Người phụ nữ đáng chết, cố ý chọc giận anh sao?
Vậy mà cô lại không tìm anh khi gặp phải loại chuyện này, cô thà bỏ gần tìm xa, tự mình tìm con đường khó khăn hơn, chính là đi tìm Dư Trạch Nam.
Nói cách khác, cô cho rằng Dư Trạch Nam và Hứa Nham mới là người cùng phe, còn anh chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài.
Bạch Dạ Kình càng nghĩ lại càng tức giận, bỗng chốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nói: "Không phải tôi bỏ ngoài tai những lời anh nói, chỉ là bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn cách này.
Tôi không muốn gây phiền toái cho anh."
Cơn giận dữ của anh lao vọt lên tận trời xanh.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ai nói với cô như vậy, không muốn gây phiền toái cho tôi, nhưng lại thoải mái làm phiền Hứa Nham và Dư Trạch Nam, Hạ Tinh Thần, cô nợ người ta những ân tình này, vậy thì sau này cô định lấy gì để trả nợ đây?"
Hạ Tinh Thần không biết nói gì.
Vốn dĩ trong lòng đã có nỗi lo lắng, đến khi nghe câu hỏi này của anh thì cô càng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
"Làm việc trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cô." Bạch Dạ Kình lại nói, giọng điệu vẫn như cũ: "Nếu để tôi biết cô đi tìm Dư Trạch Nam, hậu quả như thế nào thì cô tự mình gánh lấy."
"Tôi hiểu rồi, tôi không tìm anh ấy là được chứ gì!"
Hạ Tinh Thần cắn môi và ngoan ngoãn đáp lại.
Nếu chọc giận Bạch Dạ Kình, rất có thể ngay cả cơ hội gặp ba một lần cũng không có, dù cô có tìm Dư Trạch Nam đi chăng nữa.
Nhưng bởi vì thù địch về mặt chính trị, vậy nên không cho phép cô liên lạc với Dư Trạch Nam, người đàn ông này vẫn luôn độc đoán như thế.
Bạch Dạ Kình không nói thêm câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một lúc, sau đó gọi Lý Linh để bà ta yên tâm chờ đợi thêm một lúc.
Ở phía bên này.
Lý Linh vừa nghe xong cuộc gọi thì vội vàng báo ngay với mẹ chồng: "Mẹ, Tinh Thần vừa gọi điện nói rằng chúng ta hãy chờ thêm một lúc nữa, có thể sẽ có tin tức đó ạ."
"Có chắc không?" Bà cụ hỏi.
"Chuyện này thì không nhắc tới."
Hạ Tinh Không nói: "Con cảm thấy, Tinh Thần cũng chỉ nói qua loa thế thôi.
Anh Hứa Nham làm việc ở văn phòng Tổng thống, những người mà anh ấy từng tiếp xúc có ai mà không có máu mặt, Hứa Nham cũng không có cách nào, thế thì chị ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?"
Hứa Nham ở bên cạnh, anh ta nhớ lại ngày đó ở sân vận động, nhìn thấy cô và Dư Trạch Nam, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu.
Một lúc sau mới lên tiếng: "Mọi người đừng lo lắng, Tinh Thần đã nói có cách thì chắc chắn sẽ có cách."
Qua lời nói cho thấy anh ta vừa đang bảo vệ Hạ Tinh Thần, vừa hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cô, Hạ Tinh Không không hài lòng, nhưng cô ta cũng chỉ mỉm cười, giả bộ nói: "Anh Hứa Nham, không phải hai người còn liên lạc riêng đó chứ?"
"Không phải." Khi Hứa Nham nói ra hai chữ này, ánh mắt của anh ta bỗng chốc trở nên tối sầm.
Hạ Tinh Không nghiến răng, càng tức giận hơn.
Chẳng lẽ Hứa Nham vẫn còn tình cảm với cô.
Không được, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, trực tiếp bảo Lãnh Phi nối máy đến chỗ Phó Dật Trần.
"Việc nghiên cứu thuốc của Viện hàn lâm khoa học đã có tiến triển gì chưa?"
Phó Dật Trần nói: "Vẫn đang nghiên cứu.
Mới một giờ trước đã có bước đột phá, tôi đang chuẩn bị tài liệu để đến văn phòng báo cáo tình hình cho ngài."
"Nhanh nhất thì mất bao lâu mới nghiên cứu xong?"
"Ít nhất một tháng."
Bạch Dạ Kình suy nghĩ một lát rồi nói: "Mau chóng làm đi, người bệnh không thể chờ được nữa."
"Được, chúng tôi nhất định cố gắng."
"Hạ Quốc Bằng, ông ta là trường hợp bệnh nhân mới nhất phải không?" Bạch Dạ Kình hỏi.
"Đúng vậy.
Bởi vì quá bận, cho nên vẫn chưa có thời gian gặp mặt."
"Thay tôi thu xếp đi, tôi muốn gặp trực tiếp tất cả những bệnh nhân bị nhiễm bệnh." Ban đầu việc thăm hỏi bệnh nhân, động viên họ, để họ yên tâm dưỡng bệnh đều là lịch trình cần thiết của anh gần đây, nhưng bây giờ có vẻ phải đẩy sớm kế hoạch rồi.
Phó Dật Trần lo lắng: "Tôi sẽ đến thăm ngay bây giờ, nhưng vi rút vẫn còn hoạt động rất mạnh, tôi lo lắng mức độ nguy hiểm quá cao."
"Nhân viên y tế của các người đều ở tiền tuyến, tôi là người lãnh đạo của các người, đương nhiên không thể làm con rùa rụt cổ, mau sắp xếp đi."
Phó Dật Trần biết tính cách của anh.
Anh ta không nói thêm lời nào nữa, cũng không khuyên thêm câu nào, chỉ biết đồng ý và cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần nhận được cuộc gọi của Lãnh Phi, bảo cô đi thẳng đến bệnh viện Bối Tư Viễn chờ đợi.
Cô lại gọi điện báo tin cho Lý Linh, sau đó xin nghỉ phép, khi cô đến bệnh viện Bối Tư Viễn thì Lý Linh đã đến rồi.
Đi cùng bà ta còn có ba người, đó là bà cụ, Hạ Tinh Không và Hứa Nham.
"Tinh Thần, cháu thật sự có cách sao?"
Cô vừa xuống xe, bà cụ run rẩy vội vàng hỏi thăm.
"Chắc là sẽ được thôi." Hạ Tinh Thần gật đầu.
Hạ Tinh Không nghi ngờ hỏi: "Làm sao mà chị có cách được, đừng nói là bảo chúng tôi chạy đến một chuyến không công vô ích đấy chứ!"
"Đều đã đến đây rồi, hơn nữa cùng không còn cách nào khác tốt hơn, cho nên chúng ta hãy lựa chọn tin tưởng Tinh Thần đi." Hứa Nham thản nhiên nói, nhưng trong lời nói của anh ta hiển nhiên là đang nói đỡ cho Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần vô thức nhìn anh ta, nhưng không ngờ rằng anh ta cũng đang nhìn cô.
Trong ánh mắt đó hiện lên một thứ tâm tình phức tạp, khiến cô không khỏi nghĩ đến những gì anh ta đã nói với chính mình ở sân vận động Ca Mộc Tư, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vì vậy, chỉ nhìn nhau trong giây lát, cô lập tức giả vờ như không có gì và nhìn đi nơi khác.
Ngay tại lúc này, Viện trưởng và các nhân viên y tế khác của bệnh viện Bối Tư Viễn vội vã bước ra từ bên trong, đứng xếp hàng dài ở cửa bệnh viện.
"Tổng thống sắp đến rồi." Viện trưởng cất cao giọng nói.
"Mọi người đều chỉnh đốn lại bản thân, lấy lại tinh thần ngay.
Lần dịch bệnh này, Tổng thống vô cùng quan tâm đến, chúng ta phải chào đón chuyến thăm và kiểm tra của Tổng thống với một diện mạo và tinh thần tốt nhất."
"Rõ." Mọi người đồng thanh đáp lại, giọng nói của họ làm rung chuyển cả bầu trời.
Hạ Tinh Thần không ngờ rằng Bạch Dạ Kình sẽ đích thân ra mặt, điều này khá bất ngờ.
Khi Lý Linh nghe thấy Tổng thống sắp tới, bà ta không khỏi tò mò nhìn xung quanh: "Tinh Không, bọn họ đang nhắc đến ngài Tổng thống phải không? Trước đây mẹ chỉ thấy trên TV thôi.
Hôm nay sẽ được tận mắt gặp người thật rồi."
"Vâng, họ đang nói đến ngài Tổng thống."
"Thật sự không ngờ đấy, hôm nay đến đây lại có thể gặp được ngài Tổng thống." Lý Linh phấn khích, trông bà ta giống như một người bình thường nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng vậy.
Ngay khi giọng nói đó vang lên, một số vệ sĩ đã đến trước và đứng ở hai bên đường để tạo thành hàng rào an toàn, ngăn cách đám đông người xem.
Sau đó đoàn xe từ từ đi đến.
Sáu chiếc xe phía trước và phía sau.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy Lãnh Phi đầu tiên, sau đó, người được bao quanh bởi đám đông chính là anh.
Hiếm khi có thời tiết đẹp như hôm nay, dưới ánh mặt trời, anh vẫn quyến rũ như cũ.
Như mặt trăng được bao quanh bởi những ngôi sao sáng, giờ đây anh được bao quanh bởi đám đông.
"Xin chào ngài Tổng thống."
"Bên trong rất nguy hiểm, ngài phải chú ý an toàn."
"Có vẻ như ngài gầy đi rồi, ngài nên giữ gìn sức khỏe hơn."
"Ngài đã ăn cơm trưa chưa?"
Đám đông nhiệt tình hỏi thăm, không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, vây kín anh.
Đám người Hạ Tinh Thần đã bị đám đông siết chặt, có mấy lần cô bị chen chúc đến mức suýt ngã xuống đất.
Cô ngẩng đầu nhìn hình bóng ấy, thực ra hai người ở rất gần, chỉ cách nhau chưa đến mười mét.
Nhưng dường như lại ở rất xa xôi.
Xuyên qua biển người mênh mông, anh đứng ở vị trí cao vời vợi, còn cô chỉ là người nhỏ bé giữa biển người.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, càng cảm thấy người đàn ông này ngoài tầm với của cô..
Danh Sách Chương: