Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phim trường sáng sớm hôm sau.

Đạo diễn Phương xin nghỉ, phó đạo diễn sắp xếp thực hiện trước một số cảnh quay không quá quan trọng.

"Anh Việt." Trần Viên mang lên một hộp quà được gói thủ công rất tinh xảo: "Đây là hộp quà mà đêm qua Giám đốc câu lạc bộ Thục Lan tự mang đến, nói đích danh muốn giao cho anh."

Việt Từ bỏ đạo cụ trong tay xuống, mở ra xem, bên trong có một cái thẻ hội viên Vip màu đen thiếp vàng, ngay chính giữa là ba chữ được thiết kế bằng tay: Thục Lan Hội.

Thục Lan Hội, mặc dù hôm qua anh mới đến câu lạc bộ này lần đầu, nhưng đã nghe danh tiếng nó như sấm bên tai. Đây là nơi các nhân vật nổi tiếng giàu có tụ hội, lấy sự cao nhã, thoải mái, tính an toàn cao làm chuẩn mực. Hội viên nào đã có thể đi vào thì nhất định đều là nhân vật có bối cảnh thâm hậu, ví như gia thế của Phương Trung Quy chẳng hạn.

Một câu lạc bộ như thế, vì sao lại đặc biệt nhìn anh với con mắt khác chứ, đã vậy còn không phải thẻ hội viên bình thường mà là loại thẻ Vip có địa vị cao hơn, được coi trọng hơn.

Anh hơi nhướn mày, lại nhấc ra một tấm thẻ xa xỉ khác từ trong hộp quà, tay sờ cảm giác rất sướng, tấm thẻ được làm thủ công một cách hoàn mỹ, tranh nền là một bức sơn thủy hào hùng vẽ tay, mặt trên có dòng chữ do người tự tay viết bằng bút máy, hàm súc trôi chảy như rồng bay phượng múa, nhìn có vẻ thản nhiên bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa khí thế sắc bén, giống hệt cảm giác mà chủ nhân của nó mang lại cho anh:

Ngày 7 tháng sau đến câu lạc bộ, tôi giúp cậu chọn một cây súng phù hợp.

Ký tên: Phó Bồi Uyên.

Phó Bồi Uyên?

Trong đầu Việt Từ hiện ra thân ảnh quyến rũ kia, không khỏi cười lúc lắc, đúng là mỹ nhân anh thích, chỉ tiếc tính xâm lược quá cao, người như vậy thường có thói quen khống chế sự việc trong tay, bá đạo mà, bệnh chung của kẻ thượng vị.

Hơn nữa, người như vậy rất khó buông ra, có khi còn cố chấp hơn cả dạng não tàn như nguyên thân, vì thế sẽ xung đột với nguyên tắc gặp dịp thì chơi, chia tay trong vui vẻ của anh. Cho nên, dù hợp khẩu vị, anh vẫn không muốn tiếp tục trêu vào hắn.

"Cứ để đấy đi." Việt Từ cười cười không để bụng, ném hộp cho Trần Viên.

Trần Viên nhận hộp về, nhìn khắp nơi hỏi: "Đạo diễn Phương xin nghỉ, Tổng giám Dương cũng không thấy đến, hai người họ đi làm việc cùng nhau sao?"

"Không." Việt Từ dừng lại suy nghĩ, cười: "Dương Đào chắc còn say rượu chưa tỉnh."

Trong góc nọ, Dương Đào ôm một đôi mắt gấu trúc sau cả đêm không ngủ, nét mặt ai oán nhìn trộm thanh niên từ phía xa. Nhìn một cái rồi lại thu về, không dám nhìn nhiều, sợ bị đối phương nhạy bén bắt được, trong lòng không ngừng mặc niệm:

"Phương Trung Quy đáng chết, vào lúc quan trọng thì không trông cậy được, để rơi mất mắt xích này.... A a a a tiếp theo mình phải làm sao bây giờ! Việt Từ có phải là Sếp không đây, nếu đúng thật thì phải làm sao bây giờ, chẳng phải mình đã tự mở miệng gọi bố... đúng đúng đúng là quá mất mặt!!"

Đang nghĩ thế, trên đầu bỗng có bóng đen bao phủ.

Tiểu Dương thở dài nhìn Đại Dương rúc trong góc tường làm nấm: "Sư phụ, rốt cục chị bị làm sao thế?"

Dương Đào mặt thâm trầm: "Cậu không hiểu đâu, đây thực sự là sỉ nhục!"

Sỉ nhục đến mức cô không phân biệt rõ, rốt cục mình hy vọng hay không hy vọng hai người họ là một người.

....

Phòng làm việc của công ty marketing thủy quân.

"Đại ca, đây là toàn bộ tư liệu về Việt Từ." Một viên chức đặt một chồng A4 dày cộp lên bàn sách, vẻ mặt ảo não:

"Giang Chi Lâm là khách quen của chúng ta, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu y chọn Việt Từ làm đối tượng. Lần trước đã từng đặt hàng muốn hại cậu này không tiếp tục tồn tại ở giới giải trí được, lúc ấy chúng ta phối hợp với công tác tuyên truyền của Ta Là Diễn Viện, hoàn thành nhiệm vụ rất dễ dàng. Vậy nên lần này mới khinh địch."

Giản Đơn ngồi trên ghế giám đốc, thân thể lười nhác như rắn độc không xương, gã liếc tên cấp dưới đang nơm nớp lo sợ, hỏi: "Cậu ta vướng vào scandal tai tiếng, bị các cậu bao vây tiêu diệt, vậy mà có thể thoát ra làm lại từ đầu, sao còn khinh địch cho được?"

Tiếng nói không lớn, nhưng bén nhọn và nguy hiểm.

Cấp dưới chảy mồ hôi hột, vội biện giải: "Mọi người đều công nhận kỹ năng diễn xuất của cậu ta kém, tuy sau lưng có chúng ta quạt gió thêm củi, nhưng chủ yếu vẫn là do thực lực cậu ta chưa đủ. Thế nên sau khi cậu ta lội ngược dòng ở trận đấu diễn, Nhị ca phụ trách phân tích nguy hiểm đã phán định rằng đó chỉ là nhất thời bùng nổ, không làm nên chuyện gì."

Giản Đơn cất tiếng cười nhạo, bật tivi lên, màn hình hiện ra đúng cảnh trận đấu diễn xuất kia. Trên sân khấu, mỗi động tác mỗi ánh mắt của người nọ đều gãi đúng nhân tâm, diễn xuất mạnh mẽ khống chế toàn bộ trường quay, người được coi là ảnh đế tương lai Lô Khê hoàn toàn bị cậu ta dẫn đi đến cuối.

Kỹ năng chấn động đến mức xuyên qua màn hình đánh sâu vào lòng người xem, sắc mặt cấp dưới tức khắc trắng bệch ra.

Giản Đơn chống cằm, cười nhạo, nhắc lại cụm từ lúc nãy: "Nhất thời bùng nổ diễn xuất?"

Nếu không có căn cơ lâu dài vững chắc, căn bản sẽ không có khả năng tạo ra hiệu quả như vậy.

"Cái này..." Tên cấp dưới nghẹn lời, gã quá khinh địch, nhận được báo cáo phân tích của Nhị ca thì vội kết luận, thậm chí còn không xem lại video. Nếu biết thế này, bọn họ đã không đối phó mục tiêu bằng phương pháp thô thiển, đơn giản như thế, để cuối cùng không những bị đối phương phản công sắc bén, còn tự đập bảng hiệu của mình!

Giản Đơn tùy tiện liếc liếc tư liệu rồi ném lên mặt bàn, một tiếng "Rầm!" như nện thẳng vào lòng cấp dưới, khiến gã càng thấp thỏm bất an.

"Chắc là phải chỉnh đốn lại phòng làm việc một chút, dạo này các cậu thật sự quá lơi lỏng." Giản Đơn nheo mắt, hút một điếu thuốc rồi thở nhẹ ra, gương mặt đẹp trai trở nên mơ hồ giữa làn sương khói: "Tư liệu các cậu điều tra được không có tí giá trị gì, tên Việt Từ này tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài vậy."

"Vậy tiếp theo...? Cấp dưới thử hỏi dò.

Gã dụi tắt thuốc, nói: "Trước mắt tạm dừng, chờ xem sao."

....

Giang Chi Lâm lại thua rồi, đã vậy còn là bàn thua thảm hại, trực tiếp bị Phong Hoa đóng băng, một cơ hội giãy dụa cũng không có, liên lụy đến cả người đại diện.

"Làm sao bây giờ?" Giang Chi Lâm kinh hoảng, vẻ tự đắc vênh váo lúc hại Việt Từ đã sớm không thấy đâu. Ăn phải đau khổ, cậu ta hoang mang rối loạn, chỉ biết bám theo người đại diện như cọng rơm cứu mạng, không dám buông.

Người đại diện mặt mũi suy sút, vò đầu bứt tai, cũng không rảnh an ủi cây rụng tiền ngày xưa của mình, lẩm bà lẩm bẩm: "Quá độc ác. Tôi đúng là coi thường Phó Cảnh Việt, anh ta xuống tay còn ác hơn cả Phó Tấn. Lúc lợi dụng thì không thèm nương tay, hết tác dụng rồi  thì vứt bỏ càng tàn nhẫn độc ác!"

Giang Chi Lâm nghiễn răng nghiến lợi trừng gã: "Bây giờ nói chuyện đó thì có tác dụng gì, những hợp đồng tôi đang có đều bị hủy bỏ, công ty nói sẽ bồi thường hợp đồng khác nhưng cũng chẳng thấy tin tức gì, cứ tiếp tục không được lộ diện như vậy, nhân khí của tôi sẽ lập tức tụt xuống đáy cốc."

Người đại diện thấy y rối loạn thì cười lạnh, vừa thấy hả giận vừa thấy bi thương: "Tụt xuống đáy cốc là may rồi. Mấy thủ đoạn lúc trước của cậu đã làm đạo diễn Phương ghê tởm quá mức, nhưng lúc ấy cậu có giá trị, Phong Hoa bao dung cậu, bây giờ cái gì cũng không có, tất nhiên sẽ phải đưa cậu ra làm lễ vật lấy lòng Phương Trung Quy.

Phong Hoa có thể vứt bỏ một minh tinh nhỏ danh tiếng xấu, nhưng sẽ không thể đắc tội một đạo diễn lớn quyên góp vô số tiền cho công ty mà không kiêng nể gì."

Giang Chi Lâm cũng sớm có dự cảm với chuyện này, nhưng nghe người đại diện nói rõ ra thì vẫn cảm thấy rất chói tai. Y ngã ngồi xuống đất, mặt mũi xám xịt suy nghĩ, thật lâu về trước cũng có người từng bị y hãm hại, phải trải qua thứ cảm giác rơi xuống vực sâu tuyệt vọng giống hệt như thế này.

Nhưng bây giờ, vị trí bị đảo ngược.

Người đại diện không nhìn y nữa, hai mắt cứ như nhựa cao su dính chặt vào màn hình tivi không biết bật từ lúc nào.

Tivi đang phát quảng cáo về việc ra mắt sản phẩm đồng hồ xa xỉ mới, người phát ngôn vẫn là Lô Khê, nhưng nhân vật chính trong quảng cáo lại có thêm một bóng người quen thuộc.

Chàng thanh niên mặc một bộ đồ Tây vừa vặn màu trắng, trông anh đẹp đẽ quý phái, giống hệt vị quý tộc nổi tiếng giới thượng lưu từ thế kỷ trước đi ra, từng cử chỉ hành động đều toát ra sự ưu nhã từ trong xương, khiến người không dời được tầm mắt.

Đó đúng là minh tinh mà Giang Chi Lâm coi là thù địch - Việt Từ.

Anh và Lô Khê đứng cạnh nhau, khí chất hoàn toàn tương phản, nhưng đều có biểu hiện hơn người, đứng cùng trong một khung hình trông thật cảnh đẹp ý vui, nhìn ngắm thôi cũng thấy lòng vô cùng thoải mái.

Dưới quảng cáo có hai hàng chữ nhỏ:

Diễn viên chính: Lô Khê, Việt Từ.

Vẻ mặt người đại diện trở nên phức tạp, nếu bỏ qua thành kiến mà nhìn thì Việt Từ này quả thật có diễn xuất trác tuyệt, có thể chinh phục đạo diễn Phương hà khắc nhất, nhan sắc cũng có thể coi là đỉnh cao trong số mỹ nhân như mây ở giới giải trí này, đằng sau lại còn nhiều vị tai to mặt lớn nâng đỡ bất kể đại giới, rõ ràng chính là siêu sao thiên vương tương lai không thể nghi ngờ!

Lúc trước, Giang Chi Lâm sao lại chọc vào một người như vậy chứ?! Bản thân mình cũng làm đầu heo bao che y, dù biết rõ có cái gì đó sai sai, vẫn kiên trì giúp người làm ác, hỗ trợ Giang Chi Lâm đi vào con đường chết tới tận bây giờ. Lúc này nhớ lại, đúng là cực kỳ buồn cười!

Trong lúc gã không chú ý, quảng cáo vừa chiếu ra đã gây nên sóng to gió lớn.

Cư dân mạng quay lại quảng cáo trên tivi, không hẹn mà cùng đăng lên mạng, chia sẻ cho nhiều người làm tỉ lệ xem tăng cao, càng ngày càng nổi như cồn, khoa trương đến mức chỉ cần tùy tiện tải lại weibo là có thể nhìn thấy tin tức liên quan.

"Mọi người đã xem quảng cáo mới chưa? Tôi bây giờ đột nhiên thấy yêu đồng hồ..."

Tại phim trường, Việt Từ đang đóng phim, Trần Viên nghịch chán này nọ rồi cuối cùng phải ngồi xổm lên mạng. Làm trợ lý chuyên nghiệp, nắm giữ tin tức trên mạng của nghệ sĩ nhà mình là bài học cơ bản, nghĩ thế, cô yên tâm lướt weibo mà chẳng biết xấu hổ.

"Từ sau khi Khê thiếu đi quay phim đến giờ, Khê Từ đã lâu lắm không phát đường cho ăn, khóc chít chít."

Trần Viên nhìn bình luận, gật gù đồng ý, cô cũng đã lâu lắm không thấy Khê thiếu và Việt Từ gặp mặt.

"Khê Từ gì chứ. Là Từ Khê, Từ tổng công hiểu chưa. Không có Lô Khê, chúng ta vẫn còn đạo diễn Phương đó, ăn đường của Từ Phương đến chán thì thôi!"

Trần Viên quay đầu lại nhìn Việt Từ đứng suốt hai tiếng dưới nắng mà không sốt ruột, lại gật gù đồng ý lần nữa. Anh Việt lợi hại như vậy, hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dạng làm thụ của anh. Đấy rõ ràng chính là tên hoa tâm đa tình, Việt tổng công, Việt tán tỉnh người biết không hả!

Đang nghĩ thế, trên diễn đàn xuất hiện một bài viết mới:

"Khê Từ phát đường! Lô Khê Việt Từ hợp tác quay quảng cáo, hai mỹ nhan thịnh thế song song kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cột máu của tôi đã về o..."

Trần Viên nhấp chuột vào đó, thấy đúng là quảng cáo sản phẩm đồng hồ mà trước đó không lâu Việt Từ vì thiếu tiền nên mới đến làm trợ diễn.

Không đúng...

Cô nhìn hai hàng chữ nhỏ, đột nhiên văng tục một tiếng: "Không phải bảo là trợ diễn à, sao bây giờ lại ghi là hai diễn viên chính?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK