Khi Việt Từ thay bộ mới đi ra, ánh mắt mọi người đều phải ngắm nhìn anh. Dù không tình nguyện, nhà tạo mẫu cũng phải thừa nhận: bộ quần áo này khi mặc lên còn gây kinh diễm hơn cả bộ triều phục màu đen trước đó.
Bộ thường phục này sử dụng hình thức cổ áo thường thấy của nhà Sở, vạt áo giao lĩnh*, ngực có hoa văn hình năm móng vuốt rồng, đầu rồng hướng về phía ngoài, thân rồng lấp lánh ánh bạc kéo dài từ trên xuống dưới, đi vào bên eo rồi hòa thành một thể với đai lưng, ống tay áo rộng được nhà thiết kế cải biên thành tay áo gấp nếp bó sát người, vạt áo hơi thu lại để đi đường càng lưu loát hơn. Việt Từ trời sinh là cái sào phơi quần áo, thân hình cao ráo vừa vặn phô ra bộ thường phục này, chỉnh thể ôm vừa khít, vừa có cốt cách, phong vận của cổ nhân, lại vừa dung hợp được tính thời thượng của hiện đại.
Trong nháy mắt, linh cảm cứ như gặp dịp trào ra, trong đầu nhà tạo mẫu hiện lên rất nhiều ý tưởng kết hợp với tạo hình thiết kế, đang định thán phục, lại phát hiện một vấn đề chưa được giải quyết, cô chần chừ nhìn cổ tay áo Việt Từ, mở miệng nói: "Thế nhưng, cổ tay áo vẫn không mặc vừa được kìa."
Có đẹp hơn nữa, đống vải băng kia vẫn gây sát phong cảnh.
Ansel không để ý cô, lục tung đồ tìm một cuộn băng vải đen. Anh vén ống tay áo Việt Từ lên để không động tới miệng vết thương, sau đó xé băng vải màu đen ra buộc vòng bên ngoài, bọc cổ tay ở bên trong, vải đen vừa được bọc xong, tay phải liền biến thành một tạo hình bị thương.
Đây là định lấy độc trị độc? Nhà tạo mẫu vội xem xét.
Ansel chọn một loại son lỏng đỏ rực trên bàn trang điểm, quét lên mặt băng vải một cách điêu luyện, không bao lâu đã vẽ ra một cánh tay bị băng chảy máu, hiệu quả giống y như thật, không thua kém nhà tạo mẫu chuyên nghiệp chút nào.
Việt Từ nhìn động tác của anh ta, cười khen: "Kỹ thuật vẽ tinh vi như vậy, không làm họa sĩ chẳng phải là lãng phí nhân tài?"
"Năm thứ hai đại học, tôi mới chuyển từ khoa mỹ thuật sang nhiếp ảnh." Ansel được khen, hai mắt sáng lên lấp lánh, nếu có cái đuôi khẳng định đã vẫy liên hồi: "Nếu thích, về sau tạo hình của cậu cứ để tôi làm cho."
Việt Từ đùa một câu: "Vậy lại nhiều nhân tài sẽ không được trọng dụng, với lại tôi càng thích tác phẩm nhiếp ảnh của anh hơn thì làm thế nào."
Thì để tôi làm nhiếp ảnh gia kiêm nhà tạo mẫu chuyên thuộc cho cậu là được! Ansel hận không thể thốt lên thế, nhưng nhớ tới lời từ chối ngày hôm trước nên vẫn ngậm miệng, vẻ mặt hơi hơi suy sụp.
Vạn Cẩm đứng bên cạnh nhìn không nổi, đen mặt cắt ngang: "Bớt nói những chuyện đó, sửa lại tạo hình rồi thì chụp ảnh làm sao, tạo hình hiện tại đã hoàn toàn xung đột với thiết kế lúc trước, Ansel, anh mau nghĩ cách sửa đúng đi!"
"Tôi đã có linh cảm." Ansel cao lãnh nhìn cô một cái, lại quay đầu mỉm cười với Việt Từ: "Đến cửa Tử Cấm Thành chụp."
Nói là Tử Cấm Thành, đương nhiên không phải là phí công phí sức chạy tới tận cố cung, mà làm ngay ở Tử Cấm Thành loại nhỏ thuộc phim trường nổi tiếng dành cho điện ảnh và truyền hình. Nơi này tuy không phải cố cung chân chính, nhưng để chụp ảnh tạp chí thì đã dư dật.
"Ansel quả thực nghĩ tới cái gì là làm cái ấy." Nhà tạo mẫu đứng cùng Vạn Cẩm, nhìn Ansel giảng giải linh cảm của mình cho Việt Từ, không khỏi lo lắng: "Anh ta vần thiết kế như trò đùa như thế, thật có thể chụp tốt được chứ?"
Vạn Cẩm cũng rất bình tĩnh: "Được, tuy tôi rất ghét cái loại đức hạnh cậy tài khinh người của anh ta, nhưng điều này cũng đủ chứng tỏ năng lực của anh ta giỏi đến mức nào, càng vào lúc cấp bách, linh cảm thường càng dồi dào, hiệu quả tạo ra mới càng gây phấn khích, nhiếp ảnh gia thiên tài không phải chỉ là hư danh."
Nếu không, sao cô lại dễ dàng tha thứ cho cái tên đồng tính đáng ghét này tác oai tác quái ở Tây Duy chứ.
Ansel điều chỉnh phông màu thành đen trắng. Thế giới trong màn ảnh không còn yên bình xinh đẹp nữa. Việt Từ đứng ở ngoài cung đình, gương mặt tuyệt mỹ lúc này lạnh lùng trống rỗng, tay phải băng bó thấm máu rũ xuống vô lực, tay còn lại thong thả nâng lên đẩy khung cửa Tử Cấm Thành.
Thế giới đen trắng rõ ràng, dày đặc sắc xám, mang đến áp lực nặng nề. Khuôn mặt trống rỗng của Việt Từ lộ ra cảm giác tuyệt vọng ập vào mắt người xem.
Động tác Ansel cực nhanh, tiếng cửa trập* vang lên liên tiếp, không ngừng bắt giữ hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Đợi sau khi chụp xong, cả đám túm tụm lại nhìn camera, nhất thời nối đuôi nhau kêu lên sợ hãi.
"Chụp đẹp thật." Nhà tạo mẫu cảm thán: "Không hổ là nhiếp ảnh gia thiên tài, kỹ thuật này, bái phục."
"Là mặt Việt Từ đẹp." Vạn Cẩm nhận xét: "Đổi thành người khác, tuyệt đối không chụp được hình ảnh gây kinh diễm như vậy."
Vô luận là khen ngợi hay soi mói, Ansel cũng chỉ hờ hững, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Việt Từ, khẩn trương quan sát vẻ mặt của anh. Bản thân anh ta luôn không để bất cứ cái nhìn của kẻ nào vào mắt, đây là lần thứ hai khẩn trương chờ phản hồi như vậy.
Lần đầu tiên, là lần chụp quảng cáo đồng hồ cho Việt Từ.
Việt Từ cười cười trấn an anh ta: "Anh thiết kế rất tài tình, vừa hay trong kịch bản Sở Minh Đế có phân đoạn này, thật sự là không mưu mà hợp."
Ansel thở phào một hơi, chớp mắt cười khẽ với anh: "Tôi không xem kịch bản, nhưng tôi đoán biên kịch nhất định có dùng tới chi tiết lịch sử ấy."
"Chi tiết lịch sử nào?" Vạn Cẩm hỏi: "Nếu có thể cùng kết hợp nội dung với bộ phim thì sẽ là một cách tuyên truyền không tồi."
Việt Từ giải thích: "Thiếu niên Sở Nguyên nghe tin mẫu phi qua đời thì lặn lội ngàn dặm từ nơi đất phong về kinh thành, không ngờ hoàng đế sớm đã hạ lệnh cho Triệu thị của lãnh cung được hạ táng ngoài hoàng lăng, cũng nói sau khi chết không được dựng bài vị, không được hưởng hiến tế, lễ tang như thế còn không bằng dân thường, Sở Nguyên lại không thể tự đặt linh vị cho mẫu thân, nếu không sẽ là khi quân phạm thượng."
"Thảm vậy..." Có người cảm thán: "Khó trách ảnh chụp trông thật nặng nề."
"Sở Nguyên dọc đường đã thay rất nhiều ngựa, suốt đêm chạy tới kinh thành lại nghe tin dữ như thế, nên thậm chí không vào cung gặp hoàng thượng mà trực tiếp đến hoàng lăng luôn. Ngày đó mưa to, đường núi gian nan, hắn liền bỏ ngựa đi bộ, lúc bị trượt thì dùng thân thể bò lên, hai tay cọ xát đầy máu. Sau khi vất vả lên đến đỉnh thì thấy một nắm mồ đơn sơ đến cùng cực, đó chính là mộ của quý phi." Ansel tiếp lời Việt Từ, nói xong khinh bỉ liếc Vạn Cẩm: "Hồi đi học, cô không nghe giảng môn lịch sử à?"
Vạn Cẩm, người ngủ vô cùng thơm ngọt trong tiết lịch sử chỉ cảm thấy đầu gối bị trúng một mũi tên, cô cố không thèm nhìn vẻ khinh thường của Ansel, hỏi Việt Từ: "Sau đó thì sao, sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Hắn định dời phần mộ đi, nhưng bị ngất trên đất, cuối cùng được tùy tùng theo sau đưa về quán trọ. Ngày hôm sau, hoàng đế tuyên triệu, hắn vội băng bó qua loa rồi vào cung một mình, chính là phân đoạn vừa mới chụp ảnh đấy." Việt Từ nói: "Vì là tác phẩm nghệ thuật nên Ansel không phục dựng lại toàn bộ cảnh tượng lúc ấy, bao gồm binh lính hai bên đường, tùy tùng lo lắng đứng phía xa, nhưng bầu không khí miêu tả sự áp lực tuyệt vọng của Sở Nguyên lúc ấy lại được biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn. Có thể sáng tạo ra hình ảnh như vậy, tuyệt đối có thể gọi là tác phẩm cấp điện phủ*, không thể nghi ngờ."
Câu ca ngợi cuối cùng khiến tim Ansel đập chậm nửa nhịp, ngón tay anh run rẩy, khóe môi không tự giác giương lên. Đi trên con đường này, anh đã hưởng đủ danh vọng, nghe vô số lời khen, duy chỉ một câu này của Việt Từ là khiến anh thoải mái nhất.
Không cần biết lời lẽ êm tai đến mức nào, chủ yếu là người nói công nhận anh.
....
Việc bên phía Việt Từ đi vào quỹ đạo, nhưng có người không thể nào vui nổi.
Mấy ngày sau, tại Giải Trí Phong Hoa.
Một đám viên chức cấp thấp nhân lúc uống cà phê nhàn rỗi túm lại bàn tán.
"Người vừa lên tìm Phó tổng hình như là công chúa nhà Lạc gia phải không, Phong Hoa và Lạc Thị sắp có đám hỏi à?"
"Loại công ty nhỏ như Phong Hoa có chỗ nào xứng đám hỏi với Lạc thị, phải nói là đám hỏi giữa Phó thị với Lạc thị."
"Cũng thế thôi, không khác, Phó tổng là người thừa kế Phó gia, tập đoàn Phó thị sớm hay muộn cũng sẽ do anh ta kế thừa."
Có người cười nhạo: "Phó tổng có nhiều lắm, cậu chỉ ai?"
"Tất nhiên là Phó tổng của chúng ta!" Có người trả lời ra vẻ đương nhiên: "Phó tổng của chúng ta là con nuôi Tam gia, đó không là người thừa kế danh xứng với thực à, những người khác căn bản không có năng lực cạnh tranh."
Người cười nhạo lúc nãy sắc bén chỉ rõ: "Cậu cũng nói đấy, là con nuôi."
Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên có chút xấu hổ.
Lạc Xu tò mò quan sát văn phòng Tổng giám đốc, xoay người một cái làm làn váy cũng cuộn sóng theo, cô nháy nháy mắt, hơi lo lắng: "Phó ca ca, em ở đây có quấy rầy đến anh không?"
Phó Tấn bỏ bút xuống, cười ôn nhu: "Không ảnh hưởng, khi nào chán thì sang bên cạnh chơi máy tính, không ghét bỏ anh nhàm chán là tốt rồi."
"Tất nhiên là không." Lạc Xu mặt mày cong cong, nâng cằm cười đắc ý: "Dù có quấy rầy, em cũng không đi. Có em ở đây, xem cô kỹ nữ nào dám không sợ chết tiếp cận anh!"
Phó Tấn thân mật nắm mũi cô, nhẹ giọng quát: "Không cho nói tục."
Lạc Xu không phật lòng chút nào, cười ngọt ngào ngồi cạnh gã, người mình ngay nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, làm sao cô có thể không vui.
Đúng lúc này, điện thoại bàn vang lên, Phó Tấn nhấc máy, tiếng nhân viên tiếp tân vang lên lo lắng:
"Phó tổng, có ba vị cảnh sát tìm đến, nói là muốn gặp thư ký Quý, tôi không ngăn được, họ đã lên đấy rồi!"
Phó Tấn khẽ biến sắc mặt; trong lúc nói chuyện, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc đã bị gõ, gã đứng lên, trấn an Lạc Xu: "Em ở trong này chơi một lát, anh phải đi giải quyết chút việc quan trọng, sẽ quay lại ngay."
Nói xong, vội vã ra ngoài.
Lạc Xu ngây thơ nhìn bóng dáng gã rời đi, mơ hồ biết Phong Hoa gặp nguy cơ khó xử lý, cô nhẹ chân bước về phía cửa, chợt nghe tiếng cảnh sát nói: "Phó tổng, nhân viên Quý Đường của công ty anh bị tình nghi xúi giục người khác phạm tội, bảo phần tử xã hội đen đặt bẫy người khác đánh bạc thua nợ, còn dụ nạn nhân hút thuốc phiện. Hiện tại, con trai nạn nhân đã báo án, chúng tôi muốn đưa Quý Đường về hỏi chuyện."
Phạm tội?
Mí mắt Lạc Xu nháy một chút, trong lòng hẫng nửa nhịp; cô giương mắt nhìn, chỉ thấy sắc mặt người yêu khó coi đáng sợ, dù đã cố áp chế, nhưng hiệu quả rất mỏng manh. Gã nhìn Quý Đường đang tái mặt hoảng loạn, gật gật đầu, phun hai chữ từ kẽ răng: "Được."
"Phó tổng!" Quý Đường nhất thời đại loạn.
Phó Tấn khoát tay lên vai gã, trấn an: "Đừng sợ, bọn họ cùng lắm là hỏi chuyện theo thông lệ, cậu không phạm tội, bọn họ tự nhiên sẽ không có chứng cớ phán tội cậu."
Một câu thoạt có vẻ vô cùng bình thường khiến vài cảnh sát phải trao đổi ánh mắt.
Dường như Quý Đường được những lời này trấn an, gã thoáng nhìn Phó Tấn, trong lòng biết Tổng giám đốc sẽ vớt lấy mình, nhất thời tỉnh táo, thuận theo vươn tay nhận còng.
Cảnh sát đi khỏi, nhóm nhân viên yên lặng dò xét ở hai bên hành lang nhanh chóng tản ra. Một mình Phó Tấn đứng tại chỗ, mặt mày càng thêm âm trầm.
Cảnh sát có thể tìm đến tận cửa, chứng tỏ đám xã hội đen đã bị một lưới bắt hết, còn khai ra Quý Đường là người chỉ thị, nhưng dựa vào thế lực bọn chúng thì làm sao có thể rơi vào lưới pháp luật mà không phòng bị chứ, nếu thật sự dễ bị bắt như vậy thì sao lại lay lắt đến gần mười năm. Thế nên tất phải có kẻ độc thủ sau màn, mà người này hoặc là vì bảo vệ Việt Từ, hoặc là vì muốn nhắm vào gã.
Người này cũng chính là người âm mưu hãm hại gã lúc trước sao? Có thể làm đến mức độ ấy, chứng tỏ thế lực người này phải vô cùng lợi hại, lợi hại đến mức gã không thể trêu chọc được.
Phó Tấn càng nghĩ càng kinh hãi, từ lúc nào sau lưng Việt Từ lại có chỗ dựa lớn như vậy?
Bây giờ, Quý Đường bị bắt tương đương với việc gã bị chặt đứt cánh phải, cậu ta còn ngây thơ đợi gã cứu vớt, nhưng trong lòng Phó Tấn có dự cảm rằng, nếu lần này người kia thực sự tận lực đối phó gã, thì chỉ sợ gã phải chịu tổn thất viên đại tướng Quý Đường này.
Vừa giải quyết xong vấn đề tài chính thì bị mất một tay sai tâm phúc, gã hít sâu một hơi, nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể không liên minh với Lạc gia. Dù biết Lạc gia tham lam muốn mượn cơ hội này cắn một miếng thịt của Phó gia, nhưng vì để được cầm quyền, gã cũng chỉ có thể bảo hổ lột da.
Dù sao, những thứ khác đều là dư thừa, bắt được quyền lợi trong tay mới là thực chất.
Nghĩ tới thủ đoạn của kẻ độc thủ sau màn, gã cảm thấy liên minh với Lạc gia là việc buộc phải làm, cũng không biết đối phương có phải vì Việt Từ nên mới đối phó gã hay không, nếu phải thì...
Phó Tấn cúi thấp đầu, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc trên mặt, từ trong cổ họng phun một câu: "Việt Từ... Thật sự là coi thường cậu."
Việt Từ?
Theo bản năng, Lạc Xu nhận thấy được cái tên này có vấn đề, cô thầm nhẩm lại một lần trong đầu. Khi thấy Phó Tấn đi về phía này thì vội quay về ngồi tại vị trí cũ, làm như không việc gì mà nghịch nghịch cái bút.
Phó Tấn đi vào, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn không có gì khác với trước khi đi: "Ngồi một mình có chán không, anh cùng em ra ngoài đi dạo nhé."
Lạc Xu thấy vậy thầm kinh hãi, nếu không tận mắt thấy bộ dạng âm trầm của gã thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được vừa rồi có chuyện gì xảy ra.
Cô giương môi, cười nhu thuận: "Không cần, một lát nữa em về, không dám quấy rầy anh làm việc, bằng không về nhà sẽ bị cha em mắng chết." Nói xong, cau có cái mũi.
Thấy cô thức thời, Phó Tấn yên lòng, cũng không còn sức khách khí thêm.
Lạc Xu liếc trộm Phó Tấn trong lúc làm việc, cắn cắn môi, cúi đầu mở di động, gõ vào hai chữ: "Việt Từ".
*Chú thích:
Áo giao lĩnh: hay còn gọi là áo giao lãnh, tức là áo cổ chéo, là một loại y phục cổ. Đây cũng là tên gọi một trong những loại y phục lâu đời nhất trong tập quán Việt Nam, phổ biến vào thời Lý, Trần, Lê.
Tiếng cửa trập: cửa trập hay màn trập là một bộ phận của máy ảnh, khi chụp hình, cửa trập sẽ mở cho ánh sáng chiếu qua thấu kính, tiếng màn trập mở nghe "tách" một cái, nên chúng ta hay hình dung tiếng "tách tách" là tiếng chụp ảnh đó.
Cấp điện phủ: cái này thì tớ cũng không rõ lắm, có lẽ là hình dung như kiểu cao cấp thuộc cung đình, điện phủ. Chúng ta cứ hiểu nó là một cái gì đấy thật pờ rồ :v. Bạn nào hiểu rõ cái này có thể góp ý giùm cho tớ biết bổ sung với nhé! Xin cảm ơn! :D
Danh Sách Chương: