Nơi chốn thâm cung lầu các trùng điệp.
(*Nguyên văn: ngũ bộ nhất lâu, thâp bộ nhất các: năm
bước gặp 1 căn lầu nhỏ mười bước gặp 1 cung điện)
Tường cao thành rộng thâm sâu bao phủ nội viện, Ca
Nhi thân mặc hồng y một mình từ một góc xa đi ra, nàng khẽ ngước mắt nhìn
lên phía trên ngọn cây cao um tùm, rồi cất bước nhắm hướng cung điện cách
đó không xa đi tới.
Trong bụi hoa, sau một ngọn giả sơn, thấp thoáng có
mấy cung nữ cùng thái giám đang tụm năm tụm ba, thì thầm bàn tán việc gì đó.
Bước chân Ca Nhi chậm lại, ánh mắt thăm dò quan sát,
nhón gót nhẹ nhàng từng chút một tiến đến gần, giỏng tai lắng nghe.
“Ai, có nghe nói gì chưa? Sáng sớm hôm nay, hoàng
thượng mới nạp thêm một tiểu chủ.”
“Ta biết, vị tiểu chủ đó tối hôm qua đã ở lại
tẩm cung của hoàng thượng phải không? Thời gian trước nàng ta ở tại Lạc tiểu
trúc, ngày ngày đều có cấm vệ quân bao vây không được phép tiếp cận, có người
nói bởi vì nàng ta mà Uyển phi mới bị Hoàng thượng phái đi nơi khác, rồi bị bức
đến nỗi phát điên!”
“Đúng vậy, tối hôm qua hậu cung bãi tiệc, nữa chừng
rút lui không có lý do, các người đoán là vì sao? Là do tiểu chủ kia không cẩn
thận bị Uyển phi đả thương, Hoàng thượng bất chấp tất cả tôn nghiêm, trực tiếp
mời thái y đến tẩm cung! Không chỉ vậy, sáng sớm nay đã có thánh chỉ phong
phi….”
“Vậy….Hoàng thượng phong phi tước hiệu là gì?
“Hình như…hình như là Lạc phi…”
Trong lòng Ca Nhi nổi lên một cơn chấn động, không cẩn
thận liền dẫm phải một cọng cỏ khô dưới chân, phát ra tiếng động!
“Ai? Tất cả đừng nói nữa, có người !”
Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Ca
Nhi cắn môi, nhanh nhẹn rời đi tránh khỏi đám người đang lao xao kéo tới!
Dọc đường đi, dòng suy nghĩ hỗn độn cứ ám ảnh, trong
đầu nàng lại vang lên hai chữ “Lạc phi”, nàng loạng choạng bước đi, mấy
ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để lại mấy vết hằn sâu hút, bước đi như chạy
đến trước cửa đại điện, nàng mới dám ngừng lại thở dốc, Ca Nhi ngẩng đầu liếc mắt
vào trong đại điện, trong lòng lo lắng cùng đau đớn ngổn ngang, nàng ép bản
thân phải bình tĩnh, cố sức bình tâm suy nghĩ, đến khi đã trấn tĩnh lại, mới
dám bước vào trong.
“Rầm” Cửa lớn của đại điện bị đá văng kêu lên
một tiếng!
Ca Nhi ngẩng lên, liền nhìn thấy phía cửa ra một thiếu
niên sắc mặt tức giận đến tái nhợt, đôi mắt trong sáng giờ đây ngập tràn phẫn hận
cùng đau đớn đến cháy lòng!
Dừng lại thở dốc, hắn hung hăng nắm lấy y phục của
Ca Nhi, thực ra nàng cũng biết, sáng sớm nay tin tức này đã làm sôi sục hậu
cung, chỉ là không ngờ nó lại đến tai hắn sớm như vậy!
Thiếu niên liếc mắt nhìn nữ nhi đang đứng trên bậc
thềm, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt phát ra một tia nhìn giận dữ chán ghét! Thu hồi
ánh mắt, hắn quát lớn đuổi hết mấy người xung quanh, bước nhanh đến bậc thềm!
“Thất Vương gia!” Đoán biết ngay hắn đi đi đến nơi
nào, Ca Nhi hốt hoảng, thở dốc mà chạy đến trước mặt, nắm chặt hai tay hắn, “Thất
Vương gia người….”
“Ngươi còn dám ngăn cản ta?” bất ngờ bị hét vào mặt,
làm Ca Nhi giật mình ngẩn ra, mà trong ánh mắt Mặc Kỳ lúc này, sát khí ngút trời
đang hừng hực tỏa ra.
“Được lắm! Ngươi tới nói cho ta biết, lần này lại là
lý do gì nữa?” Mặc Kỳ giận giữ ghì chặt vai nàng, “Một tháng nay, ngươi nói cấm
quân canh gác gắt gao xung quanh Lạc tiểu trúc, chúng ta
không hề có một ai giúp đỡ nếu tự ý xông vào là tự mình gán tội cho mình! Chính
vì vậy mà một tháng qua ta mới nhịn không đi tìm tẩu ấy! Mà hiện giờ thì sao chứ?
Ngươi có nghe bên ngoài nói cái gì không? Lạc phi…cái quái quỷ gì là Lạc
phi! Ta đúng là điên rồi mới tin chuyện ma quỷ của ngươi! Ta nếu không đi cứu tẩu
ấy, thì bao nhiêu trong sạch của tẩu ấy cứ như vậy mà bị hủy hoại hết!”
Dùng sức hung hăng nắm chặt Ca Nhi, làm gương mặt bé
nhỏ của nàng sợ hãi đến tái nhợt, đau đớn không thể bức ra, hắn hung hăng đẩy
nàng ra, một mình sải bước hướng đến tẩm cung!
“Mặc Kỳ, ngươi chờ đã!” Ca Nhi hoảng hốt không kịp
suy nghĩ, vội kêu đích danh của hắn, với theo nắm lấy chặt cổ tay hắn, ánh mắt
trong ngần tràn đầy chân thành tha thiết, chăm chú nhìn hắn: “Ngươi hãy
nghe ta nói, ta van cầu ngươi hãy nghe ta nói!”
Mặc Kỳ bị ép phải dừng bước lại, đôi mắt tức
giận nảy lửa nhìn nàng.
“Xin ngươi tin ta, Hoàng thượng chưa từng chạm được
vào nàng, hắn căn bản chưa hề được nàng đón nhận!” Ánh mắt bình tĩnh trở lại, hắn
lãnh đạm nhìn Ca Nhi, “Tối hôm qua tiền tuyến cấp báo quân tình, Hoàng thượng nữa
đêm đã đi đi khỏi, đến hừng đông cũng chưa trở về! Thánh chỉ là do công công
mang từ ngự thư phòng rồi truyền lời lại, Hoàng thượng là muốn danh chính ngôn
thuận, trước tấn phong cho nàng một hào danh, hắn chính là muốn làm chúng ta rối
loạn, ngươi có hiểu hay không?!”
Mặc Kỳ thoáng giật mình, cơn giận trong lòng vẫn còn
chưa nguôi, đôi mày lập tức nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: “Những chuyện này…làm sao
ngươi biết được?”
“Ta…” Ca Nhi nghẹn lời, cắn chặt răn, cúi đầu thật
thấp nói, “Tối hôm qua, ta nghe nơi đó có động tĩnh nên ta đã lén theo nàng ấy
đến tẩm cung, tất cả ta đều nghe thấy rõ …”
Mặc Kỳ hơi ngạc nhiên, vẻ giận dữ trong đôi mắt
dần dần tản đi, hắn thấy trong lòng thật xúc động.
“Cứ coi như là vậy, thì ta cũng không thể mặc kệ ngồi
nhìn!” Ánh mắt thiếu niên nhíu chặt, kiên định nói “ Đừng nói chỉ là một hào
danh, chỉ cần là bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Lạc nhi, ta thề sẽ không bỏ qua cho
hắn!”
Không hiểu sao một nỗi đau xót từ tận đáy tim lại
dâng lên, Ca Nhi ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn, bàn tay nắm chặt, nàng cố nhẹ
giọng nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho Lạc Nhi, ta cũng vậy, dù hiện giờ chúng
ta không đủ sức, nhưng mà… buổi trưa hôm nay, Hòang thượng cùng tất cả quân cẩm
y vệ sẽ rời khỏi thành, tập trung tại bãi săn hoàng thất để tuyển chọn, đến lúc
đó trong cung không có chút phòng bị, cho dù là có, thân phận ngươi là Vương
gia, sẽ không kẻ nào dám đụng đến ngươi…chúng ta cùng nhau liều mạng cứu Lạc
nhi ra, đưa nàng khỏi nơi địa ngục này! Ngươi tin ta… có được không?”
Ra sức thuyết phục một hồi, hốc mắt Ca Nhi đã
muốn ẩm ướt, nước mắt chực trào ra, ánh mắt long lanh trong sáng làm ai cũng phải
cảm động.
Mặc Kỳ kinh ngạc hìn nàng, lúc này mới cảm giác tay
mình đang được nàng nhẹ nhàng nắm lấy, đôi tay mềm mại ấm áp kia như đang xua
đi bao nhiêu lo lắng phiền muộn trong lòng, hắn buồn bực thốt một tiếng: “Được.”
Hơi thở dần dần bình ổn lại, Ca Nhi lúc này mới
buông lỏng tay ra, lướt qua vai hắn đi thẳng vào đại điện.
“Ca Nhi…” một tiếng gọi khẽ bất ngờ vang lên, gương
mặt anh tuấn kia thoáng chau mày lại, đôi môi mấp máy gọi.
“Có việc gì?” Ca Nhi nhẹ giọng hỏi lại.
“Ngươi rốt cuộc…là người thế nào?”
Một tiếng hỏi khẽ, lại nghe như sấm sét ngang tai,
lòng nàng thoáng ngạc nhiên, Ca Nhi ngừng bước chân, đôi mắt đẹp sáng ngời, sững
sờ nhìn hắn.
Thắc mắc này, hắn giấu trong lòng đã lâu, một nữ tử
tầm thường trong cung sao lại có thể cơ trí hơn người như vậy? Nhất cử nhất động
của nàng thoạt nhìn tưởng chừng rất tầm thường, nhưng chỉ cần có chút quan sát
liền có thể nhận ra ngay nàng là đang dùng dáng vẻ yếu đuối sợ sệt mà che
giấu đi bản chất thông minh sắc sảo của mình.