nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, đang ở sát mặt mình…
“Nuốt xuống đi…” Lời nói mơ hồ lại gần gũi trực tiếp truyền ra, hắn lạnh giọng
ra lệnh.
Đắng ngắt như vậy khiến Lạc Cơ Nhi nhanh chóng nắm lấy áo hắn, đôi mày
thanh tú nhíu lại, nàng cũng không biết hắn cho nàng ăn cái gì, theo bản năng
mà kháng cự, tiếp đó, cánh môi bị hung hăng cắn xé đau đớn, không thở nổi,
tiếng gầm nhẹ truyền đến: “Nuốt xuống!”
Thân thể nàng hơi co lại một chút, hơi lo lắng nuốt viên thuốc kia xuống, nháy
mắt, trong cổ họng chỉ toàn một vị đắng chát.
Môi nàng vừa bị cắn trụ lúc này mới được chậm rãi buông ra, Mặc Uyên thả
nhẹ lực đạo, chậm rãi liếm đôi bờ môi bị mình cắn đau, hết sức ôn nhu mà an
ủi, xua tan vị đắng ngắt trong cổ họng nàng.
Sau hồi lâu, nàng mới từ từ được buông ra, trên môi một vết dấu cắn đỏ bừng,
là dấu vết hắn lưu lại.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi còn sợ hãi, viên thuốc kia vào trong dạ dày của nàng,
giống như châm một ngọn lửa, rất nóng, nóng đến nỗi toàn bộ thân thể nàng
đều khẽ run rẩy…
“Đó là…” Nàng hít thở có chút khó khăn, khó khăn vì cổ họng nóng cháy.
“Tuyệt thương tán…” Mặc Uyên nói mấy lời xa xôi … tiếp đó, ôm thân mình
mềm mại như búp bê sứ của nàng, thổi một ngụm khí nóng bên tai nàng, thỏa
mãn khi thấy bả vai nàng hơi co lại, lộ ra xương quai xanh tinh tế mỹ lệ.
Ba chữ này tiến vào trong óc, nàng cũng không hay biết, chỉ nhìn hắn với ánh
mắt càng phủ sương mù hơn.
Ánh mắt Mặc Uyên trộn lẫn vài tia đau thương, ngón tay nâng cằm nàng lên, đặt
một cái hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của nàng… “Là một loại độc dược… Một
loại độc dược kỳ lạ, khi phát tác sẽ không chết người, nhưng sẽ đau nhức toàn
thân, lục phủ ngũ tạng đều không tránh khỏi bị giày vò, hơn nữa, độc phát một
lần cũng sẽ không chết, nhưng phát tác vượt quá ba lần, sẽ chết rất khó coi…”
Hắn nói những lời này với vẻ xa xăm, như là trần thuật chuyện không liên quan
tới mình, nhưng cảm thấy thân thể trong lòng bắt đầu run run, bàn tay nhỏ bé
nhanh chóng nắm lấy áo hắn.
“Vì sao… Vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Nàng kìm chế sự run rẩy, rốt cục ý
thức được luồng khí nóng bỏng kia là cái gì, nàng không ngẩng đầu lên nhìn
vào mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chỉ run giọng hỏi.
Một chút đau lòng bất ngờ ập vào trái tim hắn, cặp mắt Mặc Uyên đau thương
như bản thân đang chịu đau đớn, giữ chặt lấy gáy nàng, nhìn thấy đôi mắt nhu
nhược bất lực của nàng thì trái tim bắt đầu đau nhức, thở dài một tiếng, để trán
lên trán nàng. than nhẹ một tiếng: “Trở lại vương phủ trong vòng bốn canh giờ,
thì độc cũng không thể phát tác, không cần lấy sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn,
nô nhi…”
Bốn canh giờ?
Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, nàng bỗng nhiên muốn cười, nhưng mở mắt ra, hốc
mắt lại ướt át giống như đã từng chảy nước mắt, hoàn toàn mờ mịt.
“Đừng để cho ta có lý do để thương tổn ngươi.” Giọng nói mê hoặc quen thuộc
vang lên bên tai, hắn ngậm mút vành tai của nàng, dùng đầu lưỡi hướng về
phía trước dái tai bóng bẩy của nàng, “Ta không muốn làm ngươi đau, cho
nên, không cần phản kháng ta, biết không?”
Nước mắt tích tụ nơi đáy mắt, nàng gật đầu, đè nén nỗi chua xót đang dâng
lên, không để nước mắt rơi xuống.
Mặc Uyên mở mắt ra, luồn ngón tay vào mái tóc của nàng, chôn đầu của nàng
vào trước ngực mình, ôn nhu an ủi.
Đau quá…
Trong lòng rõ ràng đau đớn không thể kiềm chế, nhưng vẫn cho nàng ăn độc
dược…
Không kịp hối hận rồi, hắn cười khổ, có lẽ hắn thương nàng nhiều lắm, càng
nhiều vào lúc này đây, thế nhưng…
Trái tim của nàng thì sao?
Liệu có thể giành được nó chăng?
Bầu không khí như là sau cơn mưa, trong lành và se lạnh hơn một chút.
Tích Uyển cung thoang thoảng một mùi hương nhang nhè nhẹ, màn khói lượn
lờ tỏa ra từ lư hương, bao phủ toàn bộ điện phủ trong một màn ấm áp và
đượm hương.
Một tiểu nha đầu mặc trang phục trong cung đi tới, cung kính nói: “Nương
nương, người trong Uyên vương phủ phái đến đã tới, đang ở ngoài điện hầu.”
Đầu ngón tay chơi đùa cùng màn khói với vẻ buồn chán, Uyển phi giật mình, áp
chế tim đập nhanh, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đâu? Có tới không?”
Hắn?
Tiểu nha đầu có chút căng thẳng mà suy nghĩ một lúc, lúc này mới mở miệng
sợ sệt, xấu hổ, cúi đầu nói “Khởi bẩm nương nương… Uyên Vương điện hạ,
ngài ấy không có tự mình tới đây.”
Trái tim vừa mới dâng lên, đột nhiên lại vừa rơi phịch xuống.
Trên vầng trán Uyển phi hiện lên một chút cay đắng, có chút suy sụp mà nhìn
vào cô gái kiều mỵ trong gương, mặt mày trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ, cũng chưa
từng có ai đã nhìn qua, chỉ vì, người nàng chờ chưa có tới…
“Biết rồi, ta lập tức đi ra.” Hai tay nàng nắm chặt vạt áo, thấp giọng nói.
Tiểu nha đầu nhu thuận đáp lời, lui người đi ra ngoài.
Vì sao, vì sao chàng không hiểu chứ?
Tay Uyển phi nắm chặt vạt áo, trên vầng trán có sự thống khổ không thôi. Thiếp
tìm nhiều lý do chỉ là vì muốn gặp mặt chàng, thâm cung sâu như biển, vì sao
chàng liền vứt bỏ một mình thiếp ở chỗ này như vậy…
Vì thế, nàng không ngại đi tìm Hoàng Thượng xin lệnh;
Vì thế, nàng mạo hiểm liều mình đi cầu một tiếng khẩu dụ đó;
Vì thế, nàng bỏ ra mấy canh giờ trang điểm mỹ mạo, rốt cuộc không người nào
thưởng thức…
Trong sự đau đớn, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bóng hình tiểu nữ tử kiều mị
kia… Uyển phi khẽ giật mình, nàng nhớ tới cô gái nho nhỏ kia, trong nhu nhược
lộ ra vẻ bướng bỉnh cương quyết, làm người khác không rời mắt được, thân
mình mảnh mai của nàng khoác long bào tôn quý, nhưng sắc mặt không có nửa
điểm vui mừng…
Trong lòng bỗng nhiên xúc động, nàng liền cảm thấy nguy hiểm, chỉ nghĩ lại ánh
mắt của Mặc Uyên ngày hôm đó, khát máu mà khí phách, tàn nhẫn bẻ gẫy
xương tay tiểu cô nương kia, nàng thấy nhìn mà thấy kinh hãi, nhưng lại sinh ra
ảo tưởng, vì sao người ngã vào trong lòng hắn không phải là mình?
….
Một cảm giác e thẹn nhanh chóng nổi lên trong lòng, Uyển phi mở mắt, hoảng
hốt một trận, đáng chết, nàng sao lại tự dưng nghĩ đến chuyện này….
Cô gái bên ngoài điện, phỏng chừng đợi cũng đủ lâu rồi.
Đứng lên, nàng nhìn xem xét lại chính mình lần nữa, khuôn mặt trang điểm thanh
nhã mà không mất vẻ đẹp lộng lẫy, rốt cục mới dần dần yên tâm.
Nhẹ nhàng khoan thai, nàng đi ra khỏi nội thất (*phòng ngủ).