Mục lục
Tuyệt Ái Nô Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy đoán của nàng

Màn đêm buông xuống.

Bước đi khẽ khàng, hắn men theo con đường nhỏ đi về phía cửa
cung.

Mấy cung nô mang theo đèn lồng, thỉnh thoảng cẩn thận nhắc nhở
con đường dưới chân, cẩn thận dè dặt nhìn nam tử tà mị tuyệt mỹ giữa trời chiều
kia, giống như tất cả ánh sáng của trời đất trong lúc đó đều ngưng tụ trên người
hắn, khiến thân ảnh cao to của hắn càng có vẻ phiêu phiêu như tiên nhân.

Hắn đi về từ chỗ thâm cung, khẽ nâng mắt lên, nhìn thấy hai thân
ảnh nho nhỏ ở cửa cung.

Trong màn đêm, đèn lồng màu cam treo cao cao, toả ra ánh sáng ấm
áp bao phủ một thiếu niên cùng một cô gái có chút buồn ngủ, bọn họ hơi nghiêng
người dựa vào xe ngựa, im lặng chờ đợi gì đó, nam tử lạnh lùng ở bên cạnh lập tức
nhìn ra đằng xa, hơi chút cúi người, dùng thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng nói:

“Vương gia đến …”

Giống như làm bừng tỉnh hai tinh linh đang buồn ngủ, bọn họ mở
to mắt, ngóng nhìn về phía người nam tử đang đi đến.

Bỗng nhiên, trong lòng dâng lên một chút ấm áp nồng đậm.

Con ngựa có chút mệt mỏi lười nhác mà nhẹ nhàng phe phẩy đuôi ngựa,
đôi mắt nâng lên lại hạ xuống, đem hình ảnh ấm áp của ba người cùng đứng một chỗ
thu vào trong đầu, lại thản nhiên cúi đầu xuống. Mặc Uyên đi qua, ánh mắt đang
ngưng tụ lại lờ mờ rực sáng, bao phủ lên thân ảnh của nữ tử nhỏ xinh ôn nhu đứng
giữa trời chiều kia.

Trong lòng lờ mờ dâng lên chút mất mát —— bởi vì không thể theo
chân bọn họ đi ra khỏi cung, Mặc Kỳ ngập ngừng mở miệng: “Ca ca, ta…”

Hắn bỗng nhiên cúi xuống, nghiêng người xuống tiểu cô nương kia,
Lạc Cơ Nhi hơi chút kinh hãi, đôi mắt trong veo nhìn vào ánh mắt thâm sâu như
nước hồ của hắn, trong nháy mắt không biết phải làm sao.

Chỉ là trong nháy mắt kia, Mặc Uyên dừng lại một chút, trên
khuôn mặt tuấn nhã hiện lên một tia ôn nhu, ngay sau đó, thon dài cánh tay của
hắn nhấc lấy thân thể mỏng manh xinh xắn của tiểu cô nương kia, ôm lấy cả người
nàng nhẹ nhàng bay lên không, ôm nàng vào trong lòng giống như nhẹ nhàng nâng một
con mèo con vậy, trong mắt ôn nhu không giảm, hắn khẽ mở miệng: “Ba ngày sau,
thu mọi thứ đến vương phủ…”

Trố mắt thật lâu, Mặc Kỳ nhìn bóng lưng tuấn nhã kia, lúc này mới
đột nhiên hiểu được, những lời này, là nói cho hắn nghe.

Một cảm giác mừng như điên dâng lên trong lòng, Mặc Kỳ giống như
đứa nhỏ muốn xông lên phía trước xác nhận lại, thế nhưng mấy người cung nữ bên
cạnh đã khéo léo vén chiếc mành che xe ngựa lên, nam tử tuấn nhã kia đã ôm nữ
hài nho nhỏ giấu kín ở bên trong, trong mắt hắn có chút lo lắng, chỉ có thể vội
vàng chạy tới một bên xe ngựa, hưng phấn mà trò chuyện qua bức màn: “Ca ca! Ta…
Ta có thể đến ở vương phủ phải không? Hoàng Thượng đồng ý rồi sao! Ta thật có
thể ở cùng với ca ca sao?”

Trong xe ngựa, nam tử tuyệt mỹ kia dựa thoải mái lên thảm mềm mại,
hàng mi chớp chớp vài cái khiến kẻ khác tim đập nhanh, khóe môi lờ mờ có ý cười:
“Nếu ngươi mà còn không có chút dáng vẻ của một Vương gia, ta có thể đổi ý…”
Nói xong, khẽ gọi một tiếng với bên ngoài tấm mành, “Phong Dực, đi thôi…” Hắn
ôm chặt nữ tử nhỏ nhắn như con mèo kia trong lòng, không hiểu vì sao, trong ngực
lại mơ hồ có chút lo lắng, muốn chạy nhanh khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi khiến
hắn có chút hít thở không thông này.

Còn muốn nói gì đó, mành đã bị thả xuống.

Mặc Kỳ có chút mất mát, chỉ thấy Phong Dực đã giục ngựa, hơi cúi
đầu hướng về phía hắn: “Bảo trọng, Thất vương gia.”

Trong lòng hắn bỗng nhớ tới cô gái nho nhỏ kia, chỉ là nghĩ ra,
có ca ca bên cạnh nàng, lòng bỗng nhiên liền thoải mái một nửa, chỉ là, còn những
ba ngày nữa…

Thời gian như vậy không lâu cũng không ngắn, khiến lòng của thiếu
niên kia dâng trào hứng khởi đồng thời cũng có chút vô cùng lo lắng, đôi mắt
sáng ngời giữa màn đêm nhìn chăm chú vào con ngựa kia, hí lên một tiếng khe khẽ,
nó bước từng bước đi ra khỏi cửa cung rộng lớn.

Ánh sáng màu cam rực rỡ, mang theo tình cảm ấm áp, dập dờn giữa
màn đêm.

 Trong xe ngựa, hoàn toàn ấm áp yên lặng.

Cả người đều rơi vào trong lồng ngực kiên cố và nóng bỏng của hắn,
tựa như không thể nhúc nhích.

Lạc Cơ Nhi hơi chút động đậy thân mình, nhưng phát hiện hắn ôm
chặt một cách khác thường, hơi thở nóng ấm vờn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn đang
chôn trong cổ hắn, nàng hơi chớp chớp mắt, hàng mi dài liền lướt qua da thịt của
hắn, mềm nhẹ lại hơi rối loạn. Nàng có chút buồn chán, có lẽ là bị tiếng nói của
thiếu niên kia huyên náo cả đêm, bỗng nhiên yên tĩnh lại liền cảm thấy có chút
không được tự nhiên, cánh tay trên lưng càng thêm siết chặt, khiến hơi thở của
nàng càng thêm sát vào cổ hắn, nàng thậm chí còn có thể nghe được nhịp điệu tiếng
tim đập của hắn, một tiếng một tiếng, mạnh mẽ như thể nổi trống.

“… Sao hắn lại đáp ứng yêu cầu của ngươi?” Nàng buột miệng khẽ hỏi.

Nàng không nhịn được tò mò, đế vương bá đạo mà cuồng vọng như thế,
sao lại có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn như vậy?

Nàng hỏi, kiên nhẫn đợi hồi lâu, nhưng đợi không được câu trả lời
của hắn, thậm chí, ngay cả chút xíu thanh âm đều không có.

Nàng có chút thất vọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo ôn
nhu, nổi lên một chút ửng hồng không cam lòng trước sự yên lặng kia.

Lặng im, khiến người ta ngạt thở.

Nàng đột nhiên nghĩ đến tên lính đi thông báo quân tình khẩn cấp
kia —— bên trong bản tấu chương được gắt gao che chở kia, thực ra chứa nội dung
gì? Nàng nhịn không được, suy đoán, bỗng đầu sáng lên, nàng đột nhiên nhớ tới Mặc
Kỳ từng nói hắn sẽ không xuất chiến Hồ Duệ, thế nhưng …

Thế nhưng…

Trong lòng đột nhiên bị siết chặt!

Lạc Cơ Nhi bỗng nhanh chóng nắm chặt lấy áo hắn, trong lòng cuồn
cuộn nổi sóng ——nếu là vì Mặc Kỳ thì sao?

Nếu là vì chuyện của Mặc Kỳ, nhất định phải lấy việc này làm
trao đổi thì sao? Liệu hắn có đáp ứng hay không?

Đôi măt trong veo nhìn về phía người nam tử lặng im tà mị kia, sự
trầm mặc của hắn luôn có sức sát thương lớn đối với nàng, nàng gian nan mở miệng:
“Ngươi sẽ không phải là…”

Cảm giác được thân thể trong lòng hơi chút khẩn trương, Mặc Uyên
nhíu mày.

Nàng vẫn là đoán được.

Hắn luôn biết nàng rất thông minh, nhưng chính là sự thông minh
này khiến hắn hơi chút kinh hoảng, , hắn lẳng lặng ẩn nhẫn, vì không nghĩ muốn
cho nàng biết tất cả những chuyện vừa rồi trong ngự thư phòng, thế nhưng…

“Ngươi đáp ứng hắn việc gì?” Nàng bắt đầu không nghe lời, cũng
không muốn buông tha, tấm lưng nho nhỏ trở nên cứng ngắc, trong mắt hơi lóe lên
chút ánh sáng, “Vì sao ngươi không nói lời nào, hay là… A !!!”

Một tiếng kêu nhỏ, nàng không kịp phản ứng, cả người đã bị nắm
chặt lấy, tấm lưng bị kìm lại mạnh mẽ trên tấm thảm mềm mại!!! Bên trong xe ngựa
lờ mờ, nàng hô hấp không xong, cặp mắt trong veo nhìn thấy khuôn mặt hắn đang tới
gần, đường nét như một bức tranh tinh xảo, mang theo hơi thở nóng rực, ở trong
xe ngựa chật chội có mùi vị nguy hiểm mà nồng đậm, tay hắn đặt ở bên eo nàng,
đem khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn của nàng tới gần đến khi chỉ còn cách một tấc——

“Ngươi rất muốn biết sao?” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn,
trong đêm tối làm kẻ khác tim đập dồn dập và loạn nhịp.

Chớp mi, hơi thở yếu ớt, Lạc Cơ Nhi bị buộc đến không có chỗ trốn,
nàng không hiểu tại sao mình lại nóng lòng muốn biết đáp án như vậy, chỉ là khoảng
cách gần như thế này, nàng bất luận thế nào đều không thể suy nghĩ được…

“Không…” trả lời với hơi thở yếu ớt, tràn ra từ cánh môi đỏ thắm
một cách sợ hãi.

Mình như thế này, là làm sao vậy?

Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cảm giác nghẹt thở lập tức liền quấn chặt
lấy chính mình, suốt một buổi tối, nàng nghe được rất nhiều chuyện, từ chuyện nữ
tử sủng quan hậu xung kia, đến việc hắn 17 tuổi thì liền bước ra chiến trường,
nàng, cả trái tim đều bị cảm xúc như vậy bao phủ, lúc nhìn thấy nam tử này thì
thậm chí lòng còn có chút đau nhức, thế nhưng…

Thế nhưng, nàng đã quên mất hắn chính là một nam tử ngang ngược
và không thể áp bức như thế, tựa như hiện giờ, hắn dùng khoảng cách một tấc ngắn
ngủn khiến cho nàng không còn có biện pháp suy nghĩ nữa, nàng ngừng thở, đến mức
mặt đỏ bừng.

Mặc Uyên lẳng lặng nhìn nàng, tâm trạng hơi cảm thấy đau đớn.

Hắn đột nhiên liền không hiểu vì sao mình lại đáp ứng chuyện hoà
thân hoang đường kia, rõ ràng là Hồ Duệ đang quấy rối, hắn đang tự thuyết phục
chính mình, chỉ là dùng vị trí Vương phi để tìm ra âm mưu của bọn họ thôi,
nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của con người nhỏ nhắn này, một nơi nào
đó trong lòng liền dường như được buông lỏng, một giọng nói đang không biết mệt
mỏi mà nhắc nhở hắn, rốt cục nên đặt nàng ở vị trí nào? Nàng đáng giá với danh
phận gì? Chính là, hắn thật sự đã nghĩ muốn chiếm lấy nàng để ở bên cạnh hắn
như vậy? Hắn rất muốn chiếm được thứ gì đó … trái tim của nàng, hắn còn có cơ hội
đoạt được sao?

Có bao nhiêu sự việc, thì càng nghĩ càng đau đớn, thầm
nghĩ  muốn một chút an ủi, không để mình lại nhớ tới ——

“Nhắm mắt lại —— ” Hắn mở miệng, là ngữ khí nhàn nhạt mệnh lệnh,
mang theo rất ít áp lực.

Đôi mắt trong veo, sóng mắt khẽ động, Lạc Cơ Nhi nhìn hắn, ánh mắt
nàng có chút run rẩy, nàng có thể cảm nhận được cánh tay đặt ở trên lưng kia,
mang theo dục vọng nồng đậm, muốn bóp vụn nàng…

“Nhưng…”

“Không cần thử thách kiên nhẫn của ta —— ” Cố gắng kiềm nén cảm
xúc mãnh liệt, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia bi thương, đem cả người nàng
càng nhanh chóng áp chặt vào mình, quần áo trên vai nàng đã bị xé đến rời ra,
da thịt trắng nõn lõa lồ hiện ra, hơi thở nóng hổi chậm rãi nhấp nhô trong khoảng
cách nửa tấc đó.

Xe ngựa còn đang xóc nảy chòng chành, mà Lạc Cơ Nhi đã bị hù dọa
bởi lời nói nửa đe dọa của hắn…

Giống như sợ hãi hắn sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn ở trong
xe ngựa, nàng kiềm chế con tim đập cuồng loạn, nhát gan mà nhắm mắt lại, không
nhìn tới hắn.

Đã không có ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chú của nàng, đau đớn
trong lòng giống như giảm bớt vài phần, Mặc Uyên khẽ hôn lên hàng mi khẽ run
run của nàng, cảm giác nội tâm bị nhồi nhét bởi đau đớn mãnh liệt, rốt cuộc
cũng nhịn không được…






























































Một tiếng kêu đau đớn, hắn cúi đầu, hôn thật sâu lên cánh môi
nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK