Chiếc chăn nhung trắng muốt ôm lấy thân thể
xinh đẹp mềm mại, sắc mặt trắng nõn như tuyết, ở dưới cằm lưu lại một vết roi lộ
ra màu đỏ tươi, đôi mắt giật mình mà nhìn trước mặt, phảng phất có
ánh sáng lấp lóe ở bên trong.
“Hoàng thượng, thuốc ạ.” Tiểu cung nữ biết điều cầm
chén thuốc bưng đến, đặt vào tay hoàng thượng, sau đó đi ra khỏi cửa phòng.
Bậc đế vương lạnh lùng uy nghiêm đi tới bên cạnh
giường, tay đưa vào bên trong tấm chăn mềm mại , cầm chén thuốc tới bên
môi nàng : “Uống đi.”
Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, ngước mắt lên, thấy mắt
hắn không hề nổi sóng, không mang theo tình dục, thậm chí có chút lạnh lùng tàn
nhẫn.
Từ trong chăn bàn tay nhỏ bé vươn tay, ngoan
ngoãn cầm lấy chén thuốc, cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng, muốn uống,
nhưng chóp mũi lại ngửi thấy có mùi vị mắc ói, mùi hương thuốc chui
vàotrong khí quản, khiến bỗng nhiên muốn nôn ra!
“Đừng…” Bỗng nhiên cúi người xuống, lấy tay che miệng
lại, Lạc Cơ Nhi bất chấp ánh mắt sắc bén của đế vương, thống khổ mà nôn
khan.
Tay rời khỏi miệng, trong lòng nàng bất an, nhìn bát
thuốc mang theo mùi lạ, lên tiếng hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Ánh mắt Mặc Húc hoàn toàn lạnh lùng, ôm chặt
nàng trong vòng tay, “Thuốc để nàng uống.”
Bốn mắt chạm nhau, một đôi mắt trong veo nghi hoặc,
một đôi mắt lạnh giá tàn nhẫn.
Lạc Cơ Nhi bất động nhìn hắn, cầm chén thuốc chậm
rãi đặt lên trên ghế thấp bên cạnh giường, có chút lo lắng mà dời mắt đi: “Ta
đã không sao nữa rồi, không cần phải uống thuốc.”
Một nụ cười lạnh hiện lên trên miệng hắn, Mặc Húc
vươn ngón tay ra, chậm rãi di trên sườn mặt mỹ lệ của nàng thành đường vòng
cung, “Chuyện gì làm nàng đề phòng Trẫm đến thế này? Cơ Nhi…”
Có chút sợ sự đụng chạm của hắn, Lạc Cơ Nhi quay đầu
đi, lạnh lùng nói: “Thả ta ra cung.”
Mặc Húc nhướng mày: “Cho Trẫm một lý do.”
“Rất đơn giản, ta không muốn chết, lần này không chết
là ta mạng lớn, về sau cũng không có thể bảo đảm được điều gì, chẳng bằng ngươi
sớm chút giết ta, sẽ khỏi bị hậu phi của ngươi diệt trừ.” Nàng hơi hoảng loạn,
không biết có thể che giấu huyết mạch trong bụng tới khi nào, mà hiển nhiên,
bây giờ đã sắp không che giấu được nữa.
Một nụ cười nhạt, Mặc Húc đưa tay để lên tấm lưng có
phần cứng nhắc của nàng, tiến sát vào mặt nàng nói : “Nàng là đang muốn Trẫm
cho nàng địa vị hoàng hậu sao? Trẫm… Có thể cho nàng chức bậc mẫu nghi thiên hạ,
đến lúc đó, không có ai dám ra tay với nàng cả…”
Một tiếng cười chế nhạo, Ánh mắt trong trẻo của Lạc
Cơ Nhi có chút lạnh lùng: “Nếu như ngươi cứ muốn ra sức giải thích không
đúng ý tứ của ta, ta không còn lời nào để nói nữa.”
Vẻ lạnh nhạt của nàng, như lưỡi dao lạnh không nhìn
thấy được, có thể khiến người khác chịu thương tích đầy mình.
Trong lòng đau đớn đến chấn động núi sông, Mặc
Húc nheo mắt, ác ý mà cắn vành tai của nàng, thấp giọng nói: “Ý tứ của
nàng? Nàng quả thực cho rằng, trẫm không hiểu ý tứ của nàng sao? !”
Cả người Lạc Cơ Nhi chấn động! Rõ ràng cảm
giác được cái tay kia đang chậm rãi dời xuống phía dưới, ôm lấy bên dưới thắt
lưng, tiếp tục dò dẫm xuống phía dưới…
Nàng thở dồn dập, cuống quít cố sức giữ chặt cổ tay
hắn!
Bàn tay đế vương lúc này đang dừng lại ở bụng của
nàng, mang theo lực đạo tàn nhẫn, không có chút độ ấm! !
Bàn tay đế vương lúc này đang dừng lại ở bụng của
nàng, mang theo lực đạo tàn nhẫn, không có chút độ ấm! !
“Nàng vì ai mà thủ thân như ngọc, lại vì ai mà liều
mạng muốn xuất cung, nàng cho là trẫm không biết sao? !”Mặc Húc gầm nhẹ một tiếng,
trong đôi mắt thâm sâu dậy sóng, “Còn ở đây nữa… không ngờ còn cất giấu cốt
nhục của hắn… Ngươi lừa trẫm đau lắm! !”
Trong lòng chấn động! ! Cả người Lạc Cơ Nhi đều
nhịn không được mà run rẩy , bàn tay to để trên bụng nàng dùng lực quá mạnh, dường
như trong nháy mắt là có thể bóp chết tiểu sinh mệnh trong bụng nàng, nàng sợ đến
cuộn mình lùi lại, nhưng lực đạo lại càng mạnh hơn!
Hắn biết rồi, hắn rốt cục cũng đã biết!
“Vì sao ta phải nói cho ngươi là ta có hài tử, liên
quan gì đến ngươi!” Trong ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt Lạc Cơ
Nhi quật cường mang theo theo vài phần e ngại, ngón tay yếu ớt nhỏ
bé của nàng đặt lên bụng dưới, muốn liều mạng bỏ tay hắn ra, lại bị hắn ôm càng
chặt hơn, một câu nói, trong nháy mắt đã châm lên lửa giận của hắn ! !
“Trẫm đã sớm nói qua, nàng sẽ là nữ nhân của
trẫm, dù cho là bị người khác chạm qua, trẫm cũng muốn đem thân thể triệt để xử
lý sạch sẽ!” Mặc Húc nghẹn giọng gầm lên giận dữ.
Lạc Cơ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng càng
ngày càng sợ hãi hơn, vô thức liều mạng thoát ra khỏi vòng kiềm chế của hắn, bò
về phía góc giường trong: “Gây sự vô lý… Ngươi không được đụng vào ta! !”
Nhìn thân hình hoảng sợ chạy trốn ra khỏi vòng ôm của
mình, Mặc Húc nheo mắt lại, giống như tay thợ săn chăm chú nhìn chằm chằm con mồi
đang giãy dụa.
“Đúng là nàng bức trẫm …” Giọng nói nghiến
răng tràn ra khỏi miệng, hắn cúi người xuống, nắm lấy mắt cá chân của nàng,
hung hăng kéo lại trong một tiếng thét chói tai của nàng !
Ngoài cửa tẩm cung, tiểu cung nữ hơi chau mày.
Ttiếng thét chói tai ở bên trong khiến cả người
tiểu cung nữ rùng mình một cái.
Tiếng phản kháng , giãy dụa rõ ràng lọt vào
tai, tiểu cung nữ có chút e ngại ngồi xổm xuống, mở to mắt thỉnh thoảng nhìn
xuyên qua cánh cửa, run rẩy che lỗ tai, mới có thể bịt được âm thanh thê lương ở
ngoài tai…
Trong tẩm cung, tiếng thét phẫn nộ chói tai rốt cục
biến thành cầu xin.
“Đừng… Đừng đụng vào hài tử của ta, ngươi không được
đụng vào nó! !”Hai tay bị giữ chặt, không thể nhúc nhích, Lạc Cơ Nhi rít giọng
nói, lòng đau như bị xé rách, nước mắt nóng hổi chảy xuống dọc theo gương mặt,
hòa tan trong nước thuốc.
Chén thuốc đưa tới trước mặt nàng, Mặc Húc hung hăng
dùng sức giữ chặt cổ tay, bẻ ra sau, lạnh giọng ra lệnh: “Uống hết đi.”
“Không… đừng!” Bỗng nhiên nước thuốc đắng đổ vào
theo khóe miệng, nàng thống khổ quay đầu đi, phun hết nước thuốc trong miệng ra
! !
Nước thuốc màu đen chảy xuống dọc theo chiếc cổ
trắng ngần, tỏa ra vẻ mỹ lệ thê thảm đến cực điểm
“Đừng … khụ khụ…” Ho đau đớn, nàng thê ai khóc, cuộn
mình lại, dùng hết khí lực cuối cùng cầu xin nam nhân trước mắt , “Ta cầu
ngươi, ta van cầu ngươi không nên hủy hài tử của ta! ! Nó đã ba tháng rồi… Ta
có thể đụng tới nó, ta biết nó ngày nào cũng đều ở trong bụng ta ! Cầu ngươi…
Ngươi muốn ta làm gì, ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng ngươi, cầu ngươi
buông tha nó!”
Hình ảnh nàng khóc to, tuyệt vọng, run rẩy, phản
chiếu vào trong đôi mắt đế vương thâm sâu như biển , hắn nheo mắt lại thưởng thức
vẻ tuyệt mỹ giống như tuyết liên nở rộ của nàng, tiếng khóc thê lương như
một cây đao, mỗi chữ mỗi câu đều đâm vào ngực hắn, đau nhức đến hít thở không
thông…
“Yên tâm, Cơ Nhi…” Người dưới thân đã khóc đến không
khống chế được, Mặc Húc cúi người, cắn vành tai mẫn cảm, giọng nói khàn khàn:
“Trẫm đảm bảo, chỉ đau đớn lúc này thôi… Muốn hài tử thật không? Trẫm ban cho
ngươi một đứa…”
Khí lực toàn thân đều dùng hết , cả người Lạc
Cơ Nhi bị nước mắt nóng hổi vây quanh… sự cầu xin của nàng là vô
ích, nàng đem toàn bộ sự kiêu ngạo của bản thân hung hăng đạp xuống dưới chân
đi cầu xin hắn cũng không được! !
“Cút… Cút! !” Nàng rít lên, né tránh hắn chạm vào
mình, cả người run rẩy điên cuồng như cánh hoa mảnh mai trong mưa.
Cằm bị lực đạo hung ác chế trụ, mùi thuốc
kỳ dị để trên cánh môi của nàng , bên tai là giọng nói âm trầm như ma quỷ : “Uống
hết đi! !”
“Đừng…” Nước thuốc đắng chát trong nháy mắt đã
tràn vào giữa khoang miệng , nàng không kịp phản ứng, cổ đã bị giữ chặt một
cách tàn nhẫn, khi sắp ho, trong nháy mắt nước thuốc đã theo yết hầu nuốt
xuống phía dưới, nàng hung hăng ho ra, ngón tay móc vào trong miệng, ý đồ định
nôn thuốc đã nuốt vào ra, nhưng lại bị người kia tàn nhẫn giữ chặt! !
“Ta hận ngươi… Ta hận ngươi ta hận ngươi! Mặc Húc,
ngươi là ma quỷ! ! Cút! !”
Âm thanh khàn khàn vang vọng trong toàn bộ tẩm cung,
trong lòng Mặc Húc vô cùng đau xót, ngậm một ngụm lớn nước thuốc, mạnh mẽ hôn
lên môi nàng.
Lúc này trong lòng đều đau đớn, ủy khuất, sợ hãi, Lạc
Cơ Nhi chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn đen kịt, nàng thảm thiết kêu lên,
liều mạng giãy dụa, nước thuốc đắng ngắt cùng mùi máu tươi trong miệng cùng lúc
chảy vào cổ họng, nước mắt nóng hổi ồ ồ chảy ra càng nhiều hơn.
Cứu ta …
Ai tới cứu cứu ta, cứu cứu hài tử của ta! ! !
…
Giãy dụa đến khí lực toàn thân đã tiêu tan hết, toàn
bộ thân thể mềm mại đổ mồ hôi, nàng ho một cách thống khổ, đôi mắt trong suốt
mang theo sự tuyệt vọng.
Qua lâu lắm, lâu đến khi tiếng nói của nàng đã khàn
, đã không hét lên được nữa, đầu lưỡi bị cắn phá, trong miệng và trong dạ dày đều
tràn ngập mùi đắng ngắt… Không còn khí lực từ chối, nàng tái nhợt buông lỏng
áo của đế vương, chỉ lưu lại một thân y phục đầy nếp nhăn nhúm…
Chén thuốc trống rỗng rơi vỡ trên mặt đất, phát ra
tiếng vang thê thảm ! !
Đôi môi dính máu của Mặc Húc rời khỏi bờ môi nàng,
hơi thở dốc, nhìn nữ tử bỗng chốc trở nên tuyệt vọng ở trong lòng mình, biết
bát thuốc kia đã bị cưỡng ép nuốt hết vào rồi.
“Nghỉ ngơi là khỏe thôi, Cơ Nhi…” Hắn biết tiếp theo
sẽ là cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế đến thế nào, sảy thai, đối với nữ tử mà
nói, sẽ phải chịu nhiều thương tổn…
Trong đầu trống rỗng, Lạc Cơ Nhi chậm rãi thu hai
tay đã bị nắm chặt tới để lại một vết vòng đỏ ửng, trong đôi mắt thất thần tràn
đầy nước mắt, nàng khổ sở cuộn mình lại, ủy khuất tới mức như thể trời đã sụp đổ
vậy, tựa đầu chôn khuất vào giữa hai đầu gối: “Đừng đụng vào ta…”
Đừng đụng vào ta nữa.
Ta không còn gì cả, thỉnh cầu ngươi, đừng đụng vào
ta nữa.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống, Lạc Cơ Nhi chậm rãi ôm
lấy vai mình, dường như trong nháy mắt nhớ lại ngày nào Đằng An rơi vào tay giặc,
khói lửa ngập trời, xác chết khắp nơi, rất nhiều cung điện lầu các trong phút
chốc đã sập xuống, sẽ không còn có thể xây dựng lại được nữa, vì thế nàng biết
nàng đã không còn Đằng An nữa.
Mà hiện tại nàng cũng như vậy, cái gì cũng không có.
Đã không còn nam nhân nàng yêu, đã không còn hài tử
của hắn, càng không còn thêm lý do gì để nàng sống sót.
Nàng yên lặng chờ đợi, mũi từng đợt dâng lên chua
xót, nước mắt càng ngày càng tích nhiều trên hốc mắt, phía dưới bụng bắt đầu
đau đớn xé rách, rốt cuộc cũng chậm rãi phát tác.
Từng chút, từng chút đau đớn như đất trời dữ dội
rung chuyển. (*nguyên văn là: dời
sơn đảo hải)
Cả người Lạc Cơ Nhi dựa trên giường, ngón tay thon
nhỏ bắt lấy tấm màn trắng như tuyết, sắc mặt trở nên tái nhợt, bụng đau đớn kịch
liệt khiến cả người nàng run run, cắn cả lưỡi mình, càng khiến mùi máu tươi
thêm nồng đậm.
Nhìn nàng cả người đau đớn đến mức phát run, trong
lòng Mặc Húc đau nhói, tiến lên ôm nàng “Cơ Nhi!”
Taychống trên giường bất ngờ chạm phải vũng máu, ánh
mắt đế vương kia nheo lại, gầm nhẹ một tiếng: “Truyền thái y.”
Ngoài tẩm cung, chờ hồi lâu rốt cuộc thái y cuống
quýt bước vào trong điện.
Xung quanh đều rất ầm ĩ, nhưng nàng không nghe thấy
gì, chỉ biết là cổ tay lại lần nữa bị bắt mạch, vai được nâng lên, được ôm vào
trong vòng tay xa lạ mà lạnh như băng.
Cho tới bây giờ nàng không biết lại có một loại đau
đớn không tiếng động như vậy, nàng có thể nghe thấy âm thanh của sinh mệnh ở dưới
thân mình từng giọt từng giọt chảy ra, rất yên lặng, rất êm tai, khiến cho người
ta có cảm giác mãnh liệt của lòng trung thành, từ nay về sau nàng chỉ còn một
mình.
“Hoàng thượng!” Một binh lính chạy vào tẩm cung, đột
nhiên quỳ xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhưng lại xen lẫn vài phần kinh hỉ.
Một trận cảm xúc choáng váng kéo tới, đầu Lạc Cơ Nhi
trống rỗng, ý thức sau cùng còn sót lại là tiếng binh sĩ kia cao vút mà hưng phấn
cấp báo: “Hoàng thượng, sáng sớm hôm nay quân Hồ Duệ trắng trợn tiến đánh bất
ngờ Khải Lăng thành, nhưng đã bị mấy nghìn tướng sĩ quân ta đánh cho thảm bại!!!
Đội quân đó không rõ lai lịch, theo tin tình báo, hình như là quân đội của Uyên
Vương điện hạ!”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong tẩm
cung như ngừng thở, trong lòng chấn động!
Uyên Vương…….
Hai chữ vừa ấm áp lại lạnh như băng, trong lòng nàng
sự đau đớn lan ra đến tận cùng……..
Nhắm mắt lại, nàng chìm sâu vào trong mộng, giống
như không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chiến trường tàn cuộc, khắp nơi phơi đầy xác chết,
ánh chiều tà như máu.
Chém chết một kẻ cuối cùng ngoan cường chống lại,
Phong Dực rút thanh kiếm màu lam, khuôn mặt tuấn tú tức giận mà lạnh lùng, đánh
mắt nhìn xung quanh.
Trên núi chỉ còn lại đám binh lính xin hàng bị bắt
thành tù binh, ánh mắt Phong Dực có chút khẩn cấp, nhìn qua vài ba tốp binh sĩ,
cuối cùng cũng thấy được nam tử đang đứng phía dưới chiến kỳ kia, hắn đang chậm
rãi từ bên cạnh thi thể đứng lên, đôi mắt tuấn dật nhuốm vài phần thê lương.
“Vương gia!” Phong Dực khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt
ngưng trọng nhìn vết máu trên người hắn “Vương gia, người bị thương?”
Bộ quần áo tướng quân mặc trên người hắn, có một khí
chất vương giả siêu nhiên, khóe môi có một tơ máu đỏ tươi, sắc mặt có chút tái
nhợt.
“Không sao cả” Ba chữ nhàn nhạt thốt ra, Mặc Uyên
nhìn xác chết chất đầy núi, ánh mắt thâm trầm.
Phía xa trên bầu trời, bỗng nhiên có một con chim
ưng bay qua, kêu lên một tiếng vọng xa xôi.
Phong Dực khó khan mới dời được ánh mắt lo lắng khỏi
người Mặc Uyên, nhìn về phía con chim ưng lông xám trên không trung, mày dần
nhíu chặt, đưa tay đặt lên miệng, huýt một tiếng ra lệnh, con chim ưng kia xoay
quanh vài vòng trên trời, cuối cùng vút cánh bay xuống.
Những chiếc lông cứng thu lại, con chim ưng ngoan
ngoãn đậu trên cánh tay Phong Dực, chậm rãi bước hai bước rồi mới an tĩnh lại.
“Trong cung có tin.” Nhìn mảnh vải nhuộm máu trên
chân con chim ưng, trong cặp mắt u ám của Phong Dực lại thêm vài phần mệt mỏi
lo lắng.
Thân thể Mặc Uyên chấn động, khuôn mặt tà mị tuấn
lãng âm trầm vài phần, ngón tay thon dài kéo dây cương, xoay người lên ngựa,
nhìn quét qua đồi đất hoang vắng, trầm giọng nói: “Thu dọn chiến trường, tất cả
quay về thần cung rồi nói sau.”.
Phong Dực nhíu mày, nhìn hắn đã quay ngựa trở lại,
trong lòng nổi lên vài phần lo lắng, cầm miếng vải trên chân con chim ưng xuống,
nhìn thoáng qua vết máu kia mà có chút giật mình.
Con ngựa chưa đi được mấy bước, ở phía sau đã nghe
thấy tiếng gọi của Phong Dực: “Vương gia!”
Con ngựa đạp lên thi thể đầy đất, cất tiếng hí, kinh
động mọi người trên chiến trường, ánh mắt thâm sâu như biển của Mặc Uyên ánh
lên sự ẩn nhẫn, đặt sườn tay lên thị vệ trung thành nhất của mình.
Ánh mắt Phong Dực cất giấu cơn sóng dậy, hai tay gắt
gao nắm chặt miếng vải nhuộm máu trong tay, quỳ xuống đất, tay để trước ngực,
nghiến răng nói: “Thuộc hạ khẩn cầu Vương gia lập tức hồi cung!”
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn tái nhợt, Phong Dực đã
đi theo hắn lâu năm, chưa bao giờ có vẻ quan trọng mà không khống chế được như
lúc này.
Hắn có thể dự đoán được tin tức mà con chim ưng mang
đến là gì, nhưng hiện giờ, nhiệm vụ nặng nề lúc này là khiến cho Hồ Duệ sau này
không dám manh động, rốt cục hắn cũng có thể giải quyết xong chuyện này, thế
nhưng……….
Lẽ nào đã không còn kịp rồi sao…….
Cố cưỡng chế cơn sóng lớn đang cuộn trào trong lòng,
Mặc Uyên mím chặt môi, quay đầu giục ngựa về phía trước, cước bộ có chút chậm
chạp, nhưng khi chiếc roi hung dữ vút xuống một cái, con ngựa hí lên một tiếng,
rồi gần như điên cuồng chạy đi.
Ngay tức khắc trong mắt của nam tử kia đỏ vằn lên lo
lắng, ngón tay nắm chặt dây cương đã trở nên trắng bệch!
Lạc Nhi…….. Chờ ta!
Một lần nữa tỉnh lại cả người lạnh như băng, Ca nhi
bị hình ảnh trong mộng dọa sợ đến ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Uể oải mở mắt ra, vẫn là nhà lao âm u ẩm ướt, không
có tiếng động, dường như đã ngủ say ở đây giống như là người chết vậy.
Ca nhi vô thức nhíu mày, nhìn về phía cánh tay của
mình, thấy thiếu niên còn đang ngủ say trong lòng mình, bỗng nhiên trong lòng
có vài phần kiên định, cơn ác mộng hù dọa khiến hốc mắt nàng ứa lên vài giọt nước
mắt, khi nhìn thấy thiến niên kia liền nín khóc mỉm cười, nước mắt kia có vẻ thật
là lóa mắt.
“Hiện giờ ngươi không có khí lực đi lại? Còn có thể
lại đi tìm cái chết lần nữa sao?” Đầu ngón tay xẹt qua ngũ quan xinh xắn của hắn,
giọng Ca nhi khàn khàn vang lên trong nhà lao u tối lộ ra vẻ ưu thương vô cùng.
Nhớ ngày ấy hắn điên cuồng lao đầu vào, suýt chút nữa
hại đến mình, ngón tay Ca nhi dừng lại, trong lòng lướt qua một tia đau xót.
Một ngày kia, bỗng nhiên trong cung có người đưa thức
ăn đến.
Đi đầu vẫn là một công công âm dương quái khí như
trước, cười nịnh nọt, bảo bọn họ giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa nhận sai với
Hoàng Thượng, bọn họ liền có thể được thả ra khỏi thiên lao, thậm chí……. thậm
chí, có thể đi theo bên người Lạc phi nương nương làm bạn.
Ca nhi càng nghe càng thấy không thích hợp, cuối
cùng cưỡng bức đe dọa mới khiến cho công công kia nói thật.
Cũng chính là lúc ấy, đã biết được tin tức hài tử
trong bụng Lạc nhi đã sảy.
Nặng nề nhắm mắt lại, đau đớn khôn cùng nghiền nát
cõi lòng, rất lâu sau mới biến mất, tay Ca nhi rất nhanh lại buông nắm tay ra,
mới kiềm chế được bi thương trong nội tâm chính mình.Nhớ lại biểu tình đáng sợ
của Mặc Kỳ hôm ấy, suýt chút nữa tự tay đâm chết vị công công kia, gào thét lên
“Mặc Húc, ta muốn giết ngươi”, cũng lao đến tấn công, kết quả….
Ca nhi nhíu mày lại thật sâu, dùng đầu ngón tay vén
mấy sợi tóc trên trán hắn, nơi có vết thương rất lâu mới khỏi, còn có dấu hiệu
phát sốt.
Hắn bị nội thương nên chống đỡ không được bao lâu,
chẳng khác nào là tự tìm đường chết, vì thế nàng cứ như vậy mà ôm hắn ngủ say,
một canh giờ lại một canh giờ, dù thế nào hiện đang ở trong thiên lao cũng
không phân biệt được ngày đêm, cánh tay của nàng cũng khó chịu run run, nhưng vẫn
muốn trấn an nỗi đau đớn dằn vặt trong mộng của hắn, “Ta muốn xin ngươi……..Ta
biết ngươi lo lắng cho Lạc nhi, thế nhưng bây giờ cho dù hai mạng chúng ta cũng
không thể đổi lại mạng của hài tử kia được!”
Qua lâu lắm mới hắn an tĩnh lại, ánh mắt lóe lên ánh
sáng tro tàn, nặng nề ngủ.
Trong nháy mắt Ca nhi có cảm giác bị chóng mặt,
nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ không cho bản thân mình lại rơi vào cơn ngủ say,
nàng đang đợi hồi âm của Hàn Dực, đang đợi Vương gia trở về, đang đợi tất cả mọi
hy vọng…… Cánh tay của nàng hầu như cứ như vậy mà thối rữa, chỉ còn lại có cảm
giác tê tê….. Một tiếng cười nhạt tràn ra bên môi, Ca nhi gần như không nghe được
giọng nói của mình mà nói: “Thế gian này, ngoài Vương gia để ta trung thành,
cũng chỉ có ngươi để cho ta quan tâm….. Mặc Kỳ, không có ta ở bên cạnh ngươi,
ngươi đã chết không ít lần đi? Ngươi có tính được rõ ràng sao? Ngươi nợ ta rất
nhiều ngươi hiểu không, đừng tưởng rằng cẩu hoàng đế kia đem ta ban cho ngươi
là ta nhất định phải nghe lời ngươi, ta là chính ta…”
Trong chớp mắt hốc mắt tràn ngập lệ, Ca nhi cúi người
hơi nóng phả vào tai hắn, “Ngươi nợ ta, cho nên ngươi phải giữ lại mạng đưa ta,
nếu ngươi không sợ chết thì thử xem xem!” Nước mắt nhanh chóng mãnh liệt tuôn
ra, bàn tay nhỏ bé nắm lấy y bào của hắn, bỗng nhiên Ca nhi dịu giọng, “Người
ngươi quan tâm, ta che chở hộ ngươi, cứu hộ ngươi, vậy được chứ……”
Bỗng nhiên ánh sáng trên cửa sổ mái nhà lao bỗng tối
đi vài phần.
Nhận thấy người bên cạnh khác thường, Ca nhi giương
mắt lên, trong lòng hiện lên chút nghi ngờ.
Trong không khí dường như có thêm tiếng thở gấp của
một người, rốt cuộc thấy được thân ảnh màu đen kia đang nương náu trên cửa sổ,
nàng nhìn chăm chú rất lâu mới do dự mà kêu một tiếng: “Thanh Dực?”
Tảng đá nặng nề trong lòng được bỏ xuống, đột
nhiên nước mắt nóng hổi bỗng ứa lên ngập tròng mắt của Ca Nhi, thiếu niên trong
lòng nhẹ nhàng động đậy, nụ cười bên môi mang theo niềm vui mừng sống sót sau
tai nạn: “Chúng ta được cứu rồi…”