Phó Tấn bị giọng điệu đanh thép của anh làm cho cứng người. Số lần gã nhìn thấy Phương Trung Quy lộ cảm xúc ra ngoài như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phó gia và Phương gia là hai gia tộc thân thiết, tuổi bọn họ xấp xỉ, biết nhau từ khi mới bảy, tám tuổi cho tới bây giờ. Hai mươi năm quen biết có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Phương Trung Quy trước giờ luôn lãnh đạm đến mức gần như không có cảm xúc. Bề ngoài nhìn như quý công tử tao nhã nhưng bên trong lại giống hệt một người máy vô cảm. Gã không hề nghi ngờ rằng, nếu không có lòng theo đuổi nghệ thuật, người con trai này đã sớm không có mục đích sống.
Thế mà hiện tại, mới quen biết Việt Từ được bao lâu chứ, mấy tháng? Lại đã coi trọng, bảo vệ đối phương đến vậy, thậm chí không tiếc bày mặt lạnh với người bạn hai mươi năm. Điều này làm gã không khỏi hoài nghi, rốt cục Việt Từ đã cho anh ăn loại thuốc mê gì?
Càng nghĩ, mặt Phó Tân càng khó coi, không rõ là ghen tị hay không cam lòng, khiến gã càng khó có thể tỉnh táo, hận không thể hủy diệt địa vị Việt Từ trong lòng Phương Trung Quy ngay tức khắc!
Lòng gã bị lửa giận ghen tị thiêu đốt, suy nghĩ lại rõ ràng chưa từng có, từng câu từng chữ nói ra ra miệng đều chọc trúng yếu điểm: "Cậu cho rằng tôi nói bậy? Không, những điều đó đều là thật đấy. Trung Quy, lâu lắm rồi cậu không về nước nên không biết gì, tên Việt Từ đó thoạt trông có vẻ vô tội, thực ra chính là tên tiểu nhân đầy mưu mô, vặn vẹo. Mặt ngoài ngây thơ vô hại, trong lòng ẩn giấu xấu xa, thậm chí có thể lên giường với nhà đầu tư để đổi lấy hợp đồng. Cậu ta là một tên đồng tính luyến ái không hơn không kém!"
Nói xong, lấy điện thoại ra tìm tin tức liên tục rồi đưa tới trước mặt Phương Trung Quy, nét mặt chân thành, khẩn thiết tỏ vẻ muốn tốt cho anh: "Cậu tự nhìn xem, đây đều là sự việc rõ như ban ngày. Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, tôi chỉ không muốn cậu bị lừa mà thôi!"
Gã biết Phương Trung Quy ghét nhất là hành vi tiểu nhân, hơn nữa người sạch sẽ cao nhã giống như anh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ đồng tính luyến ái ở ngay bên cạnh mình. Chỉ cần nhìn thấy những tài liệu này, anh nhất định sẽ tỉnh ngộ.
Tất cả cũng sẽ trở lại quỹ đạo.
Việt Từ, cậu ta tính hết mọi đường để bám được vào phim của Trung Quy, nhằm được Trung Quy tin tưởng, sau đó quay lại thị uy với gã chứ gì?
Vậy thật đúng là tính sai rồi, cho dù cậu ta làm bộ làm tịch, nói lời ngon tiếng ngọt thì sao chứ, tình cảm thân thiết nhiều năm của gã với Phương Trung Quy là thứ cậu ta có thể phá vỡ bằng chút hoa chiêu sao?
Phó Tấn nhìn vẻ mặt chuyên chú đọc tin tức của Phương Trung Quy, lộ ra tươi cười nắm chắc phần thắng.
Phương Trung Quy đúng là không hay xem mấy bình luận trên mạng, anh không hứng thú với mấy thứ bát quái lung tung đó, càng không tin đánh giá của người ngoài đối với Việt Từ, nhưng những tin tức vừa bén nhọn vừa cay nghiệt trước mắt này lại thổi bùng lửa giận trong lòng anh. Thì ra thời điểm anh không có ở đây, vì sao của anh đã bị người ta bôi nhọ, xúc phạm như vậy ư?
Anh âm thầm siết mạnh ngón tay lên màn hình di động, da xương căng đến trắng ra, hận không thể bóp nát màn hình. Những thứ đồn đãi buồn cười như thế lại lan truyền rộng rãi khắp nơi. Cả đám đều nói như đinh đóng cột rằng anh ấy thăng hoa nhờ quy tắc ngầm, ngủ với nhà đầu tư, lộ liễu giống như lời Phó Tấn nói vừa nãy, ghê tởm khiến người buồn nôn!
Anh nhớ mình đã từng nhờ trợ lý điều tra lý lịch Việt Từ, nhưng lúc đó bận rộn nên đành gác lại chưa xem. Sau khi phát hiện sự thật lại càng không xem, cảm thấy đó là hành vi nhìn trộm riêng tư của vì sao ấy.
Nhưng bây giờ anh hối hận.
Người kia từng đứng ở trên đỉnh giới giải trí, để kẻ xung quanh phải ngước lên nhìn, kiêu ngạo dữ dội, bây giờ hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, cái thể loại gì cũng dám tận dụng cơ hội đạp anh ấy một cước.
Cảm xúc chua xót trào lên, hòa lẫn với lửa giận ngập trời, nét mặt anh lạnh lùng nhìn về phía Phó Tấn, tiếng nói phát ra còn lạnh hơn so với bản thân dự đoán: "Còn có những gì nữa?"
Phó Tấn chỉ cho rằng anh tức giận vì bị lừa gạt, nói ngay: "Nếu cậu muốn xem, tôi bảo trợ lý chỉnh lý ổn thỏa rồi đưa cho cậu. Nhưng Phương Trung Quy à, cậu không cần thiết phải tức giận vì loại tiểu nhân này, cậu ta không xứng. Ngày mai tôi bảo phía công ty đuổi cậu ta ra khỏi đoàn phim, tiền bồi thường hợp đồng do công ty trả, tuyệt đối không để cậu ta làm bẩn mắt của cậu."
"Phó Tấn." Ánh mắt Phương Trung Quy lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm không đổi, tựa như đang đối mặt với kẻ tử thù chứ không phải người bạn thân thuộc, giọng nói không chứa nửa phần cảm xúc, hận không thể gϊếŧ chết với vui vẻ: "Nếu đó là do cậu hiểu lầm Việt Từ thì hãy thu lại những lời nói vừa rồi, bằng không bạn bè cũng không làm được, tôi không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào chửi bới cậu ấy trước mặt tôi.
Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, tất cả những người chửi bới cậu ấy tôi đều không bỏ qua. Hy vọng trong đó không có phần công lao nào của cậu, nếu không tôi cũng không niệm tình cũ."
Trên thực tế, nếu không phải bọn họ là thanh mai trúc mã thân thuộc hai mươi năm, thì chỉ với câu gã nói lúc nãy cũng đã đủ khiến anh trở mặt.
Phó Tấn không kịp hiểu tại sao anh đột nhiên thay đổi thái độ thì đã bị sự kiên quyết của anh làm cho sững sờ. Khi chạm phải đôi mắt tuyệt tình lạnh lẽo kia, gã chỉ cảm thấy đáy lòng trầm xuống như rơi vào hầm băng.
....
"Đi điều tra tất cả những người từng tham gia vào việc hãm hại Việt Từ, tôi cần một danh sách hoàn chỉnh." Phương Trung Quy cất giọng có pha chút khàn khàn mệt mỏi, căn dặn trợ lý ở đầu dây bên kia: "Chỗ nào không tra được thì dùng nhân mạch của Phương gia để thăm dò, tra rõ ràng không được bỏ sót. Tra xong thì liên hệ bảo đội truyền thông xóa hết mọi tin tức, bài viết tiêu cực trên mạng, đừng để lại dấu vết."
Trợ lý đầu kia nhanh chóng đáp ứng.
Cúp điện thoại, Phương Trung Quy tối sầm mắt nhìn những tin tức bôi nhọ muôn màu muôn vẻ trên màn hình di động. Từ đùa cợt với công việc, diễn xuất kém, đến đồng tính luyến ái bị bao dưỡng, thậm chí còn nảy ra ảnh chụp, dù đã làm hiệu ứng che mờ nhưng vẫn có thể phân biệt bộ dạng cậu ấy bị người ta ôm vào lồng ngực hôn môi, điều đó đã biến thành chứng cớ bị bao dưỡng đúng như người ta nói.
Phương Trung Quy nhắm mắt, trong đầu không tự chủ hiện lên gương mặt đẹp như họa kia, trên gương mặt đó, hai má đỏ ửng, vì nhiễm tìиɦ ɖu͙ƈ mà vô cùng yêu dã, đôi mắt nhắm lại run rẩy theo từng hơi thở, cánh môi đỏ sẫm há ra đóng lại không tiếng động mời gọi anh...
Tưởng tượng đến chỗ ấy, Phương Trung Quy đột nhiên mở choàng mắt như bị điện giật, hoảng hốt luống cuống, cảm giác khác thường cuồn cuộn trong lòng. Anh nhấp nhấp môi, ngay tức khắc lạnh mặt xuống.
Điên rồi... Loại tư tưởng hạ lưu dơ bẩn này, thực sự là xúc phạm tới thần!
....
Tại tiệc tối Phó gia, dưới không khí yên bình có sóng ngầm khởi động, mỗi người đều che giấu mưu tính riêng, mặt ngoài lại cố tình ngồi chung một chỗ, ra vẻ hòa thuận chúc thọ cụ bà.
Phó Cảnh Việt nhìn thoáng qua Phó Tấn đang hận không thể diệt trừ mình ở phía đối diện, trong lòng châm chọc, quay lại cười với Phó Bồi Uyên đang ngồi ở chủ vị, mở miệng trước dẫn đường: "Chú, nếu cậu ba đã trở lại thì nhiệm vụ của cháu xem như đã hoàn thành viên mãn rồi, Phong Hoa cũng coi như Châu về Hợp Phố*."
Mọi người nheo mắt, sôi nổi nhìn anh, đây là định làm gì đấy, cậu hai lại chủ động đề xuất nhường Phong Hoa? Phong Hoa là đơn vị đứng đầu trong ngành giải trí, có thể gọi là ngọn núi đẻ ra tiền, anh ta lại chắp tay nhường ra như thế?
Không ngờ anh chủ động như vậy, Phó Tấn cũng biểu hiện kinh ngạc, lập tức cảnh giác liếc anh, nói vẻ khiêm nhường: "Anh hai nói gì thế, chúng ta là anh em trong nhà, Phong Hoa là sản nghiệp gia đình, ai phụ trách cũng giống nhau." Miệng nói thế, lòng thầm tự hỏi anh ta đang tính toán cái quỷ gì.
Phó Thanh Khê thấy thế không khỏi thầm cười lạnh, trông bộ dáng cảnh giác của Phó Tấn thật chẳng có chút phóng khoáng nào, đối lập hoàn toàn với sự thong dong nhường bước của Phó Cảnh Việt, ngu đến mức ấy mà cũng có thể sống ở Phó gia đến giờ toàn là nhờ chú nhỏ chăm sóc.
Thủ đoạn của Phó Cảnh Việt cũng không phải cao siêu gì, lấy lùi làm tiến là chuyện rất bình thường, thế nên người giả vờ đại lượng mà ra vẻ câu nệ một công ty nhỏ của gia đình như Phó Tấn lại có vẻ tính toán chi li, khó mà được trọng dụng.
Có điều thế thì đã sao, chỉ cần là chuyện gây bất lợi cho Phó Tấn, cậu đều thích tham dự một chân.
Buông chén nước, Phó Thanh Khê mỉm cười: "Tôi còn tưởng đường ca về là để chúc thọ, hóa ra là đã tính hết rồi."
Tính cái gì?
Nụ cười trên mặt Phó Tấn khựng lại, suýt chút nữa không nhịn được, Phó Thanh Khê từng câu từng chữ đều đâm gã đau nhức. Lời nói đó rõ là nhắc nhở mọi người về việc lần trước hai người họ nháo loạn làm mất hết mặt mũi trước người ngoài. Chính bởi vì chuyện đó, gã mới bị chán ghét rồi bị vứt bỏ, bây giờ đề cập đến rõ ràng là ám chỉ gã không được coi trọng, quả nhiên là âm mưu ác độc!
Không khí quỷ dị đầy mùi thuốc súng, nhóm cha mẹ ruột các thiếu gia ngồi ở một bên lại cứ như không cảm thấy gì, mặc kệ bọn họ gay gắt ngươi tới ta đi. Hai vị lớn tuổi nhất Phó gia, cụ ông và cụ bà lại càng giả câm giả điếc, đùa nghịch chén trà trong tay.
Mấy người bề dưới trong chi thứ thấy vậy thì thầm giật mình, cậu hai cậu út liên minh, mấy ông bà làm chỗ dựa cho họ cứ như đang kiêng kị cái gì, chỉ bàng quan nhìn mà không chịu ra tay cứu viện, đầm nước này đúng là ngày càng sâu.
Phó Bồi Uyên ngồi ở chủ vị, xem không bỏ sót, vân vê nhẫn ban chỉ trong tay, cười ảm đạm không nói.
Sau tiệc tối, nhà chính rốt cục khôi phục yên tĩnh.
Cụ ông Phó gia liếc nhìn vợ, thở dài: "Bà này, hôm nay hơi quá đáng." Ý chỉ bà để Phó Tấn rơi vào hoàn cảnh mất mặt trước mắt bao người.
Cụ bà buồn bực trừng lại: "Người thừa kế nên được lựa chọn từ trong dòng chính, ông nhận lời Bồi Vinh đưa nó về làm con nuôi chính là quyết định sai lầm nhất."
"Bà thì biết cái gì!"
"Tôi không hiểu." Cụ bà hừ nói: "Ông đau lòng cho con gái cũng được, nhưng riêng Phó Tấn thì không được, thằng hai và thằng út có cái gì không so được với nó!"
Nói xong lại quay ra oán giận với Phó Bồi Uyên: "Nếu con có một đứa con ruột thì làm gì đến lượt bọn họ nháo loạn ở chỗ này!"
Phó Bồi Uyên cười nhạt, bình tĩnh: "Nháo lên mới có thứ để nhìn."
Muốn nháo lên?
Cụ bà nhìn hắn, thầm kinh hãi: "Bồi Uyên, con rốt cục lại mưu mô cái gì?"
Đến tận bây giờ, bà thật sự vẫn chưa nhìn thấu đứa con trai này, dù là con đẻ, đứa con này lại có lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn ngoan độc, hoàn toàn không di truyền sự ngay thẳng của bà. Thậm chí có đôi lúc làm bà lạnh sống lưng.
Cụ ông lại nghe ra ý tứ của hắn, thở dài: "Ta biết con muốn một lưới bắt hết những tên nghiệt súc kia, nhưng vô luận thế nào cũng phải để lại chút đường sống cho người trong gia đình, đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt."
Hai người không ngừng nói mấy thứ mơ hồ, cụ bà cực mất kiên nhẫn, nhăn mày nói: "Tôi không quan tâm mấy người tính toán cái gì, chỉ có điều thằng nhóc Phó Tấn kia tuyệt đối không thể được, con sói nuôi không quen chỉ phí công, nhất định không thể kế thừa vị trí này!"
Nói rồi đổi hướng gió: "Bồi Uyên, chứng nghiện sạch của con còn chưa tốt hơn à? Nếu sợ tật cũ tái phát, không bằng sớm tìm một phụ nữ mang thai hộ, đứa trẻ sinh ra mẹ nuôi cho, chắc chắn sẽ không ôm đi ôm lại lượn lờ trước mặt con, làm đau mắt của con, tốt xấu gì cũng... tự lưu lại một đời sau cho bản thân đi!"
Nói xong, mặt mày lo lắng.
Nhắc đến chứng nghiện sạch, Phó Bồi Uyên lại nhớ đến một gương mặt ngâm ngâm cười, rõ ràng là tên hoa tâm đa tình, háo sắc, nhưng lại cực kỳ có chừng mực, không vượt qua giới hạn, đã thế trong quá trình tiếp xúc còn dễ khiến người ta thật lòng sinh hảo cảm. Giữa hai người họ, sự đụng chạm da thịt duy nhất không ngờ lại do hắn chủ động, mà còn là chủ động một cách lỗ mãng.
Sự tiếp xúc đó hiếm thấy làm hắn không có phản cảm, hơn nữa còn có cảm giác xao động xa lạ như muốn phá tan lồng giam, thúc giục hắn tiếp cận đối phương, quản chế đối phương, giam cầm người ta ở bên cạnh mình.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của cha mẹ, Phó Bồi Uyên cười nhạt nói: "Chuyện này không cần bàn nữa, con tự có quyết định."
Hai người liếc nhau, song song câm miệng, không dây dưa thêm đề tài này.
*Chú thích:
Châu về Hợp Phố: một điển tích từ Trung Quốc ngày xưa, nhưng văn chương bên mình cũng hay áp dụng, ý nói những thứ quý giá đến cuối cùng cũng sẽ quay về với chủ cũ.
Điển tích kể Hợp Phố là một miền đất thuộc Giao Châu, nay là Quảng Đông, Trung Quốc. Xưa miền này có nhiều ngọc quý, dân thường mò ngọc đổi lương thực, nhưng sau bị quan tham vơ vét khiến ngọc quý dần tản mát đi hết. Tới khi thái thú Mạnh Thường đến nhậm chức thì tìm cách trả hết lại cho dân nên ngọc lại dần nhiều như cũ. Gọi là Châu về Hợp Phố.
Danh Sách Chương: