“Cô Hạ, cô chậm một chút, tối hôm qua lúc tắm rửa cho cô, tôi phát hiện trên người cô bị thương không nhẹ.” Người hầu khom người, đỡ cô dậy, cầm gối đầu dựa vào phía sau cô: “Cẩn thận một chút, tôi cho người chuẩn bị bữa sáng, ăn xong bữa sáng còn phải thay thuốc.”
“Cám ơn.” Hạ Tinh Thần suy yếu nói lời cảm ơn.
Suy nghĩ dần dần có chút minh mẫn, sự việc tối hôm qua không thể khống chế lại dần hiện lên ở trong đầu.
Những người đàn ông hạ lưu đó muốn dâm loạn cô.
Thậm chí áo sơmi trên người cô bị bọn họ xé rách nát, cô mơ hồ nhớ rõ có ai đó rất ghê tởm sờ lên ngực của mình.
Khi đó dù là thể lực hay là tinh thần của cô đều gần như là sắp hỏng mất rồi, thật sự đã không có biện pháp để kiên trì thêm một giây một phút nào nữa...!
May mắn là anh đã tới.
Cô rùng mình, lấy chăn quấn lấy thân mình, người còn hơi phát run, môi giật giật hỏi: “Anh ấy đang ở trong phủ sao?”
“Cô hỏi ngài Tổng thống sao?”
Cô gật đầu.
“Tổng thống đã đi đến văn phòng.
Nhưng ngài ấy vẫn luôn rất lo lắng cho cô, gần như tối hôm qua ngài ấy không ngủ!” Người hầu lải nhải nói: “Lại nói, tôi ở quý phủ nhiều năm như vậy, còn chưa thấy Tổng thống giống tối hôm qua bao giờ, thật sự là quá dọa người.
Tối hôm qua lúc ngài ấy ôm cô trở về, sắc mặt thật sự rất đáng sợ, ngay cả quản gia cũng không dám nói chuyện.”
Hạ Tinh Thần nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, còn có tiếng súng khủng bố kia...!
Cô nhớ rõ Bạch Dạ Kình che mắt cô lại, nhưng cô vẫn có thể cảm giác rõ ràng sự tàn khốc và hung ác của anh, súng trên tay anh tự nhiên trở thành một món đồ chơi.
Bạch Dạ Kình như vậy, trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy, cũng hoàn toàn không hiểu, thậm chí không có cách nào tưởng tượng đến.
Như những gì Dư Trạch Nam và Bạch Minh Diệp nói, trên tay anh đã chảy vô số máu người, dưới chân dẫm vô số mạng người mới có thể ngồi lên vị trí này...!
Hạ Tinh Thần không sợ anh như vậy, nhưng trong lòng bỗng dưng càng lo lắng nhiều hơn.
Ở trong thế giới bọn họ, mỗi một sinh mạng đều yếu ớt như vậy, người khác là thế, chính mình cũng thế...!
Người hầu đi xuống lầu lấy bữa sáng.
Hạ Đại Bạch nghe được cô đã tỉnh, giống như gió lốc chạy vào.
“Đại Bảo.” Thằng bé chu miệng nhỏ gọi cô, bắt đầu khóc nức nở.
Hạ Tinh Thần vỗ vỗ giường, kêu cậu nhóc ngồi lên.
“Sao hôm nay lại không đến lớp cưỡi ngựa?”
“Tiểu Bạch cho phép con nghỉ.
Nói là ba rất bận, để con ở nhà với mẹ, đừng cho mẹ suy nghĩ lung tung.”
Hạ Tinh Thần mỉm cười: “Mẹ không yếu ớt như vậy, sẽ không suy nghĩ lung tung.”
“Vậy mẹ còn đau phải không?” Hạ Đại Bạch thương tiếc giơ tay nhỏ, muốn sờ sờ mặt cô, nhưng tay còn chưa đụng tới, lại rụt trở về, sợ cô sẽ đau.
“Không đau.” Cảm nhận được sự thương tiếc của con trai, trong lòng Hạ Tinh Thần rất thỏa mãn.
Ngay vào lúc này, di động trên đầu giường chợt vang lên.
Không đợi cô có phản ứng, Hạ Đại Bạch đã cúi người qua, cầm lấy di động của cô.
Nhìn bốn chữ trên màn hình, cậu nhóc nói: “Là Tiểu Bạch.”
Hạ Tinh Thần cầm lấy điện thoại, ấn phím nhận cuộc gọi, dán ở bên tai.
“Tỉnh?” Giọng nói của anh từ bên kia truyền tới.
Xem ra, người hầu đã gọi điện thoại cho anh thông báo tình hình.
Cô “Ừm” một tiếng: “Vừa mới tỉnh.
Ngày hôm qua...!cám ơn anh.
Nếu không phải có anh, có lẽ là tôi...”
Cô nhìn mắt con trai, không dám nói tiếp, chính mình cũng không dám nhớ lại.
“Đều đã qua rồi.” Bạch Dạ Kình chỉ nói bốn chữ,, anh vốn chưa từng làm qua chuyện an ủi người.
“Hai ngày cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không cần đi đâu.”
Bây giờ Hạ Tinh Thần cũng thật sự không dám đi loạn ở bên ngoài, ít nhất còn chưa xác định được rốt cuộc có phải là Tống Duy Nhất đối phó với mình hay không, cô cũng không muốn lại đi ra ngoài biến thành bia ngắm của người khác.
“Cô Hạ, bữa sáng tới.” Lúc này, người hầu đẩy thức ăn tiến vào.
Bạch Dạ Kình ở bên kia cũng đang vội, không thể nói thêm nữa, anh chỉ nói: “Đi ăn bữa sáng đi, buổi tối tôi cố gắng trở về sớm.”
Một câu cuối cùng kia làm tinh thần Hạ Tinh Thần có chút hoảng hốt.
Anh tự nhiên lại cho cô quyền lợi đến như vậy, cô có loại ảo giác bọn họ là người một nhà, thậm chí là người yêu hoặc là vợ chồng...!
Vợ chồng?
Cô không ngăn được cười khổ, lắc đầu, suy nghĩ vớ vẩn này không nên lướt qua, nhẹ giọng trả lời: “Được, nhưng mà, công việc quan trọng hơn.”
Bạch Dạ Kình không nói thêm gì nữa, sau đó hai người ở trong điện thoại im lặng, cuối cùng cũng không biết là ai tắt điện thoại trước.
...!
Người hầu đỡ Hạ Tinh Thần từ trên giường đi xuống, ngồi vào trên sô pha.
Đại Bạch ở một bên lăng xa lăng xăng, chỉ có thể lo lắng suông.
Nhóc đã ăn xong bữa sáng, nhưng sợ Hạ Tinh Thần nhàm chán, lại cùng cô ăn thêm một lần nữa.
Sau khi ăn xong, Phó Dật Trần tới, mang theo trợ lý giúp cô xử lý vết thương trên người.
Hạ Tinh Thần giờ mới biết tay mình ngày hôm qua bị trật khớp, đại khái là bởi vì dùng quá sức để chống cự.
Bên này, Phó Dật Trần mới vừa thu dọn hòm thuốc, người hầu liền đẩy cửa tiến vào: “Cô Hạ, dưới nhà có khách của cô.
Là cô Trì lần trước đã đến, muốn mời cô ấy lên lầu không ạ?”
Hạ Tinh Thần có chú ý tới Phó Dật Trần, thân mình cao lớn của anh ta rõ ràng cứng đờ, hành động trở nên trì hoãn một chút, tựa như đang đợi Trì Vị Ương lên tầng.
Trong lòng Hạ Tinh Thần lập tức sáng tỏ, lúc này càng thêm tin tưởng hai người này đều không phải chỉ quen biết nhau đơn giản như vậy.
“Cho cô ấy lên đi.”
Hôm nay Trì Vị Ương mặc nguyên bộ áo sơ mi và quần jean, bên ngoài trời lạnh, trên áo sơ mi của cô ấy là áo len dệt tay vàng nhạt hở cổ, cả người thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người.
Cô ấy đẩy cửa tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy Phó Dật Trần ở trong phòng, thật ra cũng không phải là ngoài ý muốn.
Thật ra vừa nãy ở dưới nhà đã nhìn thấy xe của anh ta.
Mới đầu, trong lòng có kích động khó an, nhưng vừa rồi ở dưới nhà cô ấy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cho nên lúc này ngược lại rất thản nhiên.
“Sao lại thế này? Tớ nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, hù chết tớ.” Trì Vị Ương trực tiếp bỏ qua Phó Dật Trần, ngồi xuống mép giường: “Để tớ nhìn xem vết thương của cậu.”
“Còn tốt, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi.”
“Biết là người nào bắt cóc cậu không?”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không xác định.”
“Cậu không cùng người ta kết thù mà! Nếu nói là có thù oán cũng chỉ có Hạ Tinh Không.
Ai, cậu nói, không phải cô ta thật sự ác độc đến nỗi làm tổn thương người chị là cậu chứ? Nếu thật là như vậy thì cô ta cũng không còn là con người!” Trì Vị Ương càng nói càng tức giận.
“Tớ đoán hẳn không phải là cô ta.” Hạ Tinh Thần nói: “Nếu thật là cô ta, có lẽ tớ không thoải mái sống đến lớn như vậy, khả năng khi còn nhỏ trực tiếp chết trên tay cô ta.”
“Cậu nói lời này cũng có lý.”
“Không nói cái này.” Hạ Tinh Thần nắm tay Trì Vị Ương, ánh mắt không dấu vết nhìn mắt Phó Dật Trần, mới nói: “Hôm nay dù sao cũng là cuối tuần cũng không có việc gì, không bằng cậu ở cùng tớ một ngày? Đại Bạch đã lâu không gặp cậu, nhất định cũng rất nhớ cậu.”
Bên này lời nói mới dứt, Hạ Đại Bạch đã đẩy cửa vào, nhìn thấy Trì Vị Ương, quả nhiên là nhiệt tình nhào tới phía cô.
“Mẹ nuôi!”
“Tiểu bảo bối của mẹ!” Trì Vị Ương đem Hạ Đại Bạch bế lên, hôn một cái: “Lần tới còn ăn chân gà không?”
Đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch lắc như trống bỏi, nhưng giây tiếp theo lại rối rắm gật đầu nhỏ: “Vẫn muốn ăn.
Mẹ nuôi, hôm nay mẹ ở lại ăn cơm trưa đi, con mời mẹ ăn chân gà ngon.”.
Danh Sách Chương: