Hạ Đại Bạch ngồi ở giữa, hai người bọn họ ngồi hai bên.
Hạ Tinh Thần lấy balo xuống cho thằng bé, đặt lên chân của mình.
Hạ Đại Bạch cực kì vui vẻ: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói vừa nãy ba xem con biểu diễn là thật sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng chứng cứ nói chuyện, anh đưa ảnh vừa chụp cho thằng bé xem, Hạ Đại Bạch cảm thấy hài lòng gật đầu.
Hạ Tinh Thần nhìn bức ảnh anh chụp cho con, lặng lẽ cài đặt thành ảnh màn hình.
Dọc đường đi đều là Hạ Đại Bạch nói chuyện với anh.
Hạ Tinh Thần ngồi trên xe, trong xe điều hòa ấm áp, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Tối qua bị anh lăn qua lăn lại căn bản không thể nào ngủ được.
Thoáng chốc, mí mắt không nhịn được nữa rồi.
Hạ Đại Bạch thấy cô mệt mỏi cũng ngoan ngoãn im lặng, không nói gì thêm.
Bạch Dạ Kình đổi vị trí với thằng bé, bàn tay to lớn giơ lên, vững vàng tiếp được thân thể của cô vừa ngã xuống.
Hàng lông mày nhíu lại, không dám cử động mạnh sợ cô tỉnh giấc.
Cô vẫn không tỉnh, hàng lông mày lúc này mới giãn ra.
Từ từ đặt cô nằm lên đùi, cô như cảm nhận được gối đầu này rất yên ổn cho nên cọ cọ khuôn mặt ngược lại ngủ rất ngon.
Thân hình Bạch Dạ Kình cứng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, ánh mắt trở nên sâu xa.
Đêm nay nên cùng cô nói cho rõ ràng rồi.
Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong phủ Tổng thống, hơn nữa còn ngủ trên giường anh.
Cô mơ mơ màng màng nhớ anh ôm cô từ trên xe xuống, lúc đó thật sự không phải ngủ không thể tỉnh mà là không muốn tỉnh.
Cô cảm thấy khuỷu tay kia vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn cho nên cực kì quyến luyến nên mới để bản thân ngủ tiếp.
Sau đó làm sao để lên giường thì cô ngủ không biết gì rồi.
Xuống giường, vén màn che lên xem, nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối rồi.
Cả phủ Tổng thống đã lên đèn, ngọn đèn sáng chói nhìn không ra thời tiết.
Cô kéo cửa đi xuống lầu, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm chơi trò chơi, bên cạnh có kẹo que.
Nhìn thấy cô, thằng bé ngọt ngào gọi, sau đó nói: “Sắp ăn tối rồi.”
“Sao mẹ lại ở chỗ này hả?” Hạ Tinh Thần ngồi xuống cạnh thằng bé, cô dựa đầu vào vai thằng bé, như chưa tỉnh ngủ.
“Ba nói tối nay có chuyện muốn hỏi mẹ cho nên đưa mẹ qua đây.”
Có chuyện muốn hỏi cô?
Hạ Tinh Thần không biết anh muốn hỏi cô chuyện gì nhưng nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.
Lại nghĩ có lẽ anh vẫn đang bận nên không ở nhà.
Hiện giờ Bạch Dạ Kình đang ở nơi nào chứ? Đương nhiên là ở nhà mình rồi.
Lão phu nhân thấy con trai trở về lập tức nói: “Cháu nội bảo bối của mẹ có vui không? Tối qua ở chỗ mẹ khóc đến nửa đêm, khóc đến nỗi làm cho mẹ đau lòng đến chết mất.”
Bạch Dạ Kình ngồi đối diện với lão phu nhân, anh cũng không đáp lại lời bà ấy mà đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ đến tìm Tinh Thần sao?”
Lão phu nhân nhíu mày: “Cái gì mà Tinh Thần hay không Tinh Thần, con đừng ở trước mặt mẹ gọi thân mật như vậy.
Mẹ không thích cô ta.”
“Mẹ đã gặp qua rồi sao?”
“Không có.”
“Không có vì sao lại không thích cô ấy?”
“Mẹ còn có thể thích được sao? Không nói đến chuyện lần trước cô ta vì cháu trai của mẹ mà làm loạn ở bên ngoài…”
“Mẹ nói sai rồi.
Chuyện lần trước là mẹ sai.” Bạch Dạ Kình cắt đứt lời của lão phu nhân.
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Từng câu từng chữ đều bảo vệ cô ta, mẹ sẽ ghen.”
“Con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Được rồi, cái đó….
Chuyện lần trước là mẹ sai.
Nhưng mà mẹ đã gặp qua mẹ cô ta.
Chà chà….” Lão phu nhân khoát tay, bộ dạng không muốn nói thêm: “Tính tình mẹ cô ta như vậy không thích hợp với nhà chúng ta.
Một chút cũng không hợp.
Mẹ không muốn có bà thông gia như vậy.”
Bạch Dạ Kình cực kì hoài nghi.
Tính tình dì Thẩm rất dịu dàng, trầm tĩnh, tuyệt không đến mức khiến mẹ anh đánh giá như vậy.
Lão phu nhân không phải là người không hiểu đạo lý, trong chuyện này nhất định là có gì đó hiểu lầm.
“Con không tin thì đi hỏi thím Lâm đi.”
Thím Lâm cũng tiếp lời: “Tổng thống, lão phu nhân không hề nói oan cho mẹ của cô Hạ đâu.
Lão phu nhân đưa cho bà ta một tờ séc, bà ta không khách khí điền luôn một ngàn vạn.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Vậy tiền bà ấy đã lấy sao?”
“Ngày hôm sau thì tới lấy đi rồi.” Lão phu nhân nói tiếp: “Cũng được thôi, là bà ta tự mình hiểu lấy, không kết thân với gia đình chúng ta, ngược lại mẹ còn cảm thấy bớt lo.”
“Bà ấy có nói mình tên gì không?”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút thì lắc đầu: “Đã quên mất rồi, tóm lại, mẹ của Hạ Tinh Thần, bà Hạ.
Còn tên gì thì mẹ cũng không quan tâm.”
Bạch Dạ Kình chỉ cần nghĩ một chút thì hiểu rồi.
Anh cầm áo đặt trên ghế sô pha sau đó đứng dậy: “Mẹ nghỉ sớm một chút, con còn có việc đi trước.”
“Lại đi sao?” Lão phu nhân tiễn anh.
Đứa con trai này của bà ấy chạy xa như vậy tới đây chỉ vì hỏi bà ấy về chuyện của Hạ Tinh Thần thôi sao?
Bạch Dạ Kình đi tới cửa thì quay đầu nhìn lão phu nhân: “Hai ngày nữa con sẽ để cho cảnh sát tới nhà lấy khẩu cung của mẹ.”
Lão phu nhân có chút không hiểu: “Khẩu cung gì? Mẹ đang yên đang lành để cảnh sát tới làm gì?”
Bạch Dạ Kình vỗ vai lão phu nhân: “Mẹ bị lừa rồi, một ngàn vạn đó không phải là con số nhỏ, đủ cho người nọ ngồi tù mười năm, cho nên, đến lúc đó mẹ nhớ khai cho kỹ.”
Lão phu nhân chả hiểu gì, không biết con trai mình đang nói gì nữa.
Bạch Dạ Kình nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Ngày mai để nhà bếp nấu mấy món ngon, con sẽ mang cháu trai bảo bối của mẹ qua.”
Lão phu nhân vừa nghe thì vui vẻ ra mặt, những lời vừa rồi chẳng thèm so đo với anh.
Hạ Tinh Thần ăn cơm tối xong thì đi tắm rửa, anh vẫn chưa trở về.
Hôm nay Hạ Đại Bạch chơi cả ngày ở trường đã mệt mỏi cho nên lên giường đi ngủ sớm.
Cô ngủ cả buổi chiều, lúc này cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, nhưng cũng không biết lúc nào anh mới về.
Hạ Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút động tĩnh cũng không có.
Cuối cùng cô tự mình đến phòng xem phim chọn một đĩa phim kinh điển xem.
Bộ này đã rất lâu rồi, hiện giờ xem lại cảm xúc vẫn như cũ.
Không biết xem bao lâu chỉ thấy vì xem quá nhập tâm, hốc mắt vì cảm động mà ngấn nước mắt, bộ phim đột nhiên im bặt.
Cô ngẩn người ra, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy ngọn đèn chiếu xuống.
“Phu nhân Bạch thật có hứng thú, muộn như vậy rồi còn một mình xem phim.” Giọng nói của người đàn ông truyền từ ngoài cửa vào.
Mà cái xưng hô ‘Phu nhân Bạch đó’!
Hạ Tinh Thần hừ một tiếng, người này cố ý trêu chọc cô.
Cô quay đầu nhìn chỉ thấy anh mặc quần áo ở nhà đứng ngoài cửa.
Bộ đồ ở nhà áo xám quần nâu, cộng thêm đôi dép lê bằng bông ở nhà, hai tay đút túi.
Chỉ ăn mặc đơn giản như vậy nhưng khoác lên người anh lại có hiệu quả không giống nhau.
Rõ ràng Hạ Tinh Thần cảm thấy rung động..
Danh Sách Chương: