chống cự lại, sợ hãi sự đụng chạm của người khác, “Không được đụng vào
ta…”
“Không có việc gì đâu! Nô nhi!” Mặc Uyên kéo cả thân mình nhỏ nhắn suy
nhược của nàng vào lòng, hơi thở nóng rực dán vào khuôn mặt nàng, cố nắm
giữ cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa lung tung, ôn nhu khẽ dỗ dành, “Không có
việc gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan…”
Bị sức lực bá đạo nhưng nhẹ nhàng kia chế trụ, sự sợ hãi trong lòng nàng rốt
cục tan biến dần, vô lực chôn trong vòm ngực hắn, ổn định hô hấp.
Bàn tay chạm được một mảng trắng mịn, Mặc Uyên nhíu mày, nhờ ánh sáng
nhạt hắt từ cửa sổ trên mái nhà, hắn nhìn thấy đầu ngón tay tái nhợt của nàng bị
sắc máu dính chung quanh, càng lúc càng nhiều máu chảy xuống từ đầu ngón
tay, lan ra toàn bộ cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng…
Vì sao… Vì sao lại có nhiều máu như vậy?!
Trong lòng đột nhiên chấn động, Mặc Uyên nắm chặt đầu ngón tay của nàng,
vô cùng thương tiếc mà xem xét, trong lòng cảm thấy run rẩy, bởi vì hình ảnh
ngón tay nàng đâm vào tim hắn, đau đến mức lên tiếng than nhẹ… Đáng chết,
đám người kia đến tột cùng đã làm gì nàng?!
Cặp mắt khiếp người mang theo âm lãnh uy hiếp nhìn về phía những nữ tử
đang quỳ đầy dưới đất, các nàng run rẩy, lui thành một đám.
“Người đâu, đem chúng dẫn đi!” Thanh âm băng lạnh như tiếng gọi của cái
chết, quanh quẩn bên tai mấy nữ tử quỳ trên mặt đất!
“Vương gia! Vương gia tha mạng!!”
“Vương gia, nô tì bị bọn họ sai bảo, nô tì không phải tự nguyện a! Vương gia!”
“Cầu xin Vương gia khai ân, Vương gia khai ân…”
Tiếng cầu xin tha thứ chói tai, tiếng kêu gào thê thảm, tiếng bọn thị vệ gầm nhẹ,
tiếng xích sắt nện rầm … rầm … loạn vang…
Lạc Cơ Nhi yếu ớt mở mắt ra, ý thức thanh tỉnh trong nháy mắt!
—— Trước mắt là một cảnh tượng quen thuộc, thị vệ sắc mặt lạnh như băng lôi
mạnh những nữ tử trên mặt đất một cách vô tình, như kéo xác người chết đi
vậy. Nàng nhìn thấy các nàng hoảng sợ, nàng nhìn thấy các nàng tuyệt vọng
giãy dụa… Nàng nghĩ tới cái chết của Nhiêu Nhi!
Một tia kinh hãi chậm rãi hiện lên trong lòng, nàng tham luyến ấm áp trong lòng
nam tử kia, nhưng không quên được khuôn mặt hắn tà mị tươi cười, kiếm
trong tay hắn xuyên qua thân thể phụ hoàng và mẫu hậu như thế nào, hắn dùng
lời nói tàn nhẫn như thế nào để con dân Đằng An chịu sỉ nhục bằng chữ Nô.
Còn cả ép người ta vào lồng rắn như thế nào nữa, rắn bò đầy toàn thân nàng
kia, cắn xé máu tươi nuốt sống nàng ta như thế nào.
—— Không!!!
Đau đớn bén nhọn truyền tới não bộ, Lạc Cơ Nhi như đụng phải mãnh thú hay
nước lũ, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn!
Bởi vì lảo đảo mà ngã xuống đất, hai tay Lạc Cơ Nhi chạm xuống mặt đất lạnh
lẽo ẩm ướt, trong nháy mắt đau đến không chịu nổi…
“Nô nhi…” Mặc Uyên hơi nhíu mày, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của
nàng tuy sợ hãi nhưng lại hết sức kháng cự…
“Không được đụng vào ta, ta tốt lắm, còn chưa chết đâu…” Dạ dày trống rỗng
làm nàng nói chuyện bắt đầu nhỏ dần khó khăn vô lực, trong cặp mắt lóe lên lệ
quang chưa rút đi, nàng cố cắn răng chống đỡ, “Vương gia tính xử trí các nàng
ấy như thế nào? Làm như… Làm như Nhiêu Nhi sao?”
Nhu tình trong mắt dần dần tan đi, cặp mắt Mặc Uyên phủ kín một tầng hàn
quang mở nhạt, đi đến phía trước, đem thân mình nhỏ nhắn xinh xắn mà nhu
nhược của nàng bao phủ lại.
“Còn chưa bị chơi đủ, phải không?” Đáy mắt hắn lóe ra sự đau thương đến
cực điểm hơn là uất giận, giữ chặt người nàng, “Ngươi muốn chết trong tay
bọn chúng như vậy sao?!” Ánh mắt hắn phun hỏa, nhưng không dám dùng sức,
hắn sợ làm đau nàng, sợ nàng yếu ớt đến nỗi không chịu nổi…
Hồi ức như thủy triều, từng chút dâng lên trong lòng, mỗi một lần đau đớn cùng
khuất nhục, mỗi một lần tra tấn cùng xâm phạm… Nước mắt nóng bỏng nặng
nề rơi xuống, rơi từng giọt trên tay hắn, nàng nghẹn ngào, nhưng từng chữ đều
rõ ràng: “Chết trong tay các nàng ấy, so với ở lại bên cạnh ngươi chịu giày vò
thì còn tốt hơn.”
Từng chữ, giống như đao nhọn, hung hăng đâm vào trong lòng hắn