Hạ Tinh Thần chớp mắt, có chút không hiểu nhìn anh.
Phiên dịch? Phiên dịch cái gì chứ? Bên cạnh không phải không có ai trò chuyện với anh sao?
Bạch Dạ Kình hất cằm về phía màn hình đằng trước, trên màn hình là lời bài hát do minh tinh nước Y đang hát.
Hạ Tinh Thần hiểu được lập tức phiên dịch theo.
Bạch Dạ Kình chỉ nói: “Cô đang nói cái gì?”
Âm thanh nơi này rất lớn, giọng của cô rất nhỏ lại bị âm hưởng che mất.
Hạ Tinh Thần chỉ đành phải tới gần bên tai anh một tí, bắt đầu phiên dịch lại từ đầu.
Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn, có thể thấy được một bên mặt của cô.
Tầm mắt của cô vẫn chăm chú nhìn lên màn hình lớn, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô…
Ở khoảng cách gần như vậy anh lập tức có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức làm cho lồng ngực anh khẽ đau nhói, cảm giác đau đớn đó lan tràn đến quả tim.
Anh rất muốn hỏi cô vì sao đột nhiên lại không cần anh nữa.
Anh cũng không hề thua kém Dư Trạch Nam ở điểm nào.
Vì sao cô lại có thể nhiều lần thoải mái mà kiên quyết rời đi? Cả buổi tối trằn trọc khó ngủ có phải chỉ một mình anh thôi không?
Tối hôm đó cô còn có thể lý trí mà nói với anh rằng ‘bọn họ nhất định không có tương lai’, có phải vì cô thật sự không cần anh hay không?
Hay là vẫn nói….
Trong suy nghĩ của cô, thật ra….
Chưa bao giờ nghĩ tới tương lai thuộc về hai người bọn họ?
Anh từng ảo tưởng có thể nắm tay cô đi vào cung điện Bạch Vũ để nhận lời chúc phúc của dân chúng, anh từng ảo tưởng có thể dẫn cô đi gặp ba mẹ, mà cô lại cùng Dư Trạch Nam…
“Được rồi, tất cả chỉ có thế thôi.” Cô nói kết thúc với giọng nói nhẹ nhàng như vậy khiến cho suy nghĩ của anh dừng lại.
Dứt lời, tầm mắt của cô từ màn hình chuyển sang nhìn anh.
Mà đôi mắt anh nhìn cô lại không có ý định rút về, cứ thế nhìn vào mắt cô.
Trong đôi mắt đó có chút chân tình lại phức tạp khiến cho Hạ Tinh Thần căng thẳng, cô cảm thấy bị rung động.
Là cô gặp ảo giác sao? Sao lại cảm thấy được….
Ánh mắt anh nhìn cô lại có chút cô đơn, có chút… Đau khổ….
“Tổng thống?” Hạ Tinh Thần bị ánh mắt của anh làm cho hoảng loạn, cô bấm lòng bàn tay mình để bản thân bình tỉnh một chút sau đó mới bình tĩnh gọi anh.
Hành động đó làm sắc mặt Bạch Dạ Kình tối sầm xuống, đôi môi anh nhếch lên hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Ngài không thể uống nữa, uống nữa sẽ say.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình tối lại nhìn cô chằm chằm: “Cô Hạ là phiên dịch của tôi mà không phải là thư kí, cô quan tâm vấn đề này của tôi làm gì?”
Anh đang châm chọc cô không có tư cách nói lời này mà.
Hạ Tinh Thần đành phải nói: “… Là Lãnh Phi bảo tôi nhắc nhở ngài.”
“…” Hô hấp của Bạch Dạ Kình trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh hơn vài phần, lạnh như muốn nuốt chửng cô vậy, ly rượu trên tay anh cũng bị đặt lại vào khay của người phục vụ.
Cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô lạnh cả người, chỉ có thể cúi đầu.
Cho nên mới nói… Loại chuyện này vẫn tự mình Lãnh Phi nói là được rồi.
Cô vừa nói anh lập tức mất hứng.
Tiệc rượu diễn ra một nửa thì Bạch Dạ Kình rời đi, cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Đoàn người trước sau ra khỏi hậu trường.
Gió bên ngoài thổi tới, Hạ Tinh Thần lạnh run lên, rất muốn trốn vào bên trong.
Trời càng ngày càng lạnh rồi.
Bạch Dạ Kình đi đằng trước có thể nghe thấy tiếng cô xuýt xoa nên theo bản năng cởi áo khoác xuống.
Hạ Tinh Thần đứng bên cạnh hà hơi vào tay cho ấm vừa đi theo đoàn người, bỗng nhiên trên vai nặng hơn, một chiếc áo khoác khoác lên che lại tầm mắt cô.
Cô chớp mắt sửng sốt, cho dù không cầm lấy áo khoác nhưng mùi hương đó cô có thể biết nó có từ đâu.
Một lúc sau cô mới cầm lấy áo khoác, vừa nhìn lên thì bọn họ đã đến cạnh xe rồi, Bạch Dạ Kình cúi người ngồi vào bên trong.
Hạ Tinh Thần vội vàng đuổi theo: “Tổng thống, áo của ngài.”
Giọng điệu kia làm cho người đàn ông đang ngồi trong xe lạnh như băng lườm cô một cái: “Nhanh lên xe.”
“Tôi… Tôi tự gọi taxi là được rồi.”
“Cô không sợ bị đông chết thì tôi cũng không muốn bản tin ngày mai nói phiên dịch của tôi theo tôi ra ngoài bị đông chết ở bên ngoài Bộ ngoại giao.” Giọng điệu của anh cực kì nặng nề.
Lãnh Phi nhìn thấy cái mũi của cô bị đông lạnh đỏ cả lên nên anh ta cũng khuyên nhủ: “Cô Hạ, lên xe đi.”
Quả thật rất lạnh, nơi này không thể gọi được xe ngay lập tức.
Hạ Tinh Thần cũng không kiên trì, cô chỉ có thể gật đầu với Lãnh Phi sau đó theo bản năng lùi ra ngồi vào chiếc xe đằng sau.
Nhưng mà vừa đi đã nghe thấy giọng nói của người nào đó: “Cô Hạ có biết cái gì gọi là phiên dịch bên người không?”
Hạ Tinh Thần khó hiểu, cô quay đầu lại nhìn anh.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, môi mím chặt, rõ ràng không có ý định giải thích thêm.
Đương nhiên Lãnh Phi hiểu, anh ta nhanh chóng kéo cửa xe đưa tay ra làm động tác như mời.
“Cô Hạ, cô ngồi xe này đi.”
“Nhưng mà không phải công việc đã kết thúc rồi hay sao?”
Phiên dịch bên người quả thật lúc nào cũng phải ở bên cạnh, nhưng mà hiện giờ không phải đã xong rồi hay sao?
“Nói không chừng… Một lát nữa đại sứ gọi điện thoại cho Tổng thống thì sao?” Lãnh Phi quả thật bội phục khả năng nói dối của anh ta.
Hạ Tinh Thần đành phải ngồi vào trong xe..
Danh Sách Chương: