Nàng không mệt mỏi mà thử, mãi đến lúc thân thể bắt đầu đau đến phát run, nước mắt nặng nề rơi xuống mặt, rốt cục nàng cũng chịu đựng không nổi.
Yên lặng…
Yên lặng quá…
Nàng giật mình nhớ lại có một buổi sáng sớm cũng như vậy, nàng tỉnh lại, chung quanh có nàng cùng các nữ nô bị bắt vào cùng một chỗ, các nàng rúc vào nhau, kể về Đằng An đã bị giết hại, chà đạp, thế nhưng vì cái gì, nhanh như vậy, liền chỉ còn lại một mình nàng .
Phù Nhã tỷ tỷ ——
Trong phòng giam âm u, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia cuộn mình trên cỏ khô, sợ hãi kêu lên.
Không ai trả lời.
Một mình.
Nàng lại chỉ có một mình.
Vì sao, vì cái gì? Trong lòng tủi thân bỗng nhiên trút xuống, cả người Lạc Cơ Nhi run run, nàng nhìn cửa lao đóng chặt kia, xiềng xích năng nề kia chôn sâu tự do của nàng, bị hắn hủy đi thân thể, tôn nghiêm cuối cùng của nàng cũng bị hủy.
Không biết sức lực từ đâu, nàng vật lộn đứng dậy, cả người nhào tới trước cửa lao, cặp mắt tràn đầy nước mắt tỏa ra hận ý tuyệt vọng!
“Mở cửa!” Nàng ngấn lệ hung hăng đập cửa lao, “Vì sao muốn giam ta! Ta không phải nô lệ, ta không phạm tội, các ngươi dựa vào cái gì giam ta. Thả ta ra ngoài Mặc Uyên, ngươi là hỗn đản, thả ta ra.”
Tiếng nói khàn khàn, kêu đến mệt mỏi, nhưng không ai trả lời.
Nàng khóc, khóc đau đến nội tâm, cả người xụi xuống, giọng nói bi ai cầu xin: “Van cầu ngươi… Thả ta ra ngoài, ta không muốn ở chỗ này… Ta không muốn một mình.”