Ca nhi dựng thẳng lưng, lòng bàn tay bỗng chốc tràn
đầy mồ hôi lạnh.
Bất đắc dĩ xoay người, cúi đầu thấp giọng trả lời:
“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ là Ca nhi, hầu hạ Uyển phi nương nương ở Tích Uyển
cung…”
Uyển nhi…
Suy tư nửa ngày, lại đem ánh mắt nhìn về phía nàng
ta, Mặc Húc chậm rãi bước thong thả vài bước, đôi mắt thâm sâu đen như mực chăm
chú nhìn Ca nhi: “Nói cho Trẫm, ngươi đã nghe được điều gì?”
Ca nhi chân đã muốn nhũn ra, từ nhỏ lớn lên trong
cung, đối với việc lớn nhỏ trong cung, tránh được thì nên tránh, không muốn đụng
phải một củ khoai lang phỏng tay như thế này (* ám chỉ chuyện khó giải quyết)…
“Không liên quan tới nàng ta, là ta…” MặcKỳ biện giải.
Một ánh mắt sắc bén quét qua, đem lời thiếu niên kia
muốn nói bức quay về!
Ca nhi do dự một lát, cúi đầu trả lời: “Khởi bẩm
hoàng thượng, nô tỳ cái gì cũng đều nghe được , chỉ là… một câu cũng nghe không
hiểu mà thôi, Nương nương dạy chúng nô tỳ ở trong cung hầu hạ chủ tử mới là việc
trọng yếu nhất, những chuyện khác, đều không liên quan tới nô tỳ.”
Nữ hài nho nhỏ, tiếng nói trong trẻo không mang theo
một tia gợn sóng.
Chăm chú nhìn nàng một lát, trên mặt Mặc Húc hiện
lên nụ cười nhàn nhạt, thu hồi ánh mắt.
“Mặc Kỳ …” Một tiếng khẽ gọi, vị đế vương uy nghiêm
kia ngồi xuống nơi bàn đá, ánh mắt khiếp người mang theo ý cười nhàn nhạt đảo
qua người thiếu niên hơi giật mình kia, “Ngươi từ Lạp Sơn đường xa mà đến, Trẫm,
hình như còn chưa có thưởng cho ngươi cái gì… Trẫm thấy tiểu cung nữ này cũng
không tệ lắm, không bằng thưởng cho ngươi, làm nha đầu theo hầu bên người, được
chứ?”
Cái gì? !
Mặc Kỳ mở to hai mắt nhìn, thốt lên: “Ta, ta không cần…”
Mồ hôi trong lòng bàn tay Ca nhi chảy ra nhiều hơn,
ngước mắt lên liếc mắt ngắm thiếu niên kia một cái, trong lòng thầm nói, mệnh lệnh
hoàng đế không nên bất tuân nhanh như vậy chứ, ngu ngốc, ngay cả lời nói uyển
chuyển một chút cũng không nói…
Ánh cười mất đi, sắc mặt Mặc Húc có chút lạnh như
băng, thản nhiên chăm chú nhìn hắn.
“Không đúng… Ta là nói, trong phủ ca ca sẽ an bài sắp
xếp người đến hầu hạ ta, ta không cần người trong cung…” Thiếu niên cúi đầu,
dùng cách thức non nớt giải thích, tiếng nói trầm ổn mà kiên định.
“Thì ra trong mắt thất đệ, người trong cung này,
không thể chịu được như thế sao…” Tiện tay cầm chén rượu trên bàn đá lên, đế
vương kia làm như lẩm bẩm tự nói với mình, nhưng trong lời nói hoàn toàn lộ ra
sự sắc bén.
Mặc Kỳ nhếch miệng lên, không nói được lời nào.
Hắn nhớ lại đoạn đối thoại bí ẩn đến cực điểm vừa rồi,
tựa hồ là cái gì cũng đều không nói, nhưng trong lời nói lại vô hình hiện lên
tình cảnh vô cùng nguy hiểm của ca ca có, cho tới bây giờ hắn cũng không
biết quan hệ trong huyết thống hoàng thất lại có thể có cừu hận khắc cốt thấu
xương như vậy, có thể không từ thủ đoạn như thế, khó trách…
Khó trách ca ca luôn không muốn hắn trở về, ở trong
hoàng thành giờ phút này giống như một lồng giam, sao hắn lại cũng ngốc quá.
“Hoàng Thượng, ” Một giọng nói trong trẻo cất lên,
Ca nhi quỳ xuống, ánh mắt trong veo, “Thất vương gia ở bên ngoài nhiều năm nên
không rành thế sự, có không thuận theo Hoàng Thượng cũng là bình thường, mong
Hoàng Thượng không nên so đo với thất vương gia, muốn trách, thì trách Ca nhi
không tốt, không nên trách Vương gia .”
Tiếp theo, là cúi lạy thật sâu.
Mặc Kỳ cắn răng, tiểu cung nữ này, thật sự là hết thảy
đều bình tĩnh hơn hắn, không chút hoang mang, giống như trời sập xuống đều
không quan trọng, thật là đáng giận…
“Ai nói ngươi không tốt? Ta nghĩ muốn ngươi sẽ muốn,
không muốn tự nhiên sẽ không muốn, bây giờ, ta đổi chủ ý !” Vô duyên vô cớ hướng
về phía nữ tử phía dưới nói vài câu, Mặc Kỳ đem ánh mắt hướng Mặc Húc, “Hoàng
Thượng, hoàng cung này ta đã đi dạo đủ rồi, ngày mai ta liền mang theo nàng đến
phủ ca ca, được chứ?”
“Cũng được…” Mặc Húc đứng dậy, trong mắt kín đáo có
ánh cười, đi đến bên cạnh hắn, hơi chút cúi đầu, “Ngày mai là ngày đại hôn của
Tam đệ, có ngươi ở đó, tin chắc Tam đệ sẽ rất vui mừng…”