Mục lục
Tuyệt Ái Nô Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khống chế được nữa rồi…

Hắn cứ bị bức họa trước mắt khiến cho không thể khống chế được…

Bên tai, xuyên thấu qua cửa sổ mỏng manh truyền tới tiếng than khẽ đầy áp

lực.

Hắn vẫn nhớ rõ xúc cảm của nữ tử kia, mềm mại mà non nớt, làm người ta

chạm vào rồi liền luyến tiếc buông ra, hắn có chút hận… hận vì cái gì một lần dễ

dàng bỏ qua nàng như vậy! Hắn bắt đầu tin tưởng, có một số nữ tử là độc, liếc

mắt một cái liền trầm luân, không có cách nào dứt ra được…

“Hoàng Thượng… Đêm khuya lạnh lắm, đừng để thân thẻ nhiễm lạnh…” Thanh

âm của tiểu công công phía sau mang theo run run sợ hãi, nhưng vẫn tiến lên,

đem ngoại bào cầm trong tay khoác trên người đế vương, run rẩy mà giúp hắn chỉnh sửa vạt áo…

“Truyền lệnh, ” Thanh âm kiềm nén rít qua kẽ răng, ánh mắt Mặc Húc hòa lẫn

phẫn nộ mang huyết, hắn đã quen chịu đựng loại tình huống này rồi, ngồi trên

long ỷ đế vương cao cao không thể trèo lên, hắn có thói quen kìm nén bản thân,

nhưng phát hiện cứ kiềm nén như vậy, là lại phóng túng một số thần tử hổ báo

cầy sói…… “Trước giờ dần, tất cả nội các đại thần phải tới Tham chính điện,

thượng nghị quốc sự!”

Giờ dần? ! (3 – 5 giờ sáng)

Tiểu công công sợ mình nghe lầm, giật mình há to miệng nhìn đế vương đang

nổi giận, nhưng phát hiện ánh mắt hắn vừa tràn đầy tơ máu vừa uy nghiêm lạnh

lẽo đến cực điểm!!

“Dạ… Dạ! Nô tài lập tức đi tuyên chỉ!”

Thâm cung, trăng sáng.

Đêm đó bốn phía trong Hoàng cung náo loạn, nội các quan viên các quý phủ

trong hoàng thành đều bị thánh chỉ trong đêm khuya làm cho thanh tỉnh rồi cả

kinh!

Giờ dần.

Tham chính điện.

Thương nghị quốc sự!

Mỏi mệt cực độ.

Nàng chìm sâu trong giấc mộng, không có cách nào tỉnh lại, giống như chỉ cần

thanh tỉnh, cảm giác cay đắng khổ sở sẽ ùa đến, khiến toàn thân nàng không

thể nhúc nhích được.

Mệt mỏi quá…

Phần dưới eo, là đau đớn không thể tả…

“…” Ưm một tiếng, nàng hơi cuộn mình, vùi đầu vào chăn, chóp mũi chạm

được một cái gì đó nóng bỏng lại vững chãi.

Nơi đó, ấm áp tận tâm can.

Nàng theo bản năng mà muốn dựa vào, nhưng cả người mệt mỏi, vào lúc này

bị nắm ở bên hông, thoải mái lại triền miên mà đem nàng thu vào lồng ngực

ấm áp.

Ấm thật… Nàng thỏa mãn khẽ than một tiếng, muốn tiếp tục ngủ thật say,

nhưng bàn tay trên lưng không buông tha nàng, giống như mang theo một ngọn

lửa nóng rực, mơn trớn từng tấc da thịt của nàng, đem đầu nàng khéo léo ấn

vào trong lòng, có nụ hôn sâu nặng hô hấp in lại vành tai trong suốt nàng: “Vật

nhỏ không ngoan… Đừng câu dẫn ta nữa, nếu không một chút nữa người cầu

xin tha thứ sẽ chính là ngươi…”

Thanh âm mang theo ma lực xâm nhập trong óc của nàng, nàng cũng vô pháp bình yên ngủ say nữa.

Chợt nhớ kỹ lại, suốt một đêm, chính là thanh âm này luôn luôn ở bên tai chính

mình nhẹ giọng lẩm nhẩm, thật dịu dàng mang theo điên cuồng.

Từng đợt sóng nổi lên, thân mình nhỏ nhắn run run không thể thừa nhận thêm

nhiều vui thích nữa, hắn khẽ than, không hề miễn cưỡng, chỉ đặt thứ ấy của

mình tại chỗ sâu nhất của nàng, bắt buộc nàng hoàn toàn giãn mở thân thể

nhận toàn bộ hắn…

Né tránh một cách kinh hãi mang theo khoái cảm nóng bỏng, nàng đột nhiên

mở đôi mắt mỏi mệt!

Hô hấp có chút bất ổn, nàng theo bản năng mà giật giật bàn tay nhỏ bé, lúc này

mới phát hiện chỗ mình vừa mới muốn dựa vào là ngực của hắn, nàng kinh hãi

không thôi, cặp mắt trong suốt mang theo mệt mỏi vì cả đêm bị chiếm đoạt,

nhìn nam tử tà mị phía bên gối gắt gao vây quanh chính mình…

Y như bị điện giật, Lạc Cơ Nhi theo bản năng giãy dụa ra khỏi trong lòng hắn,

nhỏm lên ngồi dậy, nhưng đau đớn bên hông lập tức lan tràn, khiến toàn thân

nàng mềm nhũn…

“A…” Nàng nhíu mày, môi cánh hoa tràn ra tiếng than nhẹ khó nén.

Hai chân trực tiếp phảng phất còn tồn tại một phen hỏa, cháy , là thể nghiệm

khoái cảm quá cực đoan ở hạ thân thật lâu không thể rút đi đau đớn…

“Cẩn thận…” Thân hình nóng rực dán chặt phía sau buông một câu, Mặc Uyên

miễn cưỡng ngồi dậy, cười yếu ớt nắm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, cho

phép nàng cả người xụi lơ nằm trong ngực hắn… “Ta đã rất thông cảm, biết

ngươi không chịu nổi nhiều như vậy, cho nên…”

“Đừng nói nữa !” Bên trong hai tròng mắt Lạc Cơ Nhi tràn đầy hối hận đau đớn

đến cực điểm, muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng thân thể bủn rủn vô

lực… Nàng cư nhiên, cư nhiên chỉ vì một viên giải dược… Có hơi thống khổ

nhắm mắt lại, nàng vẫn nhớ rõ nàng tối hôm qua khó nén tiếng than, nàng

không thể tưởng tượng chính mình sẽ bị nam tử dịu dàng này xâm chiếm cùng

đánh bại, nàng hận bản thân, hận đến hàm răng đều run lên…

“Sao thế? Đau lắm à?” Môi hắn dán sát vào lỗ tai của nàng, hơi thở bất ổn vô

cùng thân thiết không gì sánh được.

Có chút chật vật mà kéo tấm chăn tuyết nhung bao lấy thân thể của chính mình,

nàng lắc đầu, cặp mắt mang theo kháng cự nhục nhã, tận lực kéo giãn khoảng

cách trực tiếp giữa hai người.

Vốn muốn hôn lên vành tai của nàng, nàng lại xoay người, nên chỉ hôn được

tóc đen mềm nhẵn của nàng, hương thơm, mang theo hương vị sau khi hoan

ái.

Mặc Uyên nâng mắt, sự ưu thương lạnh lẽo hiện lên nơi đáy mắt.

Hắn chỉ biết, không thể để cho nàng thanh tỉnh.

Nàng thanh tỉnh, có lý trí kinh người, nàng sẽ không đối với nội tâm chính mình

mà khuất phục, càng đừng nói chi là thân thể.

Mang theo ý tứ hơi chút trừng phạt ôm lấy eo của nàng, Mặc Uyên khẽ cắn lỗ

tai khéo léo, thanh âm khàn khàn mang theo áp lực đau đớn cùng không cam

lòng: “Ngươi không biết bóng lưng ngươi thực đả thương người sao, nô nhi…

Quay lại đây, để cho ta nhìn ngươi…”

Thanh âm của hắn làm lưng nàng cứng đờ, sự thống khổ trỗi dậy trong lòng,

không có chỗ phát tiết, chỉ có thể hóa thành nước mắt vừa khuất nhục vừa

phẫn hận, tràn đầy hốc mắt. “Ta không có bản lĩnh làm bị thương đến bất luận

kẻ nào, Uyên Vương gia, không cần xem trọng ta…”

Tiếng nói mang theo dày đặc châm chọc truyền đến bên tai, Mặc Uyên nhíu mi,

lòng đau đớn kịch liệt…

“Oành!” Một tiếng!

Cửa phòng mạnh mẽ bị người đẩy ra, một đội thái giám cung nữ cúi đầu nối

đuôi nhau mà vào, cước bộ dồn dập, phân thành hai hàng bước vào phòng!

Ngay sau đó là vài thị vệ mang kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, hùng hổ xông vào!

Chết tiệt… !

Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng bị hoảng sợ, Mặc Uyên nheo lại

ánh mắt đánh giá xông tới, một cánh tay đem thân hình trong lòng gắt gao ôm

vào trong ngực, không muốn người bên ngoài nhìn đến nửa phần.

“Yêu nữ lớn mật! Dám làm loạn hậu cung, Tạp Gia phụng mệnh Hoàng Thượng

đến thẩm vấn ngươi, ngươi —— ” Một công công vênh mặt hất hàm sai khiến

kiêu ngạo mà vung gậy chống bước vào cửa, dáng vẻ bệ vệ tận trời nhìn đến

nam tử mệt mỏi trộn lẫn vài phần hàn khí trên giường kia thì nháy mắt run sợ.

Yêu nữ lớn mật. Làm loạn hậu cung.

Mặc Uyên nhấm nuốt hai câu, bên môi hiện lên một chút cười yếu ớt làm hồn

xiêu phách lạc, ánh mắt tà mị nhìn đám người ngây ra như phỗng trong phòng:

“Làm loạn hậu cung… Trong cung này bị tội danh thật đúng là phiền phức…

Chính là không biết công công, nói chính là vị nào a?”

“Uyên… Uyên Vương điện hạ!” Công công truyền lời vẻ mặt sợ hãi, vẻ kiêu

ngạo vừa mới nãy biến mất không còn chút tung tích, phù phù một tiếng quỳ ở

trên mặt đất!

“Nô tài… Nô tài đáng chết! Làm phiền Uyên Vương điện hạ, nô tài tội không

thể tha! Nhưng mà…” Quỳ rạp trên mặt đất, cả người công công run rẩy , thỉnh

thoảng lấy ánh mắt nhát gan nhìn hắn, lòng nóng như lửa đốt lại không có biện

pháp.

Xé ngoại bào chính mình mà đem thân hình nhỏ nhắn trong lòng bao lại, da thịt

trắng nõn của nàng nháy mắt bị vải dệt hoa văn rồng màu đen ấm áp cẩn thận

bao trùm.

Một cánh tay đem nàng nhanh giấu trong lòng chính mình, Mặc Uyên không

nhanh không chậm hôn lên trán nàng, thanh âm mệt mỏi mà uy nghiêm trên

không vang lên trong phòng: “Công công không tính cho bổn vương một lời giải

thích sao? Ngươi phụng mệnh lệnh hoàng huynh… Tới nơi này làm cái gì?”

Công công quỳ lạy một cái, “Thưa Uyên Vương điện hạ, Hoàng Thượng cũng

là vừa mới nhận được tin tức, vốn là trắng đêm tại Tham chính điện nghị sự ,

nghe xong tin tức lập tức đi tới Tích Uyển cung! Hoàng Thượng còn gọi nô

tài… Bảo nô tài đem Cơ Nhi cô nương đi qua đó!”

Tích Uyển cung…

Vỗ về mái tóc thơm tho mềm mại của nàng, động tác ngón tay hắn bị kiềm

hãm, cặp mắt thâm thúy hiện lên một tia khác thường.”Tin tức gì?”

Thanh âm công công dẫn theo chút giả vờ khóc nức nở, tựa đầu thật sâu ở trên

mặt đất, khóc hô: “Điện hạ, Uyển phi nương nương nàng… nàng sẩy thai “

Thanh âm lảnh lót của thái giám vang vọng khắp phòng, làm hai người trong

phòng cả kinh không biết làm gì.

Tích Uyển cung

Sẩy thai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK