Không cần biết trong lòng những người chứng kiến có sóng to gió lớn thế nào, họ cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn đương sự rảo bước vào thang máy chuyên thuộc cho cán bộ cấp cao rồi lên tầng cao nhất, tầm mắt tìm tòi đánh giá từ gót chân đánh giá lên, đến tận khi ngay cả cái góc áo cũng chẳng còn thấy nữa mới từ từ thu hồi tầm mắt, cả đám liếc nhau, bị tin động trời này làm loạn đầu óc, thiên ngôn vạn ngữ cũng hóa thành một tiếng thở dài:
___Hiệu suất này, không phục không được!
Khi đặc trợ Đoạn mở cửa phòng Tổng Giám đốc, bên trong đang mở cuộc họp.
Ngay khi công ty vừa đổi chủ, vật dụng trong phòng Tổng Giám đốc đã được đổi mới toàn bộ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sáng ngời, bên trong được thiết kế thành hai mảng đen trắng rõ rệt giống phong cách của chủ nhân nó, đơn giản mà hiệu suất cao.
Các trưởng ban ngành trong công ty xếp thành hai hàng, thái độ cung kính như học sinh tiểu học bị phạt đứng. Phó Cảnh Việt là người duy nhất không đứng trong đội ngũ đó, hiếm thấy anh ta không mặc bộ Tây trang sáng màu lãng tử, thay vào đó là bộ Tây trang đậm màu trông nghiêm cẩn hơn, khuôn mặt phong lưu cũng thu bớt vẻ bất cần đời, thái độ cung kính đứng một bên cạnh bàn công tác.
Phó Bồi Uyên ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, tư thế bắt chéo chân nhàn hạ, tùy ý động động chiếc nhẫn ban chỉ trong tay, khuôn mặt tuấn tú không hề bận tâm. Hắn là người ngồi duy nhất trong phòng, lại mang đến cho những người đang đứng áp lực vô hạn, thật cứ như chuột gặp phải mèo, động vật gặp phải thiên địch*, tất cả âm mưu toan tính không có chỗ trú ẩn dưới ánh nhìn chăm chú của con ngươi đen sâu không lường được kia, tựa như toàn tinh thần đều bị thực thế hóa rồi bị nhìn thấu.
"Phó Cảnh Việt tạm thời giữ chức Phó Tổng Giám đốc, khi tôi không có ở công ty, mọi việc sẽ do cậu ấy toàn quyền phụ trách."
Nói là mở cuộc họp, không bằng nói là Phó Bồi Uyên đơn phương hạ lệnh, cổ phần Hoa Thanh do hắn toàn quyền khống chế, toàn bộ công ty là của hắn không bán giá thứ hai, những người khác căn bản không có tư cách nghi ngờ, hắn nói: "Chức vị của các nhân viên khác trong công ty không thay đổi, chế độ điều lệ cứ tiếp tục vận hành theo lệ thường, các anh trấn an nhân viên các ban ngành, đừng để việc đổi chủ làm ảnh hưởng công tác."
Các trưởng ban ngành đồng loạt thở phào một hơi, vội vàng đáp ứng.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cuộc họp bị người cắt ngang, mọi người phản xạ nhìn về phía cửa, thấy đặc trợ Đoạn dẫn một thanh niên tướng mạo xuất chúng đi vào, gương mặt này quen thuộc đến nỗi liếc một cái là nhận ra ngay, rõ ràng là minh tinh Việt Từ đang được công ty lăng xê, cũng bởi vì nhận ra nên mọi người mới cảm thấy hết sức kỳ quái.
Cậu ta tới nơi này làm gì? Dù có việc cũng không nên lỗ mãng như thế, không biết ông chủ mới đang mở cuộc họp sao?
Thế nhưng họ thấy vị ngồi ghế thủ tọa kia vẫn tỏ ra đạm mạc, không tỏ ra vui giận chút nào, mà người thanh niên xông vào cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy việc bản thân xuất hiện không hợp với không khí trang nghiêm túc mục trong phòng đến bực nào.
Rồi sau đó, họ nghe thấy Tổng Giám đốc mới của họ nói bằng ngữ khí thản nhiên: "Ngồi sô pha chờ tôi, cuộc họp sẽ kết thúc nhanh thôi." Không có chút nào là không vui khi cuộc họp bị phá ngang, đã vậy trong giọng nói còn chứa vẻ cưng chiều hiếm thấy.
Mọi người chấn động trong lòng, khi nhìn Việt Từ lần hai, sự khinh thị trong mắt đều đã rút đi, có thể làm Phó Tam gia đối xử dịu dàng đến thế, quan hệ giữa hai người sao giống bình thường được, hóa ra cậu minh tinh ngày thường im hơi lặng tiếng ấy còn có tầng quan hệ này?
Việt Từ gật gật đầu, hoàn toàn không thèm để ý tầm mắt mọi người đang tò mò, đánh giá mình, anh đảo mắt mọi nơi quanh văn phòng rồi ngồi xuống ghế sô pha theo chỉ dẫn của đặc trợ Đoạn, thậm chí còn nhàn nhã sai vặt: "Làm chén cà phê, cho nhiều đường."
Nói xong, rất tự nhiên ngồi chơi di động.
Mà người làm thanh bảo kiếm đắc lực của Phó Tam gia, Phó lãnh đạo ở tập đoàn Phó thị, đặc trợ Đoạn không hề có cảm giác khuất nhục khi bị sai sử chút nào, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ hiến sức cho đối phương. Thân là tâm phúc của Tam gia, loại thái độ cung kính với Việt Từ như thế đã đủ chứng minh sự coi trọng của Tam gia đối với người này.
Tầm mắt Phó Cảnh Việt không dấu vết dừng ở thanh niên ngồi trên sô pha, chỉ chợt lóe rồi qua mau, khóe môi lại lặng lẽ giương lên, vị thím trẻ này của anh, chỉ riêng phần khí độ thong dong đó đã là người bình thường khó bắt kịp, không hổ là người có thể quấy cho Phó gia mưa gió còn chiếm lĩnh chặt chẽ niềm vui của chú nhỏ. Thậm chí vì để trông chừng đối phương, chú nhỏ còn không tiếc điều anh lại đây, trên danh nghĩa gọi là Phó Tổng Giám đốc, thực tế chẳng qua cũng là để làm người phục vụ cho đối phương.
Có ý tứ lắm, hiện tại đối với vị thím trẻ thủ đoạn cao siêu này, lòng anh thực tràn đầy tò mò.
....
Phó Bồi Uyên nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng ra lệnh như sấm rền gió cuốn, không bao lâu sau đã giải quyết hết mọi vấn đề đồng thời tuyên bố kết thúc cuộc họp. Cả đám người ôm biểu cảm sống sót sau tai nạn lui vội ra ngoài, cũng thuận tay đóng kỹ cửa phòng Tổng Giám đốc.
Người đàn ông bỏ bút trong tay xuống, quay đầu nhìn thanh niên ngồi ở một phía khác trong phòng, tiếng nói chuyện trong cuộc họp vừa rồi dường như hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến anh, đến cả tiếng đóng cửa cũng chưa hề chú ý tới, anh còn bất tri bất giác dời vị trí từ ghế sô pha bên bàn tiếp khách đến ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, tư thế ngồi biến thành dựa nghiêng, vẻ lười nhác từ trong xương cốt được phát huy ra hết, tự do tự tại như ở nhà.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Bồi Uyên hơi hoãn, đáy mắt hiện vẻ nhu hòa đến chính mình cũng chưa phát hiện. Hắn đến gần xem, mới phát hiện thanh niên không biết đã đeo một cái tai nghe màu vàng lên từ lúc nào, anh đang nói chuyện, giọng nhỏ mà mềm, thỉnh thoảng ấn ấn bàn phím gõ chữ, khoảng cách từ cửa sổ sát đất đến bàn làm việc không xa lắm, âm lượng lại hoàn toàn bị khống chế không hề quấy rầy cuộc họp.
Hắn nghe được Việt Từ đang nói:
"Số bốn nói thế thật không hay. Là Dân Thường mà cậu cứ tích cực đi tìm Thần Chức là có ý gì, tìm ra cho Chó Sói đánh à, tôi mong lần tới cậu có thể nói chuyện bình thường, nếu không nói được thì cậu chịu khó an phận làm Kẻ Ăn Chó Sói ở chỗ tôi đi."
"Tôi là Thần Chức hay là Dân Thường không quan trọng, trong tay Nữ Phù Thủy còn có thuốc, Nhà Tiên Tri xem xem tối nay nghiệm ra ai, tôi thấy dễ là số bốn lắm, cậu ấy cho tôi cảm giác thật không tốt."
Đang chơi game sao?
Phó Bồi Uyên không chơi loại trò chơi này, nhưng từ lời anh nói cũng có thể đoán được bảy tám phần, Thần Chức và Dân Thường chung đội, riêng Chó Sói thành một đội phải không, vậy thân phận Việt Từ là cái gì? Hắn tò mò đi vào nhìn, chỉ thấy trên màn hình di động của Việt Từ, trên đầu nhân vật anh chơi cùng chỗ góc phải treo hai chữ "Chó Sói" chói lọi.
Mà trong lúc này, trò chơi tiến vào trạng thái "Trời tối đen xin hãy nhắm mắt", người tốt tiến vào trạng thái ngủ say, Việt Từ không chút do dự ấn hạ sát "Số bốn", đồng thời dùng tín hiệu âm thanh báo với đồng đội: "Số bốn là Nữ Vu, đêm nay gϊếŧ cô ấy, ngày mai cuộc chơi chỉ còn lại một Nhà Tiên Tri là Thần Chức, chúng ta có ba Chó Sói, thắng chắc."
Phó Bồi Uyên: "..."
Một đồng đội Chó Sói khác dùng tin nhắn gửi tới một chữ, còn kéo theo dấu chấm than lớn để diễn tả tâm tình mình lúc này: Phục!
Phó Bồi Uyên dời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Việt Từ, chỉ thấy con cáo con của hắn nở nụ cười giảo hoạt xấu xa, nụ cười càng ngày càng đậm, mang sự tự tin nắm chắc phần thắng, xoay tất cả mọi người xung quanh để đùa giỡn.
Kết cục không có gì phải nghi ngờ, nhờ Việt Từ "chân thành" hoa ngôn xảo ngữ, Nhà Tiên Tri nghiệm ra Số Bốn, Số Bốn tử vong, vì thế mọi người lại mơ mơ màng màng chết thêm Dân Thường số sáu, buổi tối Chó Sói đại khai sát giới, gϊếŧ chết Nhà Tiên Tri là Thần Chức cuối cùng, trò chơi chấm dứt.
Khi trò chơi công bố đáp án và thân phận từng người, lại là một trận kêu rên thảm thiết.
Việt Từ cũng đã cảm thấy mỹ mãn, anh kéo ống nghe xuống, quay đầu nhìn về phía Phó Bồi Uyên đang thâm trầm ngồi cạnh, quơ quơ di động, hảo tâm hỏi: "Muốn chơi à?"
Trong mắt Phó Bồi Uyên xẹt qua thứ cảm xúc khó hiểu, từ từ gật gật đầu, chủ động đưa điện thoại ra ý bảo anh cài cho, đồng thời cười hỏi: "Bình thường cậu thích chơi loại trò chơi này à?"
Không ngờ hắn lại thật sự muốn chơi, Việt Từ tỏ ra kinh ngạc, tức khắc bật cười: "Trần Viên cài đặt cho tôi, dùng để gϊếŧ thời gian cũng không tồi."
Nói xong nhận lấy, di động của Phó Bồi Uyên cũng lạnh lẽo y hệt cách làm người của hắn, trên màn hình ngoại trừ những ứng dụng hệ thống có sẵn thì hầu như chẳng thấy gì khác, anh hơi động ngón tay, vô tình chạm vào Wechat, nhưng mở ra rồi phát hiện người này chưa từng truy cập vào ứng dụng nhắn tin chuyện phiếm này, anh liếc nhìn người đàn ông với khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ theo bản năng, sắc mặt nhất thời trở nên quái dị.
Nếu anh nhớ không lầm, trước kia từng có người nói bọn họ vốn cùng tuổi? Ba mươi ba tuổi là lớn lắm ư, mà sao cứ như hóa thạch thời viễn cổ vậy?
Kể cả là trước khi sống lại, anh cũng có tài khoản trên app Wechat, Weibo, Alipay, đủ mọi ứng dụng chát chít, ngay cả tài khoản trên các diễn đàn bát quái cũng có, thường thường lên xem tin lá cải, coi như giải trí lúc nhàn rỗi, thế nào mà Phó Bồi Uyên lại sống giống như đồ cổ vậy, một chút sở thích cũng không có sao?
Thấy sắc mặt anh quái dị, Phó Bồi Uyên khó được tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Làm sao thế?"
Việt Từ yêu thương nhìn đồ cổ trước mắt, rõ ràng là bạn cùng lứa, anh lại sinh ra chút tâm tình kính lão, nói dịu dàng: "Không có gì, đã tải trò chơi về cho anh rồi, chính là cái "Gϊếŧ Chó Sói" này, lúc nào có thời gian chúng ta có thể chơi cùng nhau. Thân phận ngẫu nhiên, có thể là đồng đội có thể là kẻ địch, nếu đối thủ là anh thì chắc chắn sẽ rất thú vị đấy."
Nhìn điệu bộ này của anh, Phó Bồi Uyên còn có chỗ nào chưa hiểu, hắn nhếch đôi mi đen cười như không cười, cũng chưa nhận lại di động, giọng trầm thấp mang theo ý cười: "Được, nếu thầy Việt đã có lòng như thế, vậy bình thường điện thoại di động của cậu có cái gì thú vị nhất định phải tải hết về cho tôi, dạy cho học trò của cậu từng cái một."
"Được." Việt Từ nghe tiếng gọi "thầy" này hơi động trong lòng, là tay già đời chốn tình trường, anh đương nhiên không có chuyện bỏ qua cơ hội gia tăng tình thú tốt như thế, nhưng cũng tò mò hỏi: "Học trò ngốc của tôi, nói cho thầy nghe, bình thường ngoại trừ ôm súng chơi xạ kích, anh còn thích trò giải trí nào khác không?"
Phó Bồi Uyên cười nhẹ một tiếng, rất phối hợp trả lời: "Không có, như cậu chứng kiến, chính là sống như cuộc sống của nhà sư khổ hạnh, thế nên mới cần thầy Việt truyền thụ cho tình thú sinh hoạt."
Nhắc đến tình thú, ánh mắt sâu thẳm bắt đầu bồi hồi giữa đôi môi xinh đẹp cùng cái cổ trắng ngần của thanh niên.
Việt Từ nghe vậy thở dài, nhìn hắn với nỗi lòng phức tạp, nói: "Tôi vốn nghĩ sống như Tư Minh Tu cũng đã đủ mệt, một tí sở thích giải trí cũng không có, cả ngày ngoài công việc cũng chỉ có công việc, không ngờ anh lại còn hơn thế, ít nhất thì anh ta còn biết dùng Wechat đấy." Dù là do nguyên nhân công việc mới không thể không dùng Wechat.
Nhưng không ngờ rằng, một câu vô tình của Việt Từ lại làm ánh mắt Phó Bồi Uyên tối sầm xuống, hắn khẽ nhúc nhích con ngươi đen, thản nhiên nói: "Vậy sao, vậy đổi một người đại diện phù hợp hơn, tạo riêng cho cậu một đội quản lý chuyên nghiệp thì thế nào?
Việt Từ nhướn mày, lập tức hiểu rõ ý hắn, nhất thời lộ vẻ mặt buồn rầu, giọng chậm rãi chỉ trích hắn: "Phó tiểu tam, việc công là việc công, việc tư là việc tư, anh không thể vì chúng ta lén lút có quan hệ riêng mà làm khó xử tôi trong công việc, như vậy không tốt, về sau còn tiếp tục chơi đùa sao được?"
Phó Bồi Uyên híp mắt, lạnh giọng hỏi lại: "Đây cũng gọi là làm khó xử?"
"Đương nhiên gọi." Việt Từ nói đúng lý hợp tình: "Tư Minh Tu làm cỗ máy tạo sao nổi tiếng trong giới, người đại diện vàng của Hoa Thanh, thủ đoạn khéo đưa đẩy, kinh nghiệm phong phú, nguồn tài nguyên trong tay đếm không hết, không biết đã lăng xê thành công bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng. Hiện tại anh muốn cho anh ta rời khỏi tôi thì có thể thay bằng hạng người gì chứ, đây rõ ràng là muốn đào hố chôn tiền đồ của tôi mà, anh nói xem anh có thiếu đạo đức hay không?"
Anh "Chậc" một tiếng, biết rõ Phó Bồi Uyên không có ý kia, nhưng vẫn cố tình bẻ cong mà nói: "Phó tiểu tam, anh còn thiếu đạo đức hơn cả con anh, khi đó con anh tốt xấu gì cũng vì mâu thuẫn với tôi rồi mới chỉnh tôi trên chương trình truyền hình, anh đây lại chỉ vì du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mà đã tính muốn hủy tiền đồ của tôi rồi."
Đây là phép khích tướng.
Phó Bồi Uyên nhìn ra, nhưng vẫn bị lời anh nói làm trầm mặt xuống, hắn nói: "Nếu thay Tư Minh Tu bằng anh em nhà họ Đường thì sao, một là người đại diện, một là nhà thiết kế tạo hình, lý lịch của bộ đôi danh tiếng này so với Tư Minh Tu không phải nói chơi, không ít ảnh đế, thị đế đều là nhờ bọn họ lăng xê ra, cậu muốn thử xem không?"
Đôi anh em này quả thật nổi danh, chẳng qua họ vẫn đang ký hợp đồng với Kinh Niên Giải Trí, nếu muốn dùng họ tất phải chi nhiều tiền kéo người về đây, có điều loại việc nhỏ này với Phó Tam gia quả thật không tính là vấn đề.
Phó Bồi Uyên nói như thế chứng tỏ rằng hắn còn chưa từ bỏ việc muốn quản chế cả tâm Việt Từ.
Nhắc tới cặp anh em này, trong đầu Việt Từ dần hiện lên hai người có vẻ ngoài vừa tương tự nhau vừa đều xuất sắc, anh "Chậc" một tiếng, đối mặt với tên gây sự Phó Bồi Uyên, thuận miệng nói: "Nếu anh không ngại việc tôi chơi song phi* thì tôi không có ý kiến."
Nghe qua có vẻ như đang tìm lý do cự tuyệt, nhưng nếu ngẫm kỹ, cứ theo cái tính cách phong lưu đa tình vô tiết tháo của Việt Từ mà nói, khi nhìn thấy vẻ ngoài xuất sắc của hai anh em họ Đường, lại sớm chiều chung đụng, khéo anh sẽ thật sự làm như thế, con cáo này còn chưa hồi tâm, quả thực cần phải quản giáo cho tốt, quyết không thể sơ sẩy nửa phần.
Phó Bồi Uyên cười như không cười, xoa xoa ngón tay lên cổ Việt Từ, tựa như có thể tùy thời khóa chặt lại, giọng hắn trầm thấp, mang đậm hơi thở nguy hiểm, hắn nói: "Cậu có thể thử xem."
*Chú thích:
Thiên địch: kẻ địch trời sinh. Là các loài động vật dùng để diệt trừ các loại động vật gây hại một cách tự nhiên. Thiên địch là nhóm sinh vật có ích, chúng ăn các loài sâu bọ gây hại cho mùa màng, mỗi hệ sinh thái nông nghiệp sẽ có nhóm thiên địch khác nhau. Ví dụ mèo là thiên địch của chuột, muồm muỗm là thiên địch của sâu đục thân, bọ rầy lá và bọ rầy thân...
Chơi song phi: ý là anh ấy tính chơi 3p với anh em họ Đường đấy. Tớ để nguyên vậy cho nó đỡ thô bỉ (dù đầu óc của editor lẫn reader chắc cũng đều chẳng còn trong sáng mấy đâu nhỉ :v mình hiểu với nhau là được rồi nè ;))
Anh em họ Đường này là hai huynh muội, tức anh trai em gái.
Danh Sách Chương: