“Đây là phòng của em, không được đi đâu cả.” Anh dùng giọng điệu ra lệnh, gương mặt nghiêm nghị, không hề có chút dịu dàng.
Hạ Tinh Thần càng đau lòng hơn.
Không biết anh đối với những người phụ nữ khác có hung dữ như vậy hay không, hay là chỉ biết bắt nạt cô yếu ớt.
Nghĩ vậy, Hạ Tinh Thần lại càng không chịu được.
Lông mi cô run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, trừng anh một cách lên án, giống như anh đã làm sai chuyện lớn gì đó, nên cô kéo vali đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
“Hạ Tinh Thần!” Bạch Dạ Kình tức giận cắn răng.
Đáp lại anh là một tiếng “ầm”, tiếng một cánh cửa khác đóng chặt.
Bạch Dạ Kình vô cùng tức giận.
Người ta nói phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hôm nay anh đã thật sự được trải nghiệm rồi!
Hạ Tinh Thần ngồi dưới đất thu dọn hành lý, treo quần áo lên.
Hạ Đại Bạch vốn đang chơi đồ chơi đến rất vui vẻ, nhưng sau một hồi cũng nhạy cảm phát hiện ra cô không bình thường.
“Đại Bảo.
Mẹ thật sự muốn ngủ với con sao?”
“Ừm.”
“Vậy Tiểu Bạch phải làm sao?”
“…Mặc kệ.”
“Ba mẹ không sinh bé cưng nữa sao?”
“Không sinh! Sau này cũng không sinh nữa.”
“…” Lúc này Hạ Đại Bạch đã hiểu ra, người nào đó đang rất tức giận!
“Xem ra, Tiểu Bạch lại không ngoan rồi.”
“Ừm, rất không ngoan!” Hạ Tinh Thần nói theo: “Lát nữa hai chúng ta đi ra ngoài chơi, không dẫn ba con theo.”
Dù sao, biệt thự sát ngay bờ biển, cùng lắm chỉ cách mấy thước mà thôi.
Hạ Đại Bạch gãi đầu, như vậy thật sự được sao?
Kết quả…
Bạch Dạ Kình vừa thu dọn đồ xong, lúc đi qua phòng bên kia, bên trong lại trống không.
Phía trên có một tờ giấy nhỏ, là Hạ Đại Bạch viết.
‘Tiểu Bạch, hai mẹ con con ra bờ biển chơi, Đại Bảo không muốn dẫn ba theo, ba ở nhà tự kiểm điểm cho thật tốt đi.’
Bạch Dạ Kình nổi cáu.
Hai người này thế mà lại thật sự vứt bỏ anh.
Hơn nữa, bọn họ lại không hiểu ngôn ngữ nơi này, lỡ như có chuyện gì thì sao?
Bạch Dạ Kình cau mày, vo tờ giấy lại thành cục, ném vào thùng rác.
Anh vừa đi về phòng ngủ chính vừa cởi nút áo sơ mi, lộ ra cơ ngực rắc chắc, sau đó thay chiếc quần đi biển, ra khỏi biệt thự.
Lúc này, trên bãi cát có không ít người.
Người đến từ đất nước nào cũng có.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, ai cũng đều ăn mặc vô cùng bốc lửa.
Có phụ nữ nhiệt tình còn ngả ngớn huýt sáo với Bạch Dạ Kình, bày tỏ tình cảm, anh lại chẳng thèm nhìn một cái.
Đôi mắt anh lướt qua cả bãi cát, tìm kiếm bóng hình một lớn một nhỏ quen thuộc.
Cho đến khi tiếng cổ vũ và tiếng hò hét ầm ĩ vang lên từ cách đó không xa truyền đến.
Anh dời mắt nhìn, sắc mặt xanh mét.
Hạ Tinh Thần thế mà lại đánh bóng chuyền với một đám người!
Lại còn mặc bộ bikini mà rõ ràng anh đã ném đi!
Thân hình của Hạ Tinh Thần rất đẹp, làn da trắng nõn, nhảy tưng trên bãi cát dưới ánh mặt trời, không những tràn đầy năng lượng, mà nụ cười kia lại còn vô cùng chói mắt.
Thân hình cô mềm mại, mỗi một lần chuyền bóng hay nhận bóng đều có những tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan hô.
Và cả ánh mắt thèm thuồng của cánh đàn ông!.
Bạn có biết t????ang t????????yện ++ Т???????? MТ????????????eN.????n ++
Rõ ràng ánh mắt trời đang rất chói chang, nhưng Bạch Dạ Kình đứng đó lại lạnh đến mức dường như cả người đắp đầy đá lạnh.
“Anh này, tôi thấy anh xem bóng chuyền rất chăm chú, anh có hứng thú không? Đúng lúc chúng tôi đang thiếu người, chơi cùng đi!”
Có một người phụ nữ bốc lửa đến bắt chuyện, cánh tay mềm mại gác lên vai anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lẽo, liếc nhìn bàn tay kia.
Sau đó, anh lạnh lùng mở miệng: “Tôi không phải đang xem bóng chuyền, tôi đang nhìn vợ tôi.”
“Vợ?” Đối phương nhìn anh, lại nhìn cô gái hấp dẫn trong đám người, ngượng ngùng thu tay về, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Thấy anh còn trẻ như vậy, tôi tưởng là…”
Bạch Dạ Kình vốn dĩ không hề quan tâm người kia nói gì, sải bước lớn đi về phía Hạ Tinh Thần.
Thật ra Hạ Tinh Thần đã nhìn thấy anh từ lâu rồi.
Chỉ có thể trách người đàn ông này quá chói mắt.
Cho nên, vừa rồi có phụ nữ bắt chuyện, cô không thể nào không nhìn thấy.
Tim cô đã nhảy lên đến cổ họng rồi, còn thầm nghĩ, nếu anh thật sự bị người khác quyến rũ, cô nhất định sẽ mua vé máy bay đi về ngay lập tức, cả đời này cũng sẽ không đến chỗ này nữa.
Nhưng mà vẫn ổn, thái độ của anh đối với cô gái kia không thân thiện chút nào.
Không! Không ổn! Anh đang đi về phía cô với dáng vẻ hùng hổ kia kìa!
“Đại Bạch, mau đi thôi!”
Hạ Tinh Thần thấp giọng gọi một tiếng, không để ý đến việc đánh bóng chuyền nữa, xoay người muốn chạy.
Nhưng người đàn ông đang ngấp nghé cô nãy giờ, vào lúc này lại ngăn cản đường đi của cô.
“Cô gái xinh đẹp, chúng ta có thể kết bạn không?”
Kết cái gì mà kết.
Bây giờ bản thân cô còn lo chưa xong, làm gì có tâm trạng đi kết bạn?
“Anh này, làm ơn nhường đường một chút, được không?”
Hạ Tinh Thần đi vòng qua anh ta, người đàn ông đó còn chưa từ bỏ ý định, đưa tay vòng qua eo của cô… Eo của cô rất thon, rất đẹp, lại rất mềm, trắng nõn như tuyết, là làn da mịn màng của phụ nữ phương đông điển hình, khiến người khác không khỏi có những suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng bàn tay của người đàn ông còn chưa chạm được vào da thịt của cô gái, một giây sau đã bị một tay khác chặn lại.
Sau đó, cô gái xinh xắn kia bị một người đàn ông khác vác thẳng lên vai.
“Này, anh kia.” Người đàn ông đuổi theo.
Người nào đó quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng trừng qua, khiến đối phương ngượng ngùng lùi lại một bước.
“Bạch Dạ Kình, anh mau thả em xuống.” Hạ Tinh Thần xấu hổ giãy giụa.
Cô cảm thấy vô cùng mất mặt, hai tay không ngừng đánh lên lưng anh.
Phải biết rằng, bây giờ cô chỉ đang mặc một bộ bikini vô cùng thiếu vải, anh vác cô lên vai trước mắt mọi người, bàn tay không có chút ngăn cách mà ôm lấy mông cô.
Thật là ngượng ngùng quá đi mất!
Mặt Bạch Dạ Kình vô cảm đi về, không hề bị cô lay động.
Hạ Tinh Thần giãy giụa không được, thật sự là dở khóc dở cười.
Bọn họ như vậy, tỉ lệ quay đầu thật sự là một trăm phần trăm.
Cô năn nỉ mà nhìn Hạ Đại Bạch: “Đại Bạch, con mau nghĩ cách để ba con thả mẹ xuống đi.”
Hạ Đại Bạch mang đôi dép kẹp nhỏ, mặc quần đi biển màu xanh lam, bên trên để trần, hai tay đút vào túi quần.
Cậu bé rất đồng tình với hoàn cảnh lúc này của Đại Bảo, nhìn sắc mặt bây giờ của Tiểu Bạch, một lát trở về, nói không chừng Đại Bảo sẽ bị đánh một trận.
Ừm, có thể còn bị đánh một trận đau nữa.
Hạ Đại Bạch hắng giọng, vừa muốn mở miệng nói giúp cho cô, người nào đó bỗng nhiên cúi đầu, lành lạnh nhìn cậu: “Người thông minh lúc này sẽ lựa chọn im miệng.”
“…” Hạ Đại Bạch chu chu cái miệng nhỏ, nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Cuối cùng, cậu bé sợ hãi ngậm cái miệng nhỏ lại.
Hạ Tinh Thần tức giận: “Hạ Đại Bạch, con thật là không có khí phách!”
“…Con không nghe thấy gì cả!” Hạ Đại Bạch che lỗ tai lại: “Bây giờ ba mẹ cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, con là người vô tội!”.
Danh Sách Chương: