệ như thế, đôi môi đỏ tươi khiến người muốn ôm lấy âu yếm.
Cậu đờ đẫn lại gần, cúi người định lưu lại dấu ấn của mình lên cánh môi kia, nhưng giây tiếp theo đã bị vỗ vào đầu một cái, nghe giọng nói lười biếng vang lên: "Chơi mệt rồi?"
Lô Khê tức khắc tỉnh táo lại, thấy đối phương không nhận ra mình vừa làm gì thì vừa tức giận vừa cảm thấy may mắn. Cậu đứng thẳng người, thản nhiên "ừ" một tiếng, nhấp môi nói sang chuyện khác: "Tôi có chút hiểu được tâm tình nam chính, anh ta bị áp lực gánh nặng không chịu nổi nên mới tìm đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hòng giải phóng năng lượng tiêu cực, nhưng loại vui sướng này chỉ là tạm thời, chờ khi tỉnh táo lại, áp lực và trống rỗng còn gia tăng gấp bội."
Việt Từ gật đầu cười khẽ: "Không tồi, không uổng công tôi vất vả đưa cậu đi tìm hiểu cả một buổi tối."
Nói xong đứng dậy, vứt chìa khóa xe cho Trần Viên: "Đi thôi, muộn rồi, đưa cậu về nhà."
Lô Khê định kháng cự lại theo bản năng, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào, nhớ tời lời chú nhỏ nói, mắt cậu tối lại, cuối cũng vẫn bình tĩnh trả lời: "Đi."
*Chú thích:
Bên đen, bên trắng: theo tớ hiểu thì đây là chỉ xã hội đen và quân đội. Cả hai đều dùng súng và vũ trang, nhưng một bên dùng cho các mục đích cá nhân trái pháp luật, một bên là để bảo vệ tổ quốc và nhân dân. Theo nhận thức trước đây của Kỳ Dịch Niên thì Phó gia chỉ là kinh doanh bình thường, vừa không gϊếŧ người buôn lậu vừa không phải gia đình trong quân đội.
*Tán chuyện đôi câu:
Truyện viết theo kiểu sảng văn, thoải mái nhưng tớ thấy tác giả miêu tả tâm lý từng nhân vật rất hợp lý, có trải nghiệm. Các cậu đã bao giờ trải qua cảm giác hưởng thụ một thứ vui vẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào đấy vốn nằm ngoài lối sống mà bản thân được giáo dục, sau đó cảm thấy vô cùng trống rỗng chưa? cảm thấy những cái đó chả có ý nghĩa gì? nhỉ^^^
Danh Sách Chương: