Tầng cao nhất.
Tất cả phòng tổng thống của khách sạn King đều ở tầng này.
Mà lúc này, cô đang đứng bên ngoài phòng tổng thống xa hoa nhất khách sạn King.
Cô biết căn phòng 8088 này, cô đã từng xem giới thiệu trên tạp chí thời trang.
Theo như bài giới thiệu, diện tích của căn phòng này là hơn tám trăm mét vuông, bên trong có rất nhiều phòng.
Bình thường những người được tiếp đãi ở đây, cũng là khách quý trong khách quý.
Anh… sẽ ở trong đó chứ?
Hạ Tinh Thần quẹt thẻ đi vào, đứng trong phòng, chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh, không có người…
Trong không gian lớn thế này lại không bật đèn, khiến người ta càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cô tiện tay vặn một cái đèn tường mờ tối trong phòng, để một lớp ánh sáng nhợt nhạt bao phủ cả căn phòng.
Cô cởi giày cao gót ra, để chân trần giẫm trên thảm trải sàn mềm mại.
Nhiệt độ trong phòng ổn định, không hề lạnh.
Cô cởi áo khoác móc lên giá treo đồ bên cạnh, rót một ly nước, đi đến ban công.
Bên ngoài, gió thổi qua, vẫn rất mát.
Mặc dù anh không có ở đây, nhưng Hạ Tinh Thần biết, nhất định là anh đã bảo Thụy Cương dẫn mình đến đây.
Tối nay…
Anh sẽ đến chứ?
Hạ Tinh Thần chưa từng mong chờ được gặp anh như lúc này.
Cô đứng trên ban công, nhìn xuống những ngọn đèn lốm đốm dưới tám mươi tầng lầu.
Đây là quốc gia của anh, cảnh đêm trầm lắng, ngập tràn ánh đèn, tựa như biển cả mênh mông cuồn cuộn.
Mọi thứ, đều thuộc về người đàn ông đó…
Chỉ đứng nhìn như vậy, đã khiến người ta nhịn không được mà say mê và gần như đắm chìm.
Chẳng trách, những người đàn ông đó đều sẵn lòng đánh đổ tất cả mọi thứ để có được phần quyền lợi đó, đứng trên vị trí cao nhất này.
Đứng đây quan sát chúng sinh, ngay cả cô cũng cảm thấy cảm xúc dâng trào, huống chi là những người hừng hực dã tâm như bọn họ?
Không biết đã trôi qua bao lâu, sau vài tiếng “tít tít…”, cửa phòng lại lần nữa từ từ mở ra.
Có một ánh sáng yếu ớt tràn ra từ trong phòng, người đàn ông cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh đang đứng ngoài ban công, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai lộ ra sự nhẹ nhõm.
.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
“Xem ra cô Hạ đã đến rồi.” Lãnh phi đi theo bên cạnh anh lên tiếng.
Hiển nhiên, anh ta cũng đã nhìn thấy cô.
Bạch Dạ Kình phất tay, bảo Lãnh Phi lui ra ngoài.
Trong chốc lát, mọi người đều đã đi rồi.
Đóng cửa lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Nước trong ly đã uống hết, Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, vậy mà đã sắp đến không giờ rồi.
Cô thế mà lại bất giác đứng đây xuất thần gần hai tiếng đồng hồ.
Trong hai tiếng đó, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của anh.
Anh, vẫn chưa đến sao?
Hạ Tinh Thần thở dài một hơi, bưng ly quay người lại, định đi vào trong phòng.
Nhưng mà, vừa quay người, hình ảnh người đàn ông đó đột nhiên đập vào mắt khiến cô rất kinh ngạc.
Ly nước trong tay cầm không chắc, trực tiếp rơi xuống.
Người đàn ông không nhanh không chậm vươn tay ra, dễ dàng đón được cái ly một cách vững vàng.
“Khó khăn lắm mới được gặp mặt, lại dọa em sợ thành thế này?” Bạch Dạ Kình nhìn cô thật sâu, trong mắt có mấy phần trêu chọc, lại có mấy phần tình cảm phức tạp khó lường.
Anh tiện tay đặt cái ly ở một bên.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới phản ứng lại… người trước mặt không phải là tưởng tượng của mình, mà chính là người thật.
Không biết từ lúc nào, anh đã thần không biết quỷ không hay đứng ngay sau lưng mình.
Nhìn thấy anh, chóp mũi bỗng chua xót.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi sự lo lắng, sự âu sầu, sự sợ hãi bất an, đều giống như nước xả lũ, toàn bộ đều tuôn trào ra hết vào giờ phút này.
“Người dọa người, sẽ dọa chết người đó! Sao anh lại đáng ghét vậy?” Cô giống như là không vui, buồn bực trừng anh một cái, cất bước đi vào trong phòng.
Nhưng mà, bọn họ đều nghe ra được, cô vừa mở miệng, giọng nói đã khàn khàn.
Lồng ngực Bạch Dạ Kình nhói đau, vươn tay ra kéo một cái, hầu như không tốn sức gì, cô đã xoay người qua, bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô không hề giãy giụa, khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào trong cổ anh.
Anh có thể cảm giác được trên hàng mi rung rung của cô, đang phủ một tầng nước mỏng.
Tựa như là bất đắc dĩ, lại giống như là thỏa mãn, Bạch Dạ Kình thở dài một tiếng, im lặng ôm cô, ngón tay thon dài khẽ xoa đuôi tóc cô.
“Thật sự bị dọa rồi à?” Người lên tiếng đầu tiên vẫn là anh.
Lần này, điều anh hỏi không phải là vừa rồi, mà là chỉ chuyện xảy ra gần đây.
Hạ Tinh Thần từ từ lùi ra khỏi cổ anh, lắc đầu: “Em không sợ.”
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, trong hốc mắt cô còn chứa một tầng hơi nước, làm nền cho đôi mắt đó càng sáng ngời hơn.
“Không sợ mà còn khóc?” Anh hỏi nhỏ.
Hạ Tinh Thần cắn môi, xoay mặt đi, lặng lẽ lau khô nước mắt.
Thật ra, những giọt nước mát này không có liên quan đến việc sợ hãi, chỉ là lo lắng…
Thật sự quá lo lắng cho anh, thế nên vào khoảnh khắc đột nhiên gặp được anh, mới sẽ khó kiềm chế được cảm xúc.
Bạch Dạ Kình nhìn vào khuôn mặt cô, con ngươi nóng rực, nhìn đến nỗi khiến cô mặt đỏ tim đập.
Lúc này cô mới ý thức được, cảm xúc của mình vừa rồi có hơi mất khống chế.
Lúng túng một thoáng, vội vàng kéo xa khoảng cách với anh, tìm một chủ đề nói: “Anh đã ăn tối chưa?”
Sau khi phát tiết cảm xúc, tâm trạng của Hạ Tinh Thần đã đỡ hơn rất nhiều, mềm giọng hỏi anh.
Chỉ cần gặp được anh, sự bất an chất chứa trong lòng mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói.
Cô biết, người đàn ông này sẽ có cách giải quyết mọi chuyện.
Anh là trời, trời thì không thể nào sụp được.
“Lúc sáu giờ hơn đã ăn đại vài miếng rồi, bây giờ cũng thấy hơi đói.” Bạch Dạ Kình vừa nói, vừa cởi áo khoác trên người xuống.
Hạ Tinh Thần nhón mũi chân giúp anh móc lên chỗ cao nhất, rồi xoay đầu nói với anh: “Vậy anh đi tắm đi, em đến phòng bếp xem thử có đồ gì nấu được không.
Nếu như không có, chúng ta sẽ gọi dịch vụ của khách sạn, được không?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày lại: “Đồ trong khách sạn cũng đều như thế.”
“Nếu như không có, chỉ có thể tạm bợ trước rồi.” Hạ Tinh Thần tinh nghịch nói: “Ngài Tổng thống tủi thân tối này đừng kén ăn.”
Cô nói xong, quay người đi tìm phòng bếp.
Nhìn bóng lưng đó, nhớ lại dáng vẻ trêu đùa của mình và cô ấy, vẻ mệt mỏi giữa ấn đường đều không tự giác tản đi.
Gặp mặt cô vào thời điểm này, tuyệt đối là một việc nguy hiểm.
Nhưng mà, rất rõ ràng, gặp cô đáng để mạo hiểm.
Hạ Tinh Thần vơ vét quanh một vòng nhà bếp, không có gì ngon lành cả, đều là một ít đồ ăn đông lạnh.
Ăn vào cái mùa này, đừng nói là để lót dạ, ngược lại còn ăn hư luôn cả dạ dày ấy chứ?
Cô đành phải ra khỏi phòng bếp, gọi điện thoại kêu phục vụ phòng, rồi sau đó yên lặng chờ đợi.
Bạch Dạ Kình đang ở trong một căn phòng ngủ nào đó, có lẽ là đang tắm.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy anh đang gọi điện thoại, cụ thể nói gì, thì nghe không rõ lắm.
Nhưng mà, cuộc gọi kéo dài mãi đến lúc phục vụ phòng đến cũng chưa cúp máy.
Hạ Tinh Thần gọi cho anh vài món ăn nhẹ, mỗi món hai phần.
Trên thực tế, những ngày qua, bản thân vì quá lo lắng cho anh, cũng không ăn được thứ gì.
Sợ đồ ăn lạnh mất, cô gõ cửa phòng ngủ chính, rất nhanh, điện thoại đã cúp máy, Bạch Dạ Kình đang mặc một chiếc áo choàng ngủ đẩy cửa từ bên trong ra..
Danh Sách Chương: