nhọn, Uất Trì Tuyết ngước mắt khẩn cầu, “Ta biết là ngươi vô tội, thế nhưng… thế
nhưng ta không có cách nào khác, ngươi nếu là hận, hãy hận ta là đủ rồi, không
cần trách tội ca ca ta, huynh ấy là thủ lĩnh, huynh ấy cũng là bất đắc dĩ, phải
vì đại cục của Hồ Duệ tộc mà suy nghĩ…”
Mặc Uyên không nói được lời nào, chỉ buông ánh mắt
chán nản nhìn nữ nhân trước mặt đang ra sức biện giải, đôi môi sắc sảo thoáng
hiện một nét cười, ánh mắt tuấn mỹ của hắn dời đi, dường như mệt mỏi, chậm rãi
nhắm lại, không muốn nghe thêm nữa.
Không thể ngờ tới là hắn lại phản ứng như vậy khi
nghe nàng giải thích, sao hắn lại chỉ mỉm cười như gió, sao hết lần này đến lần
khác, hắn đều cứ thản nhiên như vậy, tất cả chỉ làm lòng nàng thêm thau khổ! !
Nàng hận mình không có thiên đao vạn quả, để lột trần cái vẻ ẩn nhẫn thâm sâu
như biển kia của hắn, nét mặt kia mang theo một vẻ tuấn mỹ mà cũng quá u buồn!
Chịu đựng cơn đau nơi bụng dưới, Uất Trì Tuyết chậm
rãi bò qua, cẩn thận dè dặt tiến tới bên người hắn, lúc này nàng mới chợt nhận
ra, trên ngực áo mở rộng của hắn lộ ra lớp băng trắng toát, đôi môi tái nhợt
đang gắt gao mím chặt, ngón tay thon dài trắng bệch, cánh tay nhàn nhã
đang đặt trên gối….
Uất Trì Tuyết thấy chấn động mạnh, thì ra đó là một
vết thương trên ngực…Hèn chi mà sắc mặt của hắn lại tái nhợt như vậy, nơi
chỗ tay áo lại còn một vết thương bị cháy sém thật lớn!
Xin lỗi… nàng run run muốn thốt ra hai tiếng, dường
như nàng không có quyền nói lời này, chỉ dám mặc niệm nó trong lòng, không hiểu
thế nào, nàng lại vươn tay, hướng đến ngực hắn…Nhưng bất ngờ, tay nàng còn chưa
kịp chạm miệng vết thương, thì đột nhiên đã bị nắm lại! !
Đôi mắt thâm sâu chậm rãi mở ra, Mặc Uyên chăm chú
nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nàng mơ hồ ngấn lệ, mang theo một nỗi thẹn thùng
hòa lẫn bi thương, dang dịu dàng nhìn hắn.
“Ta… Ta chỉ là muốn kiểm tra miệng vết thương của
ngươi một chút, ta…”Uất Trì Tuyết trong lòng kinh hoảng, lời nói cũng bắt đầu hỗn
loạn.
“Yên tâm, còn chưa có chết.” Đôi môi tái nhợt khàn
khàn buông ra vài tiếng, hắn dựa sát vào xe ngựa, đôi mắt lãnh đạm, không có
chút cảm tình.
Rất ít khi được ở gần hắn như thế, khuôn mặt Uất Trì
Tuyết bất giác ửng đỏ, từ đêm tân hôn bị hắn nhục nhã tới nay, nàng một
chút cũng không muốn tới gần hắn. Chỉ là nam tử khí chất như thần kia, đã
làm cho trái tim một người cao ngạo không gì sánh được như
nàng lại phải nếm chịu mùi vị của sự bỏ bê ghẻ lạnh, nàng thật
không cam lòng , mà cũng chính vì không cam lòng nàng đã tự mình dần dần
rơi vào bể khổ trầm luân, không sao thoát ra được!
“Vì sao ngươi muốn cứu ta?” Uất Trì Tuyết nhịn không
được hỏi.
Mặc Uyên quan sát nét mặt của nàng, mỉm cười có chút
châm chọc, dáng vẻ tươi cười tuấn lãng của hắn làm nàng chói mắt: “Ngươi đoán
xem? Có phải là tại ngươi dịu dàng thiện lương, hay là vì ngươi mỹ lệ động lòng
người? Uất Trì công chúa, ta cho rằng, ngươi còn không hiểu được, trong lòng
ta, ngươi có giá trị gì hay sao…”
Một nỗi xấu hổ cùng giận dữ cuồn cuộn dâng lên trong
lòng Uất Trì Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên tái nhợt!
Trái tim nàng như bị hắn đâm vào một dao, đau đớn
không chịu nổi! Nàng biết nữ tử mà hắn đang tha thiết lo lắng không phải là
nàng, càng biết hắn nửa điểm cũng không chú ý tới nàng, mà lúc đó cứu nàng có lẽ
là do hắn biết Uất Trì Diệp Hoành sẽ mềm lòng, huynh ấy sẽ đi tìm nàng
,huynh ấy không thể nào bỏ mặc sống chết của nàng, còn nàng căn bản không
có giá trị gì trong mắt hắn…
Mỉm cười đau khổ, Uất Trì Tuyết trong lòng tràn đầy
tuyệt vọng, nam nhân này và nàng đã định trước là oan gia mà !
“Ngươi không cần châm chọc ta, ta tự biết mình là
ai,” Uất Trì Tuyết chăm chú quan sát hắn, ánh mắt gắt gao cảm giác vừa yêu vừa
hận: “Nhưng vậy thì sao chứ? Ta chung quy chính là nữ nhân duy nhất mà ngươi cưới,
ngày nào hôn ước không có giải trừ, ta còn là thê tử của ngươi! Ngươi đừng mơ
tưởng thoát khỏi ta! !”
Bất giác buông tay nàng ra, Mặc Uyên đầu tựa vào xe
ngựa đang gập ghềnh, lạnh lùng nhắm mắt lại: “ Đợi một thời gian khi ta có đủ sức
lực, sẽ lập tức viết hưu thư cho ngươi, công chúa không cần
sốt ruột…”
Hơi ấm của hắn cứ như vậy rời đi, nếu như bây giờ
trên người nàng có một con dao, nhất định nàng sẽ rút dao, đâm thẳng vào
tim hắn, làm cho hắn phải vô cùng đau đớn, máu nóng tuôn trào! !
Hung hăng nắm chặt tay mình, Uất Trì Tuyết cố kìm giọt
nước mắt đang chực tuôn rơi, nghiến răng nói: “Mặc Uyên, tốt nhất ngươi
hãy giết ta, nếu không, ta cam đoan với ngươi, ngươi có đi đến đâu ta sẽ theo
ngươi đến đó! Ngươi rất muốn Lạc Cơ Nhi có đúng không? Ta nói cho ngươi biết,
chỉ cần ta còn sống, ngươi tuyệt đối không có được nàng ta! ! Cái gì ta không
chiếm được, nữ nhân khác cũng đừng mơ tưởng có được! !”
Chỉ một câu nói, đã chạm tới ngay nơi mềm yếu nhất
trong trái tim hắn, tình cảm lâu ngày bị kiềm nén như muốn phá tung lồng ngực hắn!
“Rầm ——!” “A ! !”
Uất Trì Tuyết đau đớn kêu thất thanh, cảm giác lưng
nàng bị đập mạnh vào thùng xe phía sau, ngực đau đến muốn thổ huyết, nàng cố sức
mở mắt, nhìn thấy một trận hàn khí thấu xương trong mắt nam nhân kia! ! Cả người
hắn phảng phất toát ra một luồng khí giận đến đáng sợ, ngón tay thon dài của hắn
đang cầm một thanh chủy thủ dính máu, hung hăng kề sát vào cổ nàng! !
Uất Trì Tuyết cố gắng kiềm lại tiếng thết chói tai
vì quá xúc động, toàn thân run rẩy, vô cùng sợ hãi nhìn hắn ____
Nàng thật không ngờ khi nam nhân tức giận lại đáng sợ
đến thế, chỉ cần nhìn mắt hắn, nàng đã sợ đến cả người run rẩy, nói không ra nửa
chữ!
“Ta từ trước đến nay không giết hại nữ nhân, mong
ngươi đừng để ta phải có ngoại lệ,” Hắn lại thản nhiên như trước cất lời, nhưng
ánh mắt tỏa ra một trận hàn khí lạnh thấu tận xương, làm cho cả người nàng thấy
cứng ngắc, “Còn nữa, ta sẽ không tùy tiện hận một người không liên quan, trong
thế giới của Mặc Uyên ta, Uất Trì Tuyết ngươi, không là cái gì cả.”
Đây là lần đầu tiên, hắn gọi tên của nàng, ngữ khí lạnh
băng, không chút cảm tình.
Uất Trì Tuyết ngơ ngẩn lắng nghe, nước mắt đã rơi xuống
từ lúc nào nàng cũng không hề phát hiện, vết thương trên người lại chảy máu, vệt
máu đỏ tươi đang loang ra, vậy mà nàng cũng không cảm thấy đau nhức, vì nỗi đau
trong tim đang lan truyền đến tứ chi, xâm nhập vào xương cốt, tàn phá cõi lòng
nàng!
…
Ở ngoài rèm, tốc độ xe dần dần chậm lại, có thể nghe
rõ được những tiếng động ở bên trong.
Từ phía xa, một con ngựa chạy theo, rồi vượt lên
phía trên xe ngựa, người ngồi trên đó đích thị là Phong Dực, hắn- một thân
thanh sam, tay cầm chặt thanh kiếm màu lam đang áp chặt trên thân ngựa.
“Bao lâu nữa thì sẽ đến Dực cung?” Phong Dực tự
nhiên hỏi, ánh mắt nhìn nam tử đang đánh xe, đôi mắt xưa nay vẫm lạnh lùng giờ
lại mang theo vài phần tình cảm ấm áp.
Nam tử tay đang cầm roi ngựa, mỉm cười tinh quái, một
chân gác trên xe ngựa, hắn chợt cười rung rinh sảng khoái: “Còn khoảng nửa canh
giờ nữa …” Ngẩn đầu lên thoáng nhìn người kia, hắn tiếp tục nói: “ Phong
Dực, ngươi vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng lãnh đạm lạnh lùng như vậy,
đã lâu như vậy không gập ngươi, lần thứ hai phụng mệnh, thật không ngờ lại gặp
phải tình huống này…” Hắn liền nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, đẫm máu chém giết
tại hoàng cung, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Trên môi lập tức lại nở nụ cười, hắn nhướng mày,
ngay lập tức quên đi hình ảnh hãi hùng đó: “Nhưng như vậy, cũng thật tốt… làm
cho ta lại nhớ tới thời theo Vương gia dốc sức bình định thiên hạ…”