Hạ Tinh Thần vô cùng lúng túng, giống như đi ăn trộm bị người ta bắt được, cô chột dạ đến mức vành tai ửng đỏ.
Cũng không biết nên giải thích thế nào, vội vàng đứng lên, kéo dài khoảng cách với anh, cô lớn tiếng nói: “Nếu anh đã tỉnh thì sáng mai đi đi, em tuyệt đối sẽ không giao thằng bé cho anh.”
Cô cố ý nghiêm mặt, nói xong, xoay người muốn rời đi.
Bạch Dạ Kình nhìn chăn trên người mình, cảm thấy ấm áp.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh thản nhiên nở nụ cười, vươn tay trực tiếp kéo cô lại.
Bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên cổ tay cô, trong đêm giá rét lại cảm thấy nóng kinh người khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô sợ mình không thể chịu được, sẽ không khống chế được bản thân mà lại trầm mê thêm lần nữa, cho nên cô vô cùng sợ khi tiếp xúc quá thân mật với anh như vậy, anh vừa chạm vào cô, cô giống như bị điện giật, muốn hất tay anh ra.
Bạch Dạ Kình lại nắm chặt tay cô hơn.
“Thằng bé không về cùng anh, anh cũng không định cứ như vậy mà rời đi.” Anh mở miệng, giọng nói không cho phép người khác kháng cự.
Anh ngồi, cô đứng, anh ngẩng mặt nhìn cô, khí thế vẫn không hề giảm bớt.
Hạ Tinh Thần cúi đầu nhìn anh, ánh mắt cô xẹt qua tia u ám.
Quả nhiên…
Anh đến đây là vì thằng bé.
Trong lòng cô trầm xuống, có chút chua xót, có chút đau lòng.
Thật ra rất buồn cười, cô lại cảm thấy thất vọng.
Nhưng nguyên nhân thất vọng là gì? Thì ra anh thật sự đến vì thằng bé.
Cho đến hôm nay, giữa bọn họ, liên quan duy nhất còn sót lại cũng chỉ có Hạ Đại Bạch…
“Nếu em không muốn anh đưa thằng bé đi, cũng không phải là không thể.” Ngay lúc cô đang thất thần, Bạch Dạ Kình lại mở miệng, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa khó dò.
Hạ Tinh Thần hơi nhíu mày nhìn anh, cô không nói gì, chỉ yên tĩnh chờ anh nói tiếp.
Ánh mắt của anh lướt từ trên xuống dưới người cô, ánh mắt kia ám chỉ rất rõ ràng.
Trong lòng Hạ Tinh Thần run rẩy, đúng như dự đoán, cô lập tức nghe thấy giọng nói nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn của anh: “Lấy thân thể của em cầu xin anh một lần nữa, nếu em có thể khiến anh hài lòng như lần trước, có lẽ anh sẽ đồng ý với em một lần.”
Nhắc đến lần trước, biểu tình của anh có thêm mấy phần mập mờ và ý vị sâu xa.
“Anh là đồ lưu manh.” Hạ Tinh Thần kích động, cô dùng sức hất tay anh ra, hốc mắt không khỏi ửng đỏ.
Cô cảm thấy anh rất quá đáng, rõ ràng là đã kết hôn, không nên nói ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy.
Chẳng lẽ anh muốn cô khỏa thân làm nhục cô, nếu anh quả thật muốn, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ nguyện ý.
Nhưng, trong những phụ nữ đó chắc chắn không có cô.
Hạ Tinh Thần nhấc chân muốn rời đi, anh vươn tay ra, chặn ngang ôm cô trở lại.
Anh dùng sức một chút, cả người cô ngã ngồi trên chân anh.
Chăn rơi xuống đất, giờ phút này cũng không có ai quan tâm.
Hạ Tinh Thần ‘a’ một tiếng, cô phản kháng vung tay đánh lên vai anh.
Anh nắm chặt nắm tay của cô, nhìn thấy hốc mắt cô đỏ ửng, khiến trong lòng anh sinh ra mấy phần thương tiếc.
Anh cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cô.
“Anh có lời muốn nói với em.”
“Nhưng em không muốn nghe.” Cô quật cường cắn môi, không chịu nhìn vào mắt anh.
Bạch Dạ Kình mặc kệ cô có muốn nghe hay không: “Ngày mai thức dậy sớm một chút, chúng ta nói chuyện.”
Tối nay anh thật sự rất mệt mỏi, anh uể oải nhìn cô: “Có khăn lông không? Tìm cho anh một cái.”
Một lúc sau, có người gõ cửa, giọng nói của Thẩm Mẫn vang lên ở bên ngoài: “Tinh Thần, mẹ cầm khăn lông đến, con ra lấy đi.”
Giọng nói của mẹ làm Hạ Tinh Thần đột nhiên giật mình.
Cô lập tức nhảy xuống từ trên chân anh.
Nếu mẹ biết mình và anh vẫn dây dưa, chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Cô không muốn mẹ cảm thấy khổ sở.
Nhưng so với phản ứng mạnh mẽ của cô, anh lại thản nhiên như không có gì, ánh mắt sâu xa nhìn cô, anh nhặt chăn lên đưa cho cô, còn mình thì đi mở cửa.
Hạ Tinh Thần nhận lấy cái chăn vừa rơi xuống đất dính chút bụi bặm, cô xếp lại lên giường lần nữa.
Bạch Dạ Kình thích sạch sẽ, nhưng cô không quan tâm anh có thể tiếp nhận chăn này hay không.
Nếu anh không tiếp nhận được, ngày mai anh có thể quay về.
“Bác Thẩm.” Bạch Dạ Kình mở cửa, Thẩm Mẫn đưa hai cái khăn cho anh, nói: “Hai cái này đều là khăn mới, cháu dùng tạm đi.”
“Được, cảm ơn bác.”
“Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.
Các cháu lái xe đến đây, đi xe cũng gần 7, 8 tiếng.”
“Dạ, tắm xong sẽ ngủ.”
“Vậy bác không làm phiền cháu nữa.” Thẩm Mẫn không đi vào, bà ấy xoay người muốn đi.
“Đã dọn giường xong rồi, mẹ, mẹ chờ con với.” Hạ Tinh Thần muốn đi cùng Thẩm Mẫn, như vậy Bạch Dạ Kình sẽ không thể làm bậy nữa.
Cô cúi đầu đi ra ngoài, cố ý không nhìn anh.
Nhưng không nghĩ đến lúc đi ngang qua người anh, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay người đàn ông truyền qua tay cô, nhẹ nhàng, hơi ngứa, giống như lông chim xoẹt qua.
Trong lòng cô nhảy dựng, vốn nghĩ là anh sẽ còn làm gì, nhưng anh cũng không làm bậy, nhanh chóng buông tay, để cho cô đi ra ngoài.
Hạ Tinh Thần kinh hồn bạt vía, cô không xác định được hành động nho nhỏ vừa rồi của anh có lọt vào mắt mẹ hay không.
Cô có lén nhìn mẹ mấy lần, chỉ thấy ánh mắt bà ấy ẩn chứa nụ cười, giống như tâm tình cũng không tệ, lúc này cô mới yên tâm.
“Gần 8 giờ rồi, con rửa tay chân cho thằng bé, cũng đi ngủ sớm đi.” Đến cửa phòng, Thẩm Mẫn nói với cô.
.
ngôn tình tổng tài
Hạ Tinh Thần gật đầu, cô trầm ngâm một giây, tâm sự nặng nề nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, sáng mai con sẽ nói anh ấy rời khỏi nơi này.”
“Chuyện ngày mai ngày mai hẵng nói, nếu cậu ta có thời gian, có thể ở lại thêm một hai ngày cũng không sao.
Không phải thằng bé luôn nhớ ba nó sao?”
“…” Hạ Tinh Thần hoàn toàn bất ngờ.
Thẩm Mẫn không nói thêm gì nữa, bà ấy mở cửa vào phòng mình ngủ.
Chuyện của bọn trẻ, tự chúng nó biết, tự giải quyết là được, bà ấy làm trưởng bối, cũng không thể làm gì nhiều.
Hạ Tinh Thần trở về phòng, Hạ Đại Bạch đang ngủ.
Kể từ khi biết Tiểu Bạch của thằng bé muốn kết hôn, nó chưa từng ngủ ngon.
Bây giờ lại ngủ mất, còn ngủ rất say sưa.
Hạ Tinh Thần ôm thằng bé vào phòng tắm.
Cô ngồi trên ghế dựa nhỏ, Hạ Đại Bạch mềm nhũn tựa vào ngực cô, cô vắt khăn lau sạch mặt thằng bé, lại lấy nước nóng rửa ngón tay mềm mại và bàn chân nhỏ của con trai.
Vừa rửa chân cho con, vừa nghĩ đến Bạch Dạ Kình đến đây là vì thằng bé, anh còn muốn đưa Đại Bạch đi, chóp mũi cô lập tức chua xót.
Dù sao, vì nhóm máu đặc thù của anh, sau này anh nhất định rất khó có đứa con khác, muốn anh buông tay quả thật không phải một chuyện đơn giản.
“Đại Bảo, con vừa nằm mơ, nằm mơ thấy Tiểu Bạch…” Hạ Đại Bạch nửa mê nửa tỉnh, đầu thằng bé dựa vào vai cô nỉ non nói.
Cô cố gắng kìm nén sự chua xót, gượng gạo mím môi, hôn lên trán thằng bé: “Ngủ tiếp đi, nói không chừng… Sáng mai tỉnh lại là có thể gặp Tiểu Bạch.”
Hạ Đại Bạch cũng không hiểu lời cô nói, thằng bé chép chép cái miệng nhỏ, cọ cọ vào người cô, lại tiếp tục ngủ..
Danh Sách Chương: