Cuộc đối diễn bất ngờ này cũng không có nhiều lời thoại, chủ yếu là miêu tả được đại khái trọng điểm xung đột, còn lại hoàn toàn tùy diễn viên tự do phát huy, tìm cảm giác từ trong đối chiến thực tiễn
Tiếng nói nhỏ liên tiếp vang lên trong phim trường, những ánh mắt kinh ngạc, hóng chuyện, vui sướng khi người gặp họa không hẹn mà cùng hướng về hai người đứng ở trung tâm.
"Việt Từ được không đây, lát nữa nếu bị nam thứ số ba treo lên đánh thì xấu hổ."
"Trên mạng không phải đều khen cậu ta biểu hiện rất xuất sắc trong "Ta Là Diễn Viên" à, căn bản không phải hoàn toàn vô dụng như người ta nói."
"Đó là may mắn thôi, nhưng không phải lần nào cũng may mắn thế được, thật không biết lấy đâu ra dũng khí nhận vai nam chính!"
"Đúng vậy, Giang Chi Lâm tốt xấu gì cũng đã giành giải Kim Hồ cho vai nam phụ xuất sắc nhất, Việt Từ ngay cả một tác phẩm nổi bật còn chưa có chứ nói gì đến giải thưởng, kỹ năng cách biệt một trời một vực, đợi chốc nữa đối diễn khẳng định sẽ là một bên công khai công khai đánh một bên, chậc chậc chậc."
Bốn phía truyền đến những lời khen có to có nhỏ, Giang Chi Lâm ngoài mặt vô biểu tình, trong lòng lại vui như mở cờ, nỗi phẫn hận vì bị cướp vai chính trong mấy ngày nay đã được phóng thích ra ngoài.
Y đã tính hết rồi, mặc cho Việt Từ mày có hoa ngôn xảo ngữ đến thế nào, ở trên giường lấy được lòng đạo diễn Phương ra làm sao, chỉ cần lúc đóng phim bị y đè ép đến không đường chống trả, tất sẽ lộ trò hề trước mặt người khác, tiếp đó lại quay video đăng lên trên mạng, đồng thời gửi một bản cho Tổng Giám đốc Phó. Đến lúc ấy, không chỉ các fans hâm mộ không chấp nhận một bình hoa làm nam chính, mà ngay cả phía công ty cũng sẽ không để cậu ta hủy hoại cả bộ phim!
Chẳng cần y ra tay, tự khắc có người khác thay y giải quyết đối thủ.
Đến lúc đó, Việt Từ sẽ bị mọi người đánh chửi, còn y biểu hiện tốt sẽ được tâng bốc vô hạn, đồng thời thuê thêm thủy quân xào nấu một lượt, nam nhân vật chính sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay, danh xứng với thực.
Giang Chi Lâm nhìn bóng dáng thân mật của Việt Từ với đạo diễn cách đó không xa, trong lòng cười lạnh, cứ cho mày đắc ý một lát đấy, đợi sau này mất mặt xấu hổ, đạo diễn Phương chắc chắn sẽ không thèm liếc mắt mày một cái.
Đến lúc đó, y cắn môi thầm nghĩ, đến lúc đó đạo diễn Phương tự khắc sẽ hiểu rõ, ai mới là người thích hợp đứng cạnh anh ấy nhất.
Trong khi y ôm cảm giác cao cao tại thượng như vậy về sự ưu việt, tiếng "action" vang lên.
Quốc Tử Giám.
Một cung nữ áo váy màu hồng "Phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, thân thể yếu ớt run rẩy, chôn đầu không dám ngẩng lên, liên tục khóc nức nở xin tha: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, cầu Ngũ hoàng tử tha mạng!"
Giang Chi Lâm sắc mặt hung ác nham hiểm, ném mạnh chén trà xuống đất, lạnh giọng sai bảo: "Kéo ra ngoài, đánh cho ta!"
Là nghệ sĩ xuất thân chính quy, biểu diễn như vậy với y chẳng qua chỉ là ngựa quen đường cũ, không cần nghĩ nhiều cũng có thể làm ăn ngon lành, tuyệt đối không phải người mà đám gà mờ giữa chừng rẽ ngang có thể so sánh!
Đang nghĩ thế thì nghe được một tiếng cười lạnh từ cửa truyền đến, tiếng cười này tuy không vang dội nhưng lại có thể nghe hết sự khinh thường ngạo mạn trong đó, làm người khác nổi một thân da gà, trong đầu hình dung rõ hình tượng ngang ngược bá đạo.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người thiếu niên mặc bộ thường phục màu vàng, vạt áo dài thêu chín con cự mãng giương nanh múa vuốt càng làm tăng thêm chất bá khí của người mặc, hắn rảo bước tiến vào Quốc Tử Giám, lướt mắt qua cung nữ quỳ trên đất, khóe môi treo nụ cười ngạo mạn, giọng nói trong trẻo độc đáo của tuổi thiếu niên truyền đến từng câu chữ rõ ràng, tràn đầy khí thế: "Ngũ ca, lúc nào thì người của ta đã tới phiên ngươi lo lắng?"
Nói hai chữ "lo lắng" mà giống như là nói "xen vào việc người khác", một cảm giác áp bức mãnh liệt kéo đến, khí tràng bá đạo ngang ngược gắt gao phong tỏa Giang Chi Lâm tại chỗ.
Giang Chi Lâm hơi "lộp bộp" trong lòng, hoàn toàn không ngờ vừa mở màn đã bị đối phương áp chế. Trong chớp mắt y vã ra cả mồ hôi lạnh, không kịp tự hỏi tại sao kỹ năng diễn của Việt Từ lại không giống với trong tưởng tượng, chỉ có thể nghĩ được rằng hiện giờ không thể thua cuộc, làm mất thể diện ngay ở đây!
Để áp lại khí thế của đối phương, y hừ lạnh một tiếng, bước lên đá chân vào cung nữ đang phủ phục trên mặt đất, thấy người kia lăn hai vòng mới dừng lại được, rêи ɾỉ mỏng manh, y tỏ ra khí thế đối diện với Việt Từ: "Vi huynh khiển trách một cung nữ nhỏ cũng khiến cho Thất đệ sợ to sợ nhỏ như vậy?"
"Này..." Có người nói thầm: "Biết là vì đóng phim, nhưng ra tay cũng độc ác quá, cô bé diễn viên kia trông có vẻ ngã không nhẹ."
Có người phản bác: "Cũng không thể nói thế, đều là vì quay phim thôi, đó mới là chuyên nghiệp."
Phương Trung Quy thu hết vào đáy mắt, không khỏi nhăn mày, đoạn đá cung nữ này hoàn toàn do Giang Chi Lâm tự tiện thêm vào, đã vậy còn không phải là để đóng góp cho nội dung hay hơn mà là vì bản thân không cam lòng yếu thế nên tìm cách tranh giành khí phách.
Đoạn diễn đó không chỉ không đem đến tác dụng tích cực nào, ngược lại còn làm mất đi thiết lập hình tượng của Ngũ hoàng tử, hoàn toàn biến một thiên chi kiêu tử trở thành một tên du côn lưu manh.
Thấy y biểu hiện như thế, đáy mắt Việt Từ kết thành băng hàn, anh có thể chịu đựng việc đối phương sử chút thủ đoạn lặt vặt trong phim trường, nhưng loại hành vi không từ thủ đoạn chỉ để hả giận này đã hoàn toàn chọc giận anh rồi.
Loại người này không xứng làm một diễn viên. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, anh đều không dung được thứ u ác tính này tồn tại.
Toàn bộ khí tràng Việt Từ khai hỏa, anh bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống người ở phía trước, con ngươi sắc bén như lưỡi dao tẩm độc đâm thẳng vào trái tim y, đóng đinh tại chỗ. Sắc mặt y trắng bệch, không thể động đậy.
"Ngũ ca coi thường tiểu cung nữ này?" Việt Từ cười khẽ, đột ngột tiến lại gần Giang Chi Lâm.
Hai người cách nhau chưa tới nửa bước, thân hình xấp xỉ nhau, ấy vậy mà Giang Chi Lâm lại có cảm giác bị áp bách rất tiêu cực. Y há miệng thở dốc: "Ngươi..."
Không ngờ nói không thành câu, dưới áp bách mãnh liệt kia đã bị kẹt từ!
Ngón tay thon dài đặt ở trên vai y, tiếng hít thở của Việt Từ gần trong gang tấc, đối phương cất tiếng mềm nhẹ mà y nghe như tiếng rắn độc "phì phì" bên tai:
"Ngươi phải biết rằng mình chẳng qua cũng chỉ là tạp chủng do một cung nữ đê tiện sinh hạ mà thôi. Ngũ ca, sau này ngươi nhớ cẩn thận một chút, chớ để rơi vào kết cục giống như cung nữ này mới được."
Giang Chi Lâm trợn tròn hai mắt, cảm giác sợ hãi khi bị rắn độc quấn quanh lan tràn toàn thân, trong lúc nhất thời làm da đầu y tê dại, đến nỗi không phân biệt được đang là đóng phim hay đời thực, hốt hoảng lùi về phía sau, đột nhiên không kịp phòng té ngã xuống đất.
"Rầm..."
Chiếc ghế ở bên cạnh bị y cuống quýt kéo theo, sau đó đổ sầm lên đùi y. Giang Chi Lâm không nhịn được kêu khóc thảm thiết.
Sự cố?
Phương trường ồ lên., Phương Trung Quy nhanh chóng hô: "Dừng!"
Người đại diện của Giang Chi Lâm xông lên đầu tiên, vội nâng ghế dậy, khẩn trương hỏi: "Thế nào? Chi Lâm cậu không sao chứ?"
Giang Chi Lâm đang định đứng lên, nhớ tới cảnh tượng mất mặt vừa rồi thì sắc măt tức khắc trắng bệch, y oán hận nhìn Việt Từ, gục đầu xuống nói nhỏ: "Không được, không đứng dậy nổi."
Người đại diện nghe vậy sốt ruột: "Có phải nứt xương rồi không, vậy phải nhanh đến bệnh viện!"
Nứt xương?
Sắc mặt mọi người trở nên quái đản, chỉ vấp ngã thì sẽ không đến mức nặng như vậy chứ, trừ khi bị người khác cố tình đẩy mạnh, sau đó lại không may bị ghế đổ xuống thì mới có thể nghiêm trọng như vậy.
Nghĩ lại Giang Chi Lâm lúc nãy vừa nói vừa liếc trộm Việt Từ, không phải là... vừa rồi...
Mọi người nghĩ thế, không nhịn được nhìn về phía người gây họa.
Việt Từ nhướn mày, nhưng không thèm để ý đến động tác lặt vặt đó của y, anh xoay người đến chỗ cô bé diễn vai tiểu cung nữ vốn không được ai hỏi thăm, nâng cô bé dậy nhìn qua một lượt, hỏi: "Không việc gì đi."
Cô bé nâng mu bàn tay đã bị trầy da, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt xinh đẹp diễm lệ, lịch sự tao nhã, quả tim tức tốc đập nhanh, mặt đỏ bừng lên, cắn môi đáp nhỏ: "Em không có việc gì."
Mọi người ngẩn ra, đột nhiên ý thức được đó cũng là người bị hại, lúc nãy bị Giang Chi Lâm lấy chân đá lăn ra hai vòng
Nhìn Giang Chi Lâm chỉ lo cho bản thân, lại nhìn cô bé dính bẩn cả người trông đáng thương hề hề, tâm lý căm phẫn muốn bênh vực kẻ yếu tức khắc bị phai nhạt bớt đi.
Thôi bỏ đi, tên đại minh tinh nhìn như vô hại này xem ra cũng chả phải đèn cạn dầu.
Ngược lại, Việt Từ mới thật là không giống như trong tưởng tượng!
Giải quyết xong phần việc bên kia, Phương Trung Quy đi tới, nhìn mu bàn tay cô bé bị trầy da, nét cười ôn nhuận ngày thường cũng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc lãnh ngạnh, anh xoay người bảo Tiểu Dương: "Mau lấy hòm thuốc lại đây."
Dứt lời, chuyển thái độ xa cách về phía Giang Chi Lâm đang ngồi trên đất: "Nếu nứt xương thì mau đưa đến bệnh viện đi. Tôi sẽ nói với phía công ty, bảo họ tìm diễn viên thích hợp tới đây, cậu cứ an tâm mà dưỡng bệnh."
Có ý gì?
Giang Chi Lâm ngây ngẩn cả người, không thể tin được điều mình nghe thấy.
Xung quanh là một loạt tiếng hít khí lạnh, này... Đây là trực tiếp làm chủ, hủy bỏ luôn vai nam số ba của Giang Chi Lâm phải không!
Danh Sách Chương: