Ngoài những khán giả chật ních tại hiện trường thì người xem livestream trên Tinh Võng cũng đông không kém, tới trận chung kết, số lượng người xem online cũng phải lên tới trăm triệu.
Nên câu “Mình kết hôn luôn được không?” của Lục Hành không chỉ vang vọng tại đấu trường mà còn ong ong trong tai ngàn vạn người xem trên Tinh Võng nữa.
Lục Hành vừa dứt câu, khán đài vốn ồn ào đột nhiên như bị ấn nút tạm dừng, cả quảng trường rơi vào khoảng lặng kỳ quái, ngay cả người trao giải lẫn tuyển thủ dự thi cũng sợ ngây người, chỉ biết yên lặng trợn mắt nhìn.
Không phải chưa từng thấy người khác cầu hôn, mà là chưa từng thấy một màn cầu hôn chất ngầu tới vậy, đối tượng còn là huấn luyện viên của mình nữa chứ.
Kiều Ngọc, La Kỳ với Lăng Áo biết nội tình còn ổn, mấy đứa Kate với Thái Khắc chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Tính ra hình tượng đám Kiều Ngọc khi vừa biết tin vẫn đẹp đẽ chán, hai tên Kate với Thái Khắc chỉ biết há hốc miệng, há to đến mức tranh thủ nhét trứng ngỗng vô chắc vẫn thừa chỗ.
Sau khoảng lặng, toàn bộ quảng trường đột nhiên ồ lên dữ dội, khí thế so với lúc Lục Hành chiến thắng còn mãnh liệt hơn nhiều, tiếng thảo luận sôi nổi bùng lên.
“Đậu má cầu hôn hả!?”
“Tứ hoàng tử và Thiếu tá Khương Ly? Tôi có nghe lầm không vậy! !?”
“Cầu hôn trước mặt toàn bộ thần dân đế quốc, sao chơi lớn quá vậy!?”
“Không hổ là Tứ hoàng tử, anh chồng Alpha quốc dân đây rồi!”
“Tôi nhớ Thiếu tá Khương bị đứt tuyến thể rồi mà? Tứ hoàng tử đang cầu hôn nghiêm túc đó hả?”
“Học sinh và thầy giáo? Cháy thật chứ!”
“Không có tuyến thể thì sao? Có tình yêu là đủ rồi!”
“Đúng thế! Thiếu tá Khương giỏi giang như thế, cần tuyến thể làm gì?”
“Không thể nói vậy được, Omega không tuyến thể vẫn là một người không hoàn chỉnh rồi!”
“Ừ ừ mày hoàn chỉnh, rồi mày có bằng nổi một đầu ngón tay của người ta không? Còn không mau nhìn xem Thiếu tá Khương là ai à!”
“.
.
.”
Khương Ly thực sự không ngờ Lục Hành sẽ chơi lớn đến vậy, cái trò cầu hôn trước mặt cả nước cậu cũng từng làm, là ở thế giới thứ nhất, ngay khi nhận được cúp ảnh đế cậu đã cầu hôn Giang Trạm.
Nhưng đó là do Giang Trạm suốt ngày lầm bầm hắn chẳng khác gì tình nhân của cậu, hắn đòi công khai cơ.
Khương Ly không ngờ sẽ có một ngày cậu được trải nghiệm điều đó, Lục Hành cầu hôn cậu trước mặt nhân dân toàn đế quốc, đúng với câu phong thủy luân chuyển, vận đổi sao dời.
Cho dù không nhìn Khương Ly cũng biết ngàn vạn con mắt đang tập trung vào mình, cậu tưởng tượng ra luôn mấy hotsearch trên Tinh Võng ngày mai luôn rồi:
【 Hoàng tử điện hạ được yêu chiều nhất Đế quốc yêu huấn luyện viên, dũng cảm cầu hôn trước mắt vạn người! 】
【 Học sinh x Huấn luyện viên.
Omega này không có pheromone nhưng hương vị thực quá quyến rũ! 】
【 Hoàng tử bá đạo cầu hôn, đây không phải tình yêu thì tôi còn chờ mong gì nữa!?】
【 Tình thầy trò! Alpha và Omega hấp dẫn lẫn nhau do trời sinh, thân phận chưa bao giờ là trở ngại! 】
Tinh Võng Kỳ Văn là trang luôn lấy những chủ đề kỳ lạ làm tin tức chính, Khương Ly thấy rất có khả năng mai ảnh cậu và hắn sẽ phủ kín cái trang này cho xem.
Khương Ly không ngờ giải nghệ lâu rồi mà cậu vẫn còn cơ hội trải nghiệm cái cảm giác được cả thế giới chú ý thế này, cái cảm giác ai cũng biết mình yêu chính học trò của mình, thực sự không diễn tả nổi.
Nhưng dường như thủ phạm ngại độ hot chưa đủ lớn, Lục Hành cầm mic hỏi tiếp: “Huấn luyện viên, anh có bằng lòng kết hôn với em không? Nếu anh không muốn, mai em sẽ hỏi tiếp!”
Mai sẽ hỏi tiếp? Ăn no rảnh mỡ à?
Gân xanh trên trán Khương Ly giật giật, cậu chưa kịp nói gì thì khán giả không ngại lớn chuyện đột nhiên ăn ý hô lớn: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! ! !”
Âm thanh vốn nhỏ đột nhiên bùng lên dữ dội, rất nhanh lan ra toàn bộ quảng trường, ngay cả những đấu sĩ đang xếp hàng nhận giải phía dưới cũng cùng nhau hô lớn: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! ! !”
Giữa tiếng gầm rú, Khương Ly muốn lột da Lục Hành lắm rồi, cậu ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt trọn ánh mắt của Lục Hành.
Đôi mắt đó tràn ngập chờ mong, trong đó còn chất chứa sự hồi hộp và bất an khó giấu.
Sợ là cậu không nỡ.
Quả thực Khương Ly vừa buồn cười vừa giận, nhưng không làm gì được hắn, dù sao cậu yêu hắn trọn 3 kiếp rồi.
Trong tiếng hò hét ầm ĩ, Khương Ly có nói chuyện thì chưa chắc Lục Hành đã nghe thấy gì, cậu chậm rãi giơ tay ra hiệu với Lục Hành.
Tất cả học viên Học viện quân sự đều biết động tác này nghĩa là gì, đó là ngôn ngữ ký hiệu, ý nói: “Đồng ý.”
Thời điểm Lục Hành quyết định cầu hôn không hề nắm chắc, dù sao hai lần hắn ngỏ ý Khương Ly đều từ chối, có điều hắn cũng chẳng sợ, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, kiểu gì cũng có ngày cậu xiêu lòng đồng ý mà thôi.
Cho nên ngay khi Khương Ly đồng ý, Lục Hành ngây người đứng đó, mãi sau mới mừng như điên đưa cả mic lẫn cúp cho MC rồi trực tiếp lao xuống ôm chặt cậu dưới ánh mắt hàng trăm vạn người.
Cánh tay hắn kích động đến mức run rẩy, Khương Ly biết hắn vui mừng tới cỡ nào.
Hắn chẳng bao giờ thay đổi hết, y hệt Giang Trạm ngày xưa, ngay khi nghe lời cầu hôn của cậu là hắn lao từ nước ngoài về, trực tiếp ôm chầm lấy cậu.
Tiếng vỗ tay vang như sấm dậy mãi không dứt.
Ngay lúc đó, độ yêu thích của Lục Hành lâu nay không tăng đột nhiên đột phá tới 98%
Màn cầu hôn của Lục Hành hoành tráng tới mức ngay cả Lục Kình và Lục Kỳ ở kinh đô cũng đã biết chuyện, sau khi lễ trao giải kết thúc là vội vã nhắn tin kêu Kiều Hi đưa Khương Ly và Lục Hành về ngay.
Khương Ly biết tin mà đau hết cả đầu, phải đi gặp phụ huynh rồi ư?
Kiều Ngọc thấy cậu cau mày, lên tiếng an ủi: “Huấn luyện viên đừng sợ, cô chú với anh họ tốt lắm!”
“Có phải huấn luyện viên chưa từng thấy chú mày đâu.” Lăng Áo khinh bỉ lườm Kiều Ngọc.
“Đúng đúng.” Kiều Ngọc vỗ vỗ trán, Khương Ly mới tới làm huấn luyện viên vài tháng thôi mà cậu ta quên béng mất trước đây thầy ấy từng là thiếu tá trẻ tuổi có triển vọng nhất quân đội.
Kate và Thái Khắc vẫn chưa qua nổi cú sốc này, vẫn chưa tin nổi Khương Ly và Lục Hành đã là một cặp.
Ngày thường huấn luyện Khương Ly vẫn tàn nhẫn với Lục Hành như mọi người, không hề giống một đôi chút nào hết.
Vì phải cùng Lục Hành về một chuyến nên Khương Ly phải sắp xếp để đám Kiều Ngọc về trường với huấn luyện viên khu C, sau đó hai người về phòng dành cho khách VIP tìm Kiều Hi.
Trước khi vào phòng Khương Ly còn mải suy nghĩ xem Kiều Hi sẽ phản ứng thế nào khi thấy màn cầu hôn hoành tráng này, chẳng ngờ mới vào đã thấy bà lên Tinh Võng thiết kế nhẫn cưới giúp bọn họ luôn rồi.
Khương Ly cạn lời, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng cửa.
Quảng trường cách kinh đô khá xa, Kiều Hi tới đây bằng phi cơ, vì bà muốn khiêm tốn nên không mang quá nhiều người, chỉ vỏn vẹn hai đội hộ vệ khoảng 12 người mà thôi.
Trên đường về, Khương Ly, Lục Hành và Kiều Hi đi phi cơ chính, hai chi đội hộ vệ sẽ đi song song theo sau bảo vệ.
Lục Hành và Kiều Hi ngồi thảo luận về chuyện kết hôn, Khương Ly ngồi một bên lẳng lặng uống trà như thể người đứng ngoài cuộc, chỉ khi hai người hỏi thì cậu mới trả lời.
“Hình như ký chủ có vẻ không cao hứng cho lắm nhở?” Hệ thống lên tiếng hỏi.
“Không phải không vui, mà là bị tốc độ đỉnh cao này dọa sợ rồi.” Khương Ly cười nói, kết hôn với người mình yêu, đã thế còn hợp pháp, sao có thể không vui cơ chứ?
“Khương Ly.” Kiều Hi ngẩng đầu nhìn cậu: “Con có yêu cầu gì với tiến trình và bối cảnh hôn lễ không?”
Lục Hành và Khương Ly sắp kết hôn, bà cũng không gọi Thiếu tá Khương này nọ nữa, cuối cùng cũng thành người một nhà rồi.
Khương Ly biết hôn lễ hoàng gia đều có quy tắc và lễ nghi riêng, Kiều Hi hỏi ý kiến cậu thì có thể nói bà vô cùng tôn trọng cậu rồi: “Thế nào cũng được, con không có ý kiến ạ.”
“Vậy được, để mẹ về chọn một ngày đẹp để tổ chức đám cưới.”
“Càng nhanh càng tốt nha mẹ!” Lục Hành nói: “Đúng rồi, nếu chúng ta kết hôn, phía trường học sẽ.
.
.”
Lục Hành chưa dứt lời thì phi cơ đột nhiên rung lắc dữ dội, Kiều Hi không hề phòng bị, bà suýt ngã chúi về phía trước, may mà có Lục Hành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà: “Cẩn thận!”
Phi cơ vẫn chòng chành rung lắc dữ dội, Khương Ly đứng dậy cầm thiết bị liên lạc điện tới khoang điều khiển: “Tôi là Khương Ly, có chuyện gì thế?”
“Báo cáo Thiếu tá Khương, đằng sau có bốn chiến hạm đang tấn công chúng ta!” Phi công vừa nói vừa chuyển cảnh sang hình ảnh bên ngoài, tình hình xung quanh phi cơ truyền rõ tới chỗ cậu.
Không biết từ bao giờ, sau phi cơ có thêm bốn chiến hạm loại nhỏ, nòng pháo của chúng hướng thẳng về phía này, có lẽ phi công vừa né đạn pháo nên phi cơ mới rung lắc dữ dội đến vậy.
Mà lúc này chiếm hạm lại khai hỏa thêm một lần nữa, lần này nhắm tới đội hộ vệ của vương hậu.
Một chiếc né đạn thành công, một chiếc kia trúng đạn nhưng may chỉ bị hỏng hóc phần đuôi, vẫn miễn cưỡng hoạt động được.
Khương Ly thấy thế, lập tức xoay người bước ra ngoài: “Ngân Tước! Chuẩn bị chiến đấu!”
“Rõ!”
Lục Hành định theo sau, Kiều Hi đột nhiên giữ tay hắn lại theo phản xạ: “Không.
.
.”
Lục Hành quay đầu lại, thấy bà đang vô cùng lo lắng, hắn ôm lấy bà, kiên định an ủi: “Mẹ đừng lo lắng, con có thể bảo vệ mẹ.”
Kiều Hi nhìn hắn, Khương Ly đã chuẩn bị lao khỏi khoang tàu rồi, bà khẽ cắn môi, buông tay Lục Hành: “Cẩn thận.”
“Cứ yên tâm ạ.” Lục Hành gật đầu, dặn dò hai hộ vệ gần đó hãy bảo vệ Kiều Hi thật chu toàn, sau đó bước nhanh tới cạnh Khương Ly.
Phi cơ bay nhanh kéo giãn khoảng cách với chiến hạm, cửa khoang sau bật mở, hai cơ giáp một đen một bạc xuất hiện giữa đêm đen, sau họ là đội vệ binh, tám cơ giáp xếp thành một hàng bảo vệ phi cơ chính.
Ngân Tước cầm trường thương trong tay, khéo léo né tránh mưa đạn đang ập tới, tay vung lên, trường thương quét một đường sắc ngọt cắt đôi quả pháo mới ra khỏi nòng khiến chiến hạm đó trực tiếp nổ tung.
Giữa làn khói súng bay lên cuồn cuộn, hai chiếc cơ giáp bay ra từ chiến hạm địch lao thẳng tới chỗ Khương Ly.
Khương Ly lạnh lùng ra lệnh: “Pháo xung kích!”
“Rõ.”
Một luồng sáng trắng chợt lóe lên trong tay Ngân Tước, trường thương được thay thế bằng một khẩu pháo sáu nòng dài năm mét.
Ngân Tước vác lên vai, căn bản không cần ngắm, trực tiếp nã cho hai cơ giáp địch thủ thành sắt vụn.
Gần đó, Lục Hành điều khiển Huyền Ưng linh hoạt né tránh khỏi làn đạn, trường đao trong tay mạnh mẽ bổ xuống chặt một cơ giáp làm đôi, đồng thời, hắn thả hai nòng súng năng lượng cao liên tục nã vào chiến hạm gần nhất giã địch thành mảnh nhỏ!
Hai cơ giáp SSSS tham chiến đút hành cho địch đến chết, đánh chưa được bao lâu thì mấy chiến hạm và cơ giáp đột kích đã bị Lục Hành cùng Khương Ly quét sạch bóng, thậm chí cơ hội đầu hàng chạy trốn cũng không có.
Sau khi chiến thắng, Lục Hành và Khương Ly không trở về phi cơ ngay mà điều khiển Huyền Ưng với Ngân Tước theo sau bảo vệ Kiều Hi về tới tận kinh đô.
Lục Hành mới xuống khỏi Huyền Ưng thì Kiều Hi đã vội vã chạy tới: “Sao rồi? Có bị thương không con?”
“Không sao.” Lục Hành cười nói: “Con nói con có thể bảo vệ mẹ rồi mà, tin con đi.”
Kiều Hi hiểu ý hắn, chợt bà nhớ tới những ngày Lục Hành còn nhỏ, hắn từng hứa sau này lớn lên sẽ cùng với Huyền Ưng bảo vệ bà.
Kiều Hi nở nụ cười, một nụ cười đầy nhẹ nhõm và vui vẻ.
“Không sao là tốt rồi.” Kiều Hi gật đầu, lại sốt sắng hỏi han Khương Ly có bị thương không.
“Không sao ạ.” Khương Ly lắc đầu, “Chỉ không biết những kẻ đó từ đâu tới.”
“Những chuyện này vào trong hẵng bàn.” Kiều Hi nói.
Ba người cùng nhau vào cung điện, đi được nửa đường, bỗng Lục Hành giật mình nói: “Đúng rồi , suýt thì quên mất.”
Khương Ly hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lục Hành: “Chúng ta kết hôn thì trường học cũng phải cho nghỉ một thời gian chứ nhỉ? Mình đi đâu hưởng tuần trăng mật thế anh?”
Khương Ly: “.
.
.”
Cả ngày đầu óc toàn nghĩ cái gì không biết!?
------oOo------
Danh Sách Chương: