Cổ họng anh ta siết chặt, giọng càng trầm hơn: “Nhìn anh bằng ánh mắt này, cảm thấy mất mác?”
“Ai mất mác!” Cô ấy trừng mắt nhìn anh ta, vừa xấu hổ lại lúng túng véo anh ta một cái, khuôn mặt đỏ rực có chút mê người: “Nếu anh còn nói bậy, em sẽ không đến đó nữa!”
Thật ra thì, đúng là mất mác.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn bên cạnh anh ta mỗi giây mỗi phút.
Chẳng làm gì cả, ở cùng một không gian là được rồi!
Tối hôm qua, cô ấy trở về rất khuya, vốn tưởng rằng có thể an tâm ngủ ngon giấc, thế nhưng, nằm trên giường lăn qua lộn lại đều là bóng hình của anh ta.
Hiển nhiên Phó Dật Trần không hề khá hơn.
Hai người căn bản không ngủ, trò chuyện điện thoại đến hơn hai giờ sáng, cô ấy lại vào weibo của anh ta.
Đến khi đặt điện thoại xuống, bên ngoài đã sáng.
Cô ấy nhìn ánh sáng bên ngoài, ôm điện thoại di động cười ngây ngô.
Đột nhiên cảm thấy trở về lúc thanh xuân.
Trên màn hình điện thoại, mỗi một chữ gõ xuống, đều là một nốt nhạc hạnh phúc.
Mấy phút ngắn ngủi chờ đợi tin nhắn của anh ta, vừa tràn đầy mong đợi, lại cảm thấy dày vò.
Một phút, đã xem điện thoại mấy lần, rất sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh ta.
Nhiều năm qua, trừ anh ta ra, không có ai có thể cho cô ấy loại cảm giác kỳ diệu này.
Có lẽ, đây chính là mùi vị của tình yêu…
Thật tốt!
Trên đường Hạ Tinh Thần trở về, lại gọi cho Dư Trạch Nam, thế nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Lúc trở về nhà họ Lan, điện thoại di động đổ chuông, là số lạ gọi đến.
“Alô, xin chào.”
“Tinh Thần, là tôi!” Giọng nói vội vàng lại thận trọng, Hạ Tinh Thần lập tức nhận ra là Dư Trạch Nam.
Dường như anh ta đang núp ở một góc nói chuyện điện thoại.
“Tôi lấy di động của chị dâu, vất vả lắm mới gọi được.” Dư Trạch Nam tự mình nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên em lại đồng ý đính hôn với tôi?”
Lời của anh ta, khiến cho mọi vấn đề Hạ Tinh Thần muốn hỏi đều bị nghẹn lại.
Đọc.
Danh Sách Chương: