Trái tim anh ta thắt lại, anh ta nhanh chóng bước về phía trước, khi anh ta vô thức đưa tay ra muốn đỡ cô, thì một bóng người chợt lóe lên khiến anh ta và Hạ Tinh Không đột ngột dừng lại.
"Mời hai vị dừng bước."
Một người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông mặc đồ đen cao lớn và lạnh lùng.
Với khổ người đó thì một người có thể đánh được hai người như Hứa Nham.
Câu nói đó hoàn toàn không phải là giọng điệu như thương lượng, mà chính là một mệnh lệnh không thể chen vào.
Hạ Tinh Không khẽ cau mày, khó hiểu nhìn đối phương: “Anh là ai?”
Sắc mặt của đối phương tràn ngập nét nghiêm nghị, im lặng không nói gì.
Hứa Nham khẽ đảo mắt, liền nhìn thấy một đoàn người đi qua, sau đó người đi đầu tiên trực tiếp đi đến ôm lấy eo của Tinh Thần.
Từ góc độ của anh ta thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn uy nghiêm, không hề nhìn thấy bộ dạng của người ôm Tinh Thần trông như thế nào.
“Các người làm gì đấy?”
Nhìn thấy Hạ Tinh Thần bị dẫn đi, Hứa Nham vùng vẫy, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Nâng cao tông giọng lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc các người là ai? Muốn dẫn Tinh Thần đi đâu hả?”
"Anh Hứa, đây không phải chuyện anh có thể hỏi."
“Anh biết tôi?”
Hứa Nham nghi ngờ nhìn đối phương.
Đối phương không trả lời mà nói: "Cô Hạ là người phụ nữ của ông chủ nhà chúng tôi, ngài ấy đưa cô ấy về nhà, hai người không cần quá căng thẳng."
"Ông chủ nhà các người." Hạ Tinh Không vừa thăm dò đám người vừa hỏi: "Ông chủ nhà các người là ai?"
"Cô Hạ không cần biết quá rõ."
Khi Hạ Tinh Thần được đưa lên xe, người đàn ông mặc đồ đen ra lệnh qua bộ đàm, sau đó mới quay lưng bước ra ngoài.
Sắc mặt của Hứa Nham không được tốt lắm, không hề có ý quay trở về, mà tiếp tục theo sát.
"Hứa Nham." Hạ Tinh Không cũng đuổi theo.
Hai người vừa tới cửa, chỉ thấy đuôi của đoàn xe.
Liên tiếp sáu chiếc ô tô dần biến mất trong làn ô tô.
“Rốt cuộc đối phương là ai?” Hứa Nham nhíu mày: “Xuất hiện phô trương như vậy, nhất định phải là người tai to mặt lớn.”
“Người tai to mặt lớn, nhưng người đó cũng nói rồi, họ nói chị là người phụ nữ của anh ta, có người tai to mặt lớn nào mà lại thích một người phụ nữ đã có con chứ?” Giọng điệu của Hạ Tinh Không mang theo vẻ rất khinh thường: “Thần thần bí bí, theo em thấy, cho dù thật sự là người có máu mặt đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng là người làm những việc xấu không muốn để người khác biết mà thôi.”
Nếu thực sự là một người làm việc xấu không muốn để người khác nhìn thấy, thế chẳng phải càng tồi tệ hơn sao.
Tinh Thần có tính cách đơn thuần, hoàn toàn không thích hợp với một người đàn ông như vậy.
Hứa Nham nghĩ, sắc mặt của anh ta càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Tinh Không thấy anh ta vẫn còn đang nhìn đăm đăm về hướng đoàn xe biến mất, trong lòng không khỏi than thở và ghen tị, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra như không sao mà ôm lấy cánh tay của anh ta và làm nũng: "Được rồi, anh Hứa Nham, đừng chạy ra ngoài vì chuyện của Hạ Tinh Thần nữa.
Bây giờ, có rất nhiều khách đang đợi chúng ta bên trong, chúng ta mau vào trong thôi.”
Bên trong một chiếc RV sang trọng.
Bạch Dạ Kình đích thân bế Hạ Tinh Thần lên xe.
Tối nay tình cờ có hẹn với một vị khách đặc biệt trong khách sạn, vừa xuống lầu, Lãnh Phi lập tức nhìn thấy vẻ lúng túng quẫn bách của cô.
Trong tình huống này, đáng lẽ nên mặc kệ cô.
Tuy nhiên, khi anh bước tới và nhìn thấy cô, bước chân của anh tự nhiên dừng lại.
Hạ Tinh Thần vừa mới uống rượu rất vội vàng, hiện tại đang chóng mặt, anh ôm lấy cô, mà cô còn không nhìn rõ ai, hai tay quàng qua cổ của anh, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.
Khi lên xe, Bạch Dạ Kình muốn đặt cô ngồi xuống băng ghế, nhưng cô không chịu buông ra.
"Hạ Tinh Thần."
Anh gọi cô bằng một giọng trầm thấp.
Tấm lưng mảnh khảnh của cô đã nằm trên ghế da, nhưng hai tay vẫn vững vàng quàng qua cổ anh, khiến tư thế lúc này của anh đang cúi nửa người, khuôn mặt hai người gần sát đến lạ thường.
Sáp tới gần, anh có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
"Hừ.” Cô nghe thấy ai đó gọi mình và từ từ mở mắt ra.
Vì say rượu mờ mịt nhìn anh một hồi, đột nhiên giơ một tay lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh.
Ngón tay của cô gái mềm mại và non mềm.
Nhiệt độ nóng bỏng, giống như một luồng điện thấp chạy qua lông mày khiến anh tê dại cả người.
“Hạ Tinh Thần, buông ra.” Cảm giác này khiến anh cảm thấy khá khó chịu.
“Tại sao năm năm trước anh lại để tôi mơ giấc mơ đó?” Cô đột nhiên nói khẽ.
Bạch Dạ Kình nheo mắt.
Cô tiếp tục lẩm bẩm: "Anh có biết năm năm vừa qua, tôi sống ra sao không?”
“…”
"Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, tôi có Đại Bạch, cuộc đời của tôi đã trọn vẹn.
Nhưng, anh đã khiến tôi đánh mất tuổi thanh xuân năm mười tám tuổi, khiến tôi phản bội lại mối tình đầu, đánh mất tình yêu của mình, khiến tôi bị người ngoài, thậm chí cả người thân trong gia đình xem thường."
Có lẽ cô đã uống quá nhiều, giọng nói mỏng manh và đứt quãng.
Trong lúc nói, đôi mắt của cô cũng nhòe đi, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Bạch Dạ Kình nhìn ánh sáng le lói từ khóe mắt cô, ánh mắt thâm thúy: "Cô uống say rồi.”
“Thật sao?” Cô cười tủm tỉm, ngay sau đó, không biết là vì cái gì, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng sức cắn cổ anh một cái.
Bạch Dạ Kình sửng sốt, người phụ nữ này điên sao?
"Buông ra." Anh thở dài, lòng bàn tay to ôm lấy gáy cô.
Hạ Tinh Thần như thể muốn phát tiết, dường như để trả thù, vết cắn này cực kỳ nặng, vết cắn lập tức chảy máu.
Bạch Dạ Kình vô cùng khó chịu, lòng bàn tay to ôm sau đầu cô, dễ dàng kéo cô ra.
“Nổi điên cái gì?” Anh nắm quai hàm cô và nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.
Trên môi cô vẫn còn vết máu của anh, cánh môi đỏ mọng, không kinh khủng như tưởng tượng, ngược lại có phần gợi cảm hút hồn.
Hạ Tinh Thần ngồi dậy, mờ mịt nhìn anh, bày ra bộ dạng vừa rất oan ức lại vừa như thể mình không hề làm sai: “Đây là trả thù.”
“Trả thù gì?” Giọng anh trầm xuống.
Cúi người một chút và tiến lại gần khi cô đang ngồi thẳng lưng.
Cô đã uống quá nhiều, cho nên cũng không còn sợ hãi nữa.
Cô ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt nguy hiểm của anh: "Ai bảo lúc đầu anh bắt nạt tôi chứ, đừng cho rằng anh là Tổng thống thì tôi không dám bắt nạt lại.”
"Sự trả thù của cô chỉ là cắn tôi một phát." Bạch Dạ Kình liếc nhìn cổ mình, trên cổ áo có vết son của người phụ nữ, anh khẽ hỏi: "Lúc đầu tôi có cắn cô sao?”
“Anh không hề cắn tôi." Cô dựa vào đó, có vẻ nghiêm túc nghĩ lại: "Nhưng anh đã khiến tôi rất đau đớn.”
Đêm đầu tiên cách đây năm năm, thật sự rất đau.
Mặc dù lúc đó cô nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng nỗi đau đó rất chân thật.
Bạch Dạ Kình nhìn cô thật kỹ.
Bộ dạng bây giờ của cô, không giống như muốn gây rối cho anh, mà là nổi tính nết trẻ con mà thôi.
Cũng đúng.
Nếu không phải là một đứa trẻ thì làm sao lại dùng trò bịp bợm cắn người mà chỉ có trẻ con mới dùng chứ, người phụ nữ này khi tỉnh cũng cắn người, khi say cũng cắn người.
Anh cúi người, nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, khẽ nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, cô còn nhớ rõ như vậy để làm gì."
“Anh không nhớ sao?”
Anh nhướng mày: “Nếu thế thì sao?”
Cô khịt mũi: "Đương nhiên là anh không nhớ, người đau cũng không phải anh, người bị ức hiếp cũng không phải là anh.”
Cô tức giận nói xong liền đưa tay đẩy anh ra.
Ngay khi vừa bị đẩy lùi thì anh lập tức kéo cổ tay cô.
Anh lui về phía chiếc ghế bên kia một cách nho nhã, nhưng vì sức kéo của anh, mà cô suýt nữa đã lao về phía anh.
Tức giận vô cùng..
Danh Sách Chương: