chạm của hắn, Lạc Cơ Nhi nhíu mày, hơi quay đầu đi.
Trong lúc đó, cảm xúc nhẹ nhàng trong nháy mắt biến mất, ánh mắt
của Mặc Húc hiện lên một tia sắc nhọn, nháy mắt lúc sau, lại bị sự nhu tình
không thể che dấu thay thế.
“Nói cho trẫm nghe… Sợ sao?” Hắn có chút ma xui quỷ khiến dựa
sát về phía trước, ngửi mùi thơm từ mấy sợi tóc của nàng, đôi mắt mở to, bên
tia sáng mờ mờ da thịt nàng oánh bạch trắng như tuyết, lại ôn nhuận, làm hắn nhịn
không được muốn tiến tới gần nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, khẽ giọng trấn
an.
Bị hơi thở xa lạ xâm lược khiến lông mi Lạc Cơ Nhi run rẩy, nhợt
nhạt đáp lại:
“Uyển phi nương nương vừa sanh non, Hoàng Thượng không ở
bên săn sóc, trái lại còn hạ giá tới thăm tù phạm như ta, thực sự là rẩt thú vị…”
Hơi thở của hắn bị kiềm hãm.
Môi nở nụ cười nhạo, Mặc Húc lần thứ hai nhịn không được vươn
tay, vặn khuôn mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn, con ngươi cuồn cuộn một tia
khác thường:
“Đúng vậy… Trẫm quả thật là hành động điên rồ rồi, cả con người
cũng thay đổi rồi, từ ngày Uyển nhi sanh non xém mất mạng, trẫm tình nguyện giết
lầm một nghìn người, cũng không muốn lưu lại bất luận một kẻ nguy hiểm ở hậu
cung của trẫm, cho nên…
” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút kinh ngạc của
nàng, thoả mãn kề sát đôi môi cánh hoa đỏ bừng kia, “Cơ Nhi, ngươi cho rằng
ngươi là ai mà còn sống đến bây giờ?”
Đôi mắt kinh ngạc của nàng, khiến hắn nhìn thấy và lưu lại trong
ánh mắt nghiền ngẫm tựa si mê kia của hắn, dần dần khôi phục thành bình tĩnh.
“Ta đây thực sự nên cảm tạ hoàng ân bao la, hoàng thượng không
xem mạng người như cỏ rác, thực sự là đáng mừng.” Nàng khẽ nói, ánh mắt
trong suốt nhìn thẳng khuôn mặt của vị đế vương kia, ngữ khí rõ ràng và bình thản
đến cực điểm, hắn lại nghe ra ý mỉa mai.
Sự châm biếm ấy, làm hắn nhíu mày, con ngươi nhất thời dấy lên
ngọn lửa, muốn ngăn chặn miệng nhỏ nhắn kia của nàng không nói nữa, hắn vẫn nhớ
hình ảnh thống khổ cực điểm lúc phát độc của nàng ngày ấy, cứ như vậy nhu thuận,
cứ vậy vô thức tùy ý hắn hôn môi, vỗ về chơi đùa, còn hiện tại, hắn cũng không
chút nào muốn che đậy dục vọng của chính mình, vươn tay, đè tại vòng eo mềm mại
của nàng ——
“…” Lạc Cơ Nhi hít phải một luồng khí lạnh, con ngươi trong
trong nháy mắt trợn to!
Nàng cảm nhận được cái tay kia đang đặt trên lưng kia, mang theo
ý vị không cho phép chống cự, đem thân thể suy nhược của nàng cố định tại trên
tường, mặt hắn dựa vào càng gần, một tấc lại một tấc tới gần môi của nàng.
Cảm giác bị bức bách khiến người khác hít thở không thông…
“Không được trốn, đây là trừng phạt —— ngươi dám cả gan khinh rẻ
hoàng uy…” Mặc Húc hôn, mang theo dục vọng khó nén.
“Ta không có!” Hoảng hốt biện giải, Lạc Cơ Nhi quay đầu đi, cái
hôn kia chỉ rơi vào khóe môi, khiến cho nàng một trận run rẩy. Nàng hô hấp bất ổn,
con ngươi rốt cục có chút khó nén sự sợ hãi, nàng có gan lớn bằng trời dám nói
ra những lời châm chọc đó, thế nhưng không có lực phản kháng khi bị một nam tử
thành thục xâm phạm! Hắn đang dùng một bàn tay giữ chặt bên hông nàng, tấm lưng
đau nhức, gầy yếu đặt trên tường không có khả năng nhúc nhích ——
“Buông ra…” Tay nàng tái xanh trên ngực của hắn, cực lực cấm hắn
tới gần, thân nhanh chóng toát hết mồ hôi lạnh!
Nàng giãy dụa lại càng toát ra một mùi hương mê hoặc, Mặc Húc
càng hôn càng thêm hung mãnh hạ xuống, ở trên chiếc cổ mẫn cảm của nàng, thoả
mãn lại nghe được tiếng nàng chống cự trong thanh âm than nhẹ, hắn càng nắm chặt
thắt lưng của nàng, cắn thật cẩn thận da thịt trắng nõn của nàng!
“A!” Hơi cảm nhận được sự hỗn loạn run rẩy sâu sắc pha lẫn tê dại,
rốt cục khiến Lạc Cơ Nhi không thể chịu đựng được!
“Đủ rồi! Mặc Húc!” Nàng thất thanh thốt lên tên thật của hắn,
dùng toàn lực liều mạng giãy dụa khỏi thân thể cao to của hắn, hô hấp bất ổn
quát to, “Ta không phải phi tử của ngươi, ta không cần phải … chịu đựng ngươi hết
lần này đến lần khác dâm loạn! Ngươi là hoàng đế, ngươi thế nào lại như vậy!”
Tránh không thoát được nụ hôn xâm lược của hắn, Lạc Cơ Nhi ấm ức đến nỗi rơi lệ,
nhưng mà âm thanh phẫn nộ kia truyền tới lỗ tai hắn không khác gì tiếng trẻ nhỏ
giãy dụa bát nháo hồ đồ, hắn càng thêm khó kiềm chế, chặt lại càng chặt cầm lấy
cổ tay nàng, đem toàn bộ người nàng ép vào lồng ngực! !
“Ngươi nói đúng, thực sự là đã nhắc nhở trẫm…” Hắn hô hấp nặng
nhọc để lộ dục vọng của hắn, trong bóng tối, đôi mắt kia hơi phát sáng, “Chỉ cần
biến ngươi thành nữ nhân của trẫm, tự nhiên không ai dám hại ngươi…”
Hắn nói thế làm cả người Lạc Cơ Nhi run lên, động tác của
nàng trì trệ, không tin nổi nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng nắm giữ của tên nam
tử kia.
Trố mắt trong chốc lát, nàng chầm chậm lắc đầu, run rẩy nhưng
kiên định…
“Không được… Ta không muốn!!”
Rốt cục từ trên người hắn nàng đã nhìn ra khí thế độc đoán lộng
quyền cùng tàn ác đế vương, nàng giãy dụa nghĩ muốn lui về phía sau, lại
bị hắn một phen chế trụ thắt lưng, thanh âm kiềm nén tràn ra đôi môi cánh hoa,
hắn ép buộc nàng nghe, từng chữ từng chữ một, xoá tan hy vọng chạy trốn mới
loé lên trong đầu nàng:
“Đừng vội vã cự tuyệt vậy, tiểu bảo bối” Gục đầu xuống,
hắn kề sát vào tai nàng, ôn nhu từ tốn dụ dỗ.
“Ngươi không có lựa chọn nào
khác, chỉ có trẫm mới có thể cứu ngươi ra khỏi nơi này, nếu như không muốn ở chỗ
này cả đời, liền ngoan ngoãn ngh lời, trẫm đảm bảo ngươi bình an vô sự…”
Tay hắn, dán tại quần áo mỏng manh phía sau của nàng, đem hết
nhiệt độ nóng bỏng truyền cho nàng, đen tối vuốt ve, ý đồ khiến cho thân thể
nàng dấy lên phản ứng…
Lạc Cơ Nhi giật mình, tay đặt tại trên ngực hắn, chậm rãi, nắm
chặt thành quyền.
Hắn nói, sẽ bảo vệ nàng bình an vô sự.
Điều kiện rất đơn giản, lấy thân thể đổi lại.
Liều mạng đè nén cảm giác nhục nhã không thể nào lớn hơn nữa khiến
cho nước mắt lưng tròng, Lạc Cơ Nhi mở miệng, nhỏ giọng nhẹ mà nghiến răng:
“Cút…”
Trong bóng tối, nàng cảm nhận được thân thể cao to kia càng nắm
chặt thân hình nàng, cả người run lên, như bị buộc chặt.
Trong nháy mắt hàn khí đánh úp tới, khiến cả người nàng đông lạnh
cùng cứng đờ hết lại, khuôn mặt Mặc Húc tái đen buông thân thể mềm mại trong
lòng ra, tay bá đạo lại hung hăng nắm lấy cằm của nàng, mang theo thanh âm phẩn
uấn vang lên từ mặt vút lên bầu trời: “Nói lại lần nữa xem.”
Mang theo con ngươi ngập nước chậm rãi nâng lên, nữ hài nho nhỏ
ngưng mắt nhìn đôi mắt hắn, mang theo nhiều hơn hận ý, không hề sợ hãi: “Ta bảo
ngươi cút, điều kiện của ngươi làm ta ghê tởm, ngươi tốt nhất nên giết ta, bằng
không, sẽ có nhiều lời càng khó nghe hơn.”
Yên lặng.
Sự yên lặng khiến kẻ khác hít thở không thông.
Hồi lâu, Mặc Húc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại quật cường kia,
khoé môi khẽ nhếch, mỉm cười.
Tốt.
Lần đầu tiên hắn gặp một nữ tử như vậy, có thể đem tôn nghiêm đế
vương của hắn không nể mặt dẫm nát dưới chân, trên người nàng dường như phảng
phất tồn tại thứ kim bén nhọn, khiến hắn nhịn không được muốn tới gần, hết lần
này đến lần khác bị đâm đến khi đau đớn lùi bước.
Chỉ là, hoàn hảo lắm, hắn cũng không có dự định buông tha.
Giành được con mồi khó mới thật sự là tư vị thoả mãn nhất.