Chạng vạng, tại Thục Lan Hội, vẫn là phòng xạ kích hôm trước.
Trên bàn bãi đầy súng bắn chuyên dụng, từ súng ngắn, súng trường, súng cầm tay, súng bắn tỉa, chủng loại gì cũng có, mấy khẩu súng có thể lấy mạng người trong nháy mắt đó tản ra cảm giác nguy hiểm từ trong bản năng.
Phó Bồi Uyên quét mắt nhìn từng thứ một trên bàn, thản nhiên cất giọng trầm thấp: "Lại đây." Nghe không rõ vui giận, chẳng biết có bực bội vì bị cho leo cây hay không.
Ba phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa nhận được đáp lại.
Việt Từ tự nhiên như ruồi ngồi trên ghế sa lông, ngửa lưng ra dựa đầu vào đệm mềm, hai má mới ốm dậy vẫn còn hồng hồng, đôi mắt hoa đào mở như không mở, hiển hiện thứ mị hoặc mông lung, càng khiến anh trông có vẻ mỏng manh, yếu đuối.
Mãi lâu sau, thanh niên mới chậm chạp vẫy cái tay, cất giọng khàn khàn nghe thực vô tội: "Tôi thật sự không cố tình cho anh leo cây, sinh bệnh là nhân tố tôi không thể phản kháng cũng không quản chế được, tôi rất tiếc đối với việc này. Còn phiền ngài Phó phải phái người đến đón khiến tôi cảm thấy rất là áy náy."
Nghe có vẻ yếu thế lắm, nhưng thực tế là đang biểu lộ không muốn liên quan gì đến hắn. Cái lý do không thể đúng hẹn này thật đúng là có thể hạ bút thành văn, đã vậy còn đúng lý hợp tình đến nỗi làm người ta không cách nào trách cứ.
Người đàn ông không nhanh không chậm bước tới gần, thân hình cao lớn dần dần bao phủ lấy anh.
Phó Bồi Uyên đứng lại, từ trên nhìn xuống hai má anh đỏ hồng, con hồ ly nhỏ bị ốm nên thân thể mềm nhũn, không xõa tung cái đuôi hay ngoe nguẩy tán tỉnh người ra được, nhưng thế lại thành ra có chút dịu dàng đáng yêu.
Hắn cười nhạt, hơi hơi cúi người nhìn Việt Từ, đôi mắt sâu thẳm phản xạ lại khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt, nhếch môi nói toạc: "Cậu có thể tự sắp xếp chu toàn cho mình giữa hai anh em Phó gia, khơi mào phân tranh trong im hơi lặng tiếng, còn có thể khiến người Phó Tấn thích kính trọng mình. Thủ đoạn cao như thế, bây giờ lại sợ cái gì?"
Những lời này nói rõ cho anh biết, hắn đối với nhất cử nhất động của anh rõ như lòng bàn tay, đừng hòng lừa gạt hắn bằng mấy mưu mẹo vặt vãnh; trêu chọc vào người như Phó Bồi Uyên mà anh còn mong chạy trốn được hay sao?
Hắn ép sát từng bước, nghĩ muốn bức cho Việt Từ lộ bộ mặt thật, vạch trần giả trang bên ngoài của anh, nhìn sâu vào nội tâm được đóng gói trong chiếc vỏ ngon miệng, ngọt ngào có độc.
Đối mặt với sự ép sát đó, Việt Từ không thay đổi sắc mặt, không để lộ thất thố. Anh híp mắt, cũng không muốn tiếp tục lùi bước nữa, đó không phải phong cách của anh.
Việt Từ ngửa đầu mỉm cười, đột nhiên vươn tay kéo chặt cà vạt đối phương, trong nháy mắt đã kéo người đến cận ngực.
Thân thể dán sát, dù cách hai lớp vải cũng có thể cảm nhận cơ ngực rắn chắc của người kia, đầu anh thoải mái dựa vào sô pha, ngay trước mắt là khuôn mặt người đàn ông tuấn tú. Khuôn mặt đó đang hiện vẻ kinh ngạc do bị anh đột ngột gây khó dễ, phá vỡ hình tượng luôn thâm trầm như nước, thế nhưng trông hắn lúc này lại càng có vẻ chân thật hơn.
Khoảng cách gần trong gang tấc có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở, hô hấp quyện vào nhau, Việt Từ cất tiếng cười khe khẽ chứa ái muội như có như không: "Sợ anh chơi không nổi, anh thấy thế nào?"
Chơi, đương nhiên là chỉ loại chuyện va chạm hoócmôn, nhưng dù điên cuồng suиɠ sướиɠ đến mấy cũng sẽ không thổ lộ tình cảm, sau khi vui thích xong, hai người có thể dứt áo ra đi, thong dong phất tay bai bai.
Nếu hắn trầm trong đó không ra được, sẽ là chơi không nổi.
Phó Bồi Uyên chống một tay lên tay vịn sô pha, vây con hồ ly đa tình lại vô tâm, bạc bẽo này trong lòng ngực, từ trên cao nhìn xuống mỹ nhân, nhìn nụ cười không thèm để ý của anh, nhìn trong mắt hoa đào có ái muội khiêu khích, nhưng không có một tia tình yêu.
Đôi môi hắn khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm trầm không đổi, nhưng cất chứa cảm giác nguy hiểm: "Cậu có thể thử xem."
....
Phòng khách Thục Lan Hội.
Trần Viên không ngừng nhìn về phía cửa phòng, hai tay vặn xoắn đứng ngồi không yên, nếu trong phòng không có vị đại hán áo đen đang nhìn chằm chằm, chỉ sợ cô đã sớm lao ra tìm Việt Từ.
Lúc hai người bị vây ở trước cửa bệnh viện, Trần Viên còn tưởng sẽ xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt, ai ngờ Việt Từ sau khi nghe được ngày lịch lại tỏ vẻ hơi chút chột dạ, sờ sờ cái mũi rồi bình tĩnh đưa cô theo lên xe.
Sau đó cô bị nhốt trong phòng nghỉ, còn Việt Từ thì không biết tung tích.
Đám người nọ nhìn là biết không phải cái dạng thiện lành gì, ngài Phó kia trông tướng tá y như thủ lĩnh xã hội đen tâm ngoan thủ loạt, nói không chừng còn vì bị Việt Từ cho leo cây mà làm anh ấy... như thế như thế... Anh Việt mới vừa ốm dậy, thân thể nhỏ bé đó chịu không nổi bị vùi hoa dập liễu.
Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, cô làm sao ăn nói với công ty, lại làm sao ăn nói với lương tâm của chính mình!
Ngẫm tới anh Việt là người kiêu ngạo như vậy, nếu thật sự phải chịu thứ khi nhục không thể tha thứ, sau đó trở nên chán chường suy sụp, xúc cảnh sinh tình mà đi tha hương, Trần Viên chỉ cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt không thở được. Nếu thế, chắc chắn cô sẽ lại bị luân chuyển làm trợ lý cho một minh tinh khác, không còn bao giờ được theo Việt Từ ăn bánh ngọt vào buổi tối, không bao giờ được chơi game tán gẫu cùng Việt Từ khi nhàn rỗi, cô sẽ lại trở thành con giun bị người ta giày xéo bắt nạt lần nữa!
Nghĩ rồi hung tợn trừng mắt người đàn ông mặc đồ đen: tất cả là lỗi của hắn!
Đại hán áo đen không hiểu sao mình tự nhiên bị trừng, liếc thấy cô ôm bộ dạng khổ đại cừu thâm thì nhướn mày nói: "Đừng nóng vội, đợi một lát cậu Việt quay về là hai người có thể đi rồi."
Trần Viên tan nát cõi lòng, hận không thể nhỏ xuống vài giọt nước mắt, đợi lát nữa mới về thì anh Việt chắc chắn chỉ còn là con búp bê vải bị phá thê thảm thôi nha.
Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng cửa mở khe khẽ, cô ngẩng đầu, thấy Việt Từ tiến vào phòng với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Làm sao lại khóc, ai bắt nạt em à?"
Một Việt Từ... quần áo chỉnh tề, hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ngay trước mắt.
Hoàn toàn không giống trong kịch bản cô não bổ nãy giờ.
Trần Viên vô tri vô giác lau hai má mới phát hiện mình não bổ đến mức bị dọa khóc: "..."
Thấy Việt Từ hiểu lầm, hướng ánh mắt không tốt về phía đại hán áo đen, Trần Viên vội giải thích: "Không phải, là do em nghĩ nhiều, anh Việt không sao chứ?"
"Có chuyện gì được." Việt Từ đút một tay vào túi, nở nụ cười như có như không, vẫy tay với cô: "Về thôi."
Trần Viên ngoan ngoãn theo sau, thấp thỏm nhìn trộm mắt anh, không chỉ không phát hiện có gì khác lạ mà còn...
"Anh Việt, thoạt trông anh hình như rất vui?"
Việt Từ thản nhiên "ừ" một tiếng, sờ sờ cằm, tâm tình tốt giải thích: "Có một bàn thịt dê non tươi đặt trước mặt anh, anh khó có khi đại phát từ bi không ăn, thả cho nó cơ hội chạy trốn, không ngờ con dê tươi ngon béo tốt này lại còn không vừa ý, anh chỉ đành gắng gượng mà nhận vậy."
Dê nào, thịt nào, Trần Viên không hiểu, nhưng cô sờ di động trong túi áo, quyết đoán xóa sạch các loại văn truyện sắc trong máy, nếu không phải bị ngấm mấy thứ văn độc hại đó, vừa rồi cô đã không tự làm mất mặt mình như vậy!
Sỉ nhục!
Cửa Thục Lan Hội đỗ một chiếc Maserati* màu bạc, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái lạnh lùng ra hiệu cho hai người lên xe.
Việt Từ mở cửa xe ngồi xuống vị trí phó điều khiển, thuận miệng hỏi: "Trần Viên, lúc ấy em còn gọi điện thoại cho những ai nữa?"
Anh đã sớm đoán rằng Trần Viên trong lúc đại loạn sẽ cầu cứu khắp nơi nhưng quên dặn dò, bây giờ thấy Tư Minh Tu lái xe tới đón mới nhớ ra, có điều cũng đã muộn rồi.
"Em gọi cho anh Tu đầu tiên." Trần Viên ngồi ghế sau, nhỏ giọng giải thích: "Vốn định cúp điện thoại rồi gọi cho đạo diễn Phương và Khê thiếu, nhưng anh Tu ngăn cản, bảo rằng không cần phát loa lung tung, anh ấy có thể giải quyết."
Việt Từ quay sang khen ngợi Tư Minh Tu: "Làm tốt lắm, bảo toàn mặt mũi cho tôi."
Trần Viên: "..." Cm*n không phải là do em sợ anh bị này này nọ nọ sao???
Tư Minh Tu lườm anh một cái, lái xe đến chỗ vắng người mới thản nhiên bảo: "Khi tôi liên hệ can thiệp với Thục Lan Hội, người phụ trách bên kia nói không hề có ác ý với cậu, bây giờ kể xem, cậu rốt cục gặp phải người nào?"
"Vừa hay cần phải điều tra một chút." Việt Từ hơi trầm ngâm, nói: "Người cầm quyền Thục Lan Hội, Phó Bồi Uyên, có quan hệ sâu xa nhất định với gia đình đạo diễn Phương, đạo diễn Phương gọi hắn là chú ba, anh điều tra bối cảnh người này xem."
Sắc mặt Tư Minh Tu cổ quái, liếc anh: "Phó Tam gia?"
"Không đâu." Việt Từ lắc đầu khẳng định: "Chắc chắn không phải Phó Tam gia, anh cứ điều tra đi, không cứ phải tra trong giới này ở thủ đô, có khi là thế lực ở địa phương khác cũng không biết chừng."
Anh nói một cách khẳng định, tự tin như thể đã từng gặp vị Phó Tam gia, long thần thấy đầu không thấy đuôi kia vậy.
Tư Minh Tu cau mày, giọng đậm ý cảnh cáo: "Tôi sẽ tra, nhưng không cần biết đối phương là ai, đó cũng không phải là nhân vật cậu có thể trêu vào. Việt Từ, cậu nên thu tay lại."
"Chỉ sợ không được." Việt Từ khoanh tay, thở dài nuối tiếc: "Hai chúng tôi tạm thời xem như đang hẹn hò."
Đang hẹn hò?
Tư Minh Tu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hận không thể giật cái vô lăng ném tới, vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ Phó Tấn, anh lại trêu chọc vào một kẻ thoạt trông còn nguy hiểm trí mạng hơn, tên điên này còn có thể yên ổn nữa hay không!
"Loại hẹn hò nào, cậu lại bị bao nuôi?" Tư Minh Tu bắn ánh mắt lợi hại về phía anh, rất có ý đồ chỉ cần anh gật đầu là sẽ đá anh một cước xuống xe.
"Chưa gọi được là bao dưỡng, hắn còn chưa đủ tư cách." Việt Từ trả lời cực tự nhiên: "Loại quan hệ giữa chúng tôi, nói dễ nghe thì là bạn chơi bời, mà nói thông tục thì là bạn tình."
Trần Viên cúi đầu ngồi ghế sau, lặng lẽ phục hồi lại những file truyện sắc vừa xóa trong di động.
Sắc mặt Tư Minh Tu lạnh hơn, nói đúng điểm mấu chốt: "Cậu định đè hắn?"
"Là cùng nhau chơi." Việt Từ thong dong sửa đúng: "Hai bên đều có lợi, giải quyết đồng thời nhu cầu sinh lý và tâm lý, lúc nào chơi chán thì chia tay, không ai níu kéo ai."
Kỳ Dịch Niên kiếp trước sinh ra trong gia tộc danh tiếng, cả đời sống phóng đãng tự do, bên người không thiếu loại bạn chơi bời như thế này, tự nhiên không cảm thấy loại quan hệ này có vấn đề gì.
Tất nhiên, anh chỉ chơi với người có thể chơi. Dạng người dễ dàng trầm mê, anh chưa bao giờ trêu chọc, cho dù trông có mỹ vị ngon miệng đến mấy, cũng sẽ không vì khoái hoạt nhất thời mà tinh trùng lên não đi dụ dỗ người ta.
Lần này Phó Bồi Uyên chủ động đưa lên cửa, không cần biết là xuất phát từ mục đích gì, nhưng phàm là người có thân phận như vậy thì sẽ không có chuyện sau này biểu lộ ra bộ dạng chơi không nổi. Thế cho nên Việt Từ mới yên tâm thoải mái cắn xuống miếng thịt béo tự dâng lên cửa này.
Tư Minh Tu nhìn điệu bộ đã không biết hối cải còn tỏ vẻ mỹ tư tư của anh, cười lạnh: "Cậu định đè hắn, nhưng mục đích của hắn tất nhiên cũng là đè cậu."
Mục đích hai người xung đột.
Việt Từ hơi sửng sốt, quay lại nhìn Tư Minh Tu chậm rãi nói: "Anh đề ra cho tôi một hướng suy nghĩ mới."
*Chú thích:
Maserati: hãng xe hạng sang của Ý
(Chốt lại là chương này anh công đã bắt đầu ra tay, vì anh còn đang không biết theo đuổi một người như thế nào nên anh kéo quân đến bắt người ta về đàm phán cái đã, vừa đe dọa vừa biểu diễn uy lực để đi đến nghị quyết "hẹn hò" =))
Còn anh Từ thì cơ bản chỉ nghiêm túc với công việc, ngoài đời ăn chơi quen thói, thịt đưa lên cửa lại cũng không có hại gì nên đồng ý luôn. Anh suиɠ sướиɠ vì anh đinh ninh rằng anh là bên tán tỉnh tấn công, tức là ở trên người khác, ai biết sau này anh bị nghiệp quật đâu. =))
_buirambut_)
Danh Sách Chương: