Hạ Tinh Thần và anh vai kề vai đi ra khỏi phòng, cô đứng bên phải anh.
Anh cao một mét tám mươi tám, dáng người cực kì cao lớn vậy nên khiến cô càng trở nên bé nhỏ.
Hai người cứ kề vai đi như vậy, cô có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu ở trên người anh.
Giống với năm năm trước, khi hai người ở bên nhau...!
Hạ Tinh Thần cảm thấy bản thân rất kì cục.
Trước đây cô từng hận người đàn ông khiến mình mang thai này đến tận xương tủy, thậm chí còn đã từng nghĩ rất nhiều cách để dày vò anh, báo thù anh, nhưng hiện giờ...!
Càng ngày cô càng thấy người đàn ông này cũng không đáng ghét như mình nghĩ.
Hai người họ cả quãng đường không nói lời nào.
Khi vào phòng con trai, Hạ Đại Bạch đang khoanh chân ngồi nghịch máy bay mô hình trên thảm.
Máy bay mô hình này là Lãnh Phi tặng cho cậu bé, bây giờ nó đã bị cậu bé này gỡ ra chẳng còn hình dạng gì.
Khi hai người lớn bước đến cậu bé cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc của mình.
Bạch Dạ Kình lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lúc cậu bé đang đau đầu ghép lại mô hình anh sẽ đưa sang mảnh ghép một cách đúng lúc, ngón tay dài chỉ một cái, cậu bé đã hiểu luôn rồi.
Cậu bé quay đầu hỏi anh: “Ba cũng biết chơi à?”
“Biết một chút.” Thực ra từ nhỏ anh đã được bồi dưỡng về mọi mặt rồi.
“Lắp mô hình chỉ là việc nhỏ thôi, sau này ba có thể dạy con lắp súng ống hay là những vũ khí tinh vi hơn nữa.
Con có hứng thú không?”
Súng ống, vũ khí?
Hạ Tinh Thần đang đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: “Không được không được, việc này quá nguy hiểm.”
“Con thích! Tiểu Bạch, vậy bao giờ ba mới dạy con được?” Đôi mắt to tròn đen láy của Đại Bạch sáng lên.
Mới ban nãy còn tức giận, mới có một lúc mà đã không giận nữa rồi.
“Đợi con lắp xong hết chỗ này thì bao giờ cũng được.” Bạch Dạ Kình ôm cậu bé ngồi lên đùi mình.
“Mấy cái này dễ lắm, có thể làm xong bất cứ lúc nào.
Không thì, mai ba dạy con nhé?” Hạ Đại Bạch nóng lòng muốn thử.
“Không được.
Bất kể là bao giờ cũng đều không được.” Hạ Tinh Thần lo lắng, lại chen lời lần nữa.
“Được, mai ba dạy con.” Bạch Dạ Kình xoa cái đầu nhỏ của cậu bé rồi trả lời.
“Ba muôn năm!” Hạ Đại Bạch kích động hôn “chụt” một cái lên mặt anh.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
“...” Hạ Tinh Thần ngồi ở bên cạnh phẫn nộ nhìn hai cha con kia.
Vậy nên, bây giờ cô là cái gì cơ chứ? Bản thân đã hoàn toàn bị bọn họ ngó lơ rồi!
Bây giờ đã như vậy rồi, sau này đến lúc cô Tống gả cho anh thì sẽ thế nào nữa đây?
Đến lúc đó ba người họ mới là một gia đình thật sự, còn cô...!
Nghĩ đến đây tâm trạng Hạ Tinh Thần tụt dốc không phanh.
Cô đơn mà nhìn hai cha con đang nói chuyện một cách cực kì vui vẻ kia, cô đứng dậy định âm thầm rời đi.
“Đại Bảo!”
Đại Bạch đột nhiên gọi cô lại.
Cô quay đầu.
“Ba đã đồng ý với con rồi, tối nay sẽ ngủ lại đây với con.” Gương mặt con trai tràn ngập sự vui vẻ.
“Vậy à?” Hạ Tinh Thần liếc Bạch Dạ Kình một cái.
Hai người họ đúng là cần phải nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm.
“Vậy mẹ cũng phải đồng ý với con, tối nay ngủ ở đây cùng Đại Bạch.” Hạ Đại Bạch bất ngờ đưa ra đề nghị.
Hạ Tinh Thần ngây người: “Vậy sao mà được? Phòng con chỉ có một chiếc giường.”
Đến cả sô pha cũng không có.
Khuôn mặt bé nhỏ của Hạ Đại Bạch khổ não nhìn cô: “Các bạn nhỏ khác đều được ngủ cùng ba mẹ, chỉ có Đại Bạch là đáng thương nhất, có mẹ thì sẽ không có ba, có ba thì sẽ không có mẹ.
Hơn nữa...” Nói đến đây, cậu bé đáng thương mà hít mũi một cái, giọng nghẹn ngào: “Nếu như sau này ba lấy người khác, hai người càng không thể ở cùng Đại Bạch rồi.”
Trái tim của Hạ Tinh Thần bị từng lời nói của con trai làm cho rối tung rối mù.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hai người họ nợ Đại Bạch nhiều lắm…
Nhưng cô cũng không thể tùy tiện gật đầu.
Cô và anh… Sao có thể cùng ngủ trên một chiếc giường chứ?
Cô nhìn ngài Tổng thống bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, cô nghĩ rằng anh sẽ nhẫn tâm từ chối con trai.
Kết quả, anh nhìn cô rồi nói: “Đồng ý đi.”
“Hả?”
Hạ Tinh Thần nghĩ có phải bản thân nghe thầm hay không, kinh ngạc nhìn anh.
Anh ôm Hạ Đại Bạch từ chân mình lên sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng phân phó: “Hai người ngủ trước đi, tôi đi tắm rồi quay lại.”
“...” Hạ Tinh Thần lại choáng thêm một lần nữa.
Người đàn ông đi khỏi, cô chạy theo thấp giọng nói: “Ngài Tổng thống, sao anh có thể...”
“Trước đây cũng từng ngủ rồi, không phải à?” Anh quay người nhìn cô, nét mặt bình thản: “Bình tĩnh chút đi.”
“...”
Đợi khi anh đi khỏi, cô bị con trai kéo lên nằm trên chiếc giường không rộng lắm kia, não cô vẫn như thiếu dưỡng khí.
Tên khốn này, sao lại có thể nói năm chữ “trước đây cũng từng ngủ” một cách cây ngay không sợ chết đứng như vậy chứ?
Đã vậy còn khuyên cô bình tĩnh! Bình tĩnh thế nào được cơ chứ?
Cô hy vọng câu nói “Sẽ quay lại sau” của anh chỉ là nói lấy lệ thôi.
Tốt nhất là đi rồi đừng quay lại.
Nếu không thì cả đêm nay cô đừng mong có thể ngủ được.
“Đại Bảo, mặt mẹ đỏ quá nha.” Cơ thể mềm như bông của Đại Bạch nằm lên người cô, đưa ngón tay chọc vào khuôn mặt đang nóng bừng của cô.
“Có ư?” Hạ Tinh Thần không chịu thừa nhận mà sờ mặt mình một cách khó khăn: “Không phải đỏ mặt, nóng quá thôi.”
“Thì ra trước đây mẹ và Tiểu Bạch đã từng ngủ với nhau rồi à.
Tại sao không cho Đại Bạch ngủ cùng với?”
“...” Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt.
Ai nói không mang theo cậu bé? Không phải là mang theo cậu bé thì mới có thai đó sao?
“Con còn nhỏ không hiểu đâu.”
“Đại Bảo, có phải ngủ cùng nhau rồi mẹ sẽ lại có em bé đúng không?” Hạ Đại Bạch nhìn cô bằng khuôn mặt cực kỳ đơn thuần.
“Hả?”
“Đêm nay mẹ và ba lại ngủ ra thêm một em bé nữa có được không? Chỉ cần hai người có thêm một em bé nữa, ba sẽ không cưới người phụ nữ khác.”
Lại ngủ ra một em bé?
Khóe môi Hạ Tinh Thần giật giật.
Kiểu suy nghĩ thua thiệt này mà cậu bé cũng nghĩ ra được.
“Em bé không phải cứ ngủ cùng là có thể có được.”
“Vậy còn cần làm gì nữa?” đôi mắt hiếu kỳ của Đại Bạch chớp chớp nhìn về phía cô.
Rõ ràng trước đây các cô ở trường mẫu giáo bảo với cậu bé không được ngủ cùng các bạn gái, sẽ sinh ra em bé đó.
“Hai người thường xuyên cùng nhau thảo luận vấn đề kiểu này?”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Bạch Dạ Kình đang mặc bộ đồ ngủ màu đen, tựa người vào cửa, thong dong nhìn vào hai người họ.
Hạ Tinh Thần xấu hổ chỉ muốn tìm một cái hố rồi chôn mình xuống đó.
Cuộc nói chuyện của cô và con trai anh đều nghe thấy hết rồi? Chắc là anh không nghĩ cô muốn ngủ ra một em bé với anh nữa đấy chứ?
“Ba!”
Giọng nói trong trẻo của Đại Bạch vang lên, sau đó cậu bé vẫy tay: “Mau lại đây đi ngủ! Ba ngủ bên phải, Đại Bảo ngủ ở giữa, Đại Bạch nằm bên trái.”
Cậu bé vừa nói, cơ thể nhỏ mềm vừa giống như quả bóng lăn qua người Hạ Tinh Thần nằm sang bên trái.
“Ê.” Hạ Tinh Thần muốn kéo cậu bé lại.
Sao lại để cô nằm giữa được chứ?
“Đại Bảo, mẹ là phụ nữ, con và Tiểu Bạch là đàn ông sẽ bảo vệ mẹ.” Hạ Đại Bạch nhìn về phía ngài Tổng Thống: “Ba à, ba không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Chắc chắn có ý kiến!
Hạ Tinh Thần hét lên trong lòng.
Nhưng cô lại nghe thấy người đàn ông kia trầm giọng nói: “Ừm, không có ý kiến.”.
Danh Sách Chương: