Mục lục
Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Trịnh Dục không ngờ cái miệng quạ đen của gã lại ứng nghiệm đến thế, nói gì thì nói, cái đống phân chim dính dính nhớt nhớt trên đầu khiến gã ghét bỏ vô cùng.

Trịnh Dục nhảy dựng dậy, nhanh chân tìm nước rửa mặt.
Nhìn bóng lưng vội vã đó, Tiêu Khải Hành vui vẻ hắn, di chuyển xe lăn tới ghế bập bênh dưới giàn nho, ngẩng đầu nhìn chim nhỏ trên giá: “Thúy Vũ.”
Chim bói cá vui vẻ nhảy nhót trên kệ, nó giang cánh phi xuống.

Tiêu Khải Hành giơ tay đón lấy, nó vui vẻ đậu lại trên ngón tay hắn, ríu rít kêu chẳng ngừng.
Con bói cá tên Thúy Vũ này chỉ to bằng nửa lòng bàn tay hắn là cùng, hai năm trước nó được Khương Ly nhặt được trong sân.
Ngày đó, cánh Thúy Vũ bị thương, Khương Ly giúp nó băng bó vết thương xong thì tạm nuôi trong viện, ngày ngày thay thuốc cho ăn đầy đủ.
Vốn Khương Ly định nuôi rồi thả nó đi, chẳng ngờ Thúy Vũ lành bệnh thì tình nguyện ở lại.
Khương Ly bước chân vào vườn, thấy cảnh Thúy Vũ gật gù mổ thức ăn cho chim ngay trên lòng bàn tay Tiêu Khải Hành.
Cậu qua đó, quỳ xuống chân hắn rồi khẽ gõ gõ đầu Thúy Vũ nhỏ: “Quỷ tham ăn!”
Thúy Vũ nhẹ nhàng mổ mổ tay Tiêu Khải Hành, lại cúi đầu như tiếp tục ăn.
Khương Ly thu tay về, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm đó, hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Khải Hành: “Tiểu hầu gia đâu ạ?”
“Đi rửa mặt rồi.”
“Ơ?”
Tiêu Khải Hành chỉ Thúy Vũ, bấy giờ Khương Ly mới nhận ra, cậu bật cười chọc chọc Thúy Vũ, cười mắng: “Lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Trước Tiểu Lộ Tử từng lười biếng chạy tới giàn nho hưởng mát rồi cũng bị Thúy Vũ ị trúng đầu, nó tức giận tới mức đứng mắng Thúy Vũ tròn mười phút không lặp từ nào.

Nếu không phải lúc đó Khương Ly ra cắt ngang, chắc hẳn Tiểu Lộ Tử phải mắng thêm được lúc nữa.
Tiêu Khải Hành ngắm nhìn Thúy Vũ, chợt hỏi: “Ngươi thực sự không muốn ra khỏi cung hả?”
 “Không muốn.” Khương Ly hiểu rõ tính tình Tiêu Khải Hành, biết kiểu gì hắn sẽ hỏi lại, không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: “Ta đang vui vẻ ở đây, việc gì phải xuất cung?”
Cậu ngẩng đầu cười với Tiêu Khải Hành, đáy mắt cũng chỉ còn sự dịu dàng như nước: “Ta từng hứa sẽ không rời điện hạ, lời hứa há lại dễ nuốt vậy sao? Ở bên điện hạ bao lâu rồi, điện hạ không tin ta ư?”
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly, sự nhu hòa đó khiến tâm tình hắn cũng dịu đi hẳn.
Trịnh Dục rửa mặt về thấy ngay cảnh tượng này.

Tiêu Khải Hành ngồi trên xe lăn, Khương Ly ghé ngồi ngay chân hắn, hơi ngửa đầu nhìn, khóe môi nở nụ cười dịu dàng tựa nước.
Đây thực sự không giống hình ảnh nô tài ở chung với chủ chút nào, Trịnh Dục nghi ngờ xoa xoa cằm, trong lòng cứ thấy chỗ nào bất thường.
Có điều lực chú ý của Trịnh Dục rất nhanh bị chim bói cá trên tay Tiêu Khải Hành cướp mất, thấy hung thủ vừa ị lên đầu mình đang vui vẻ chơi đùa trong tay hắn, lại phát hiện trên giàn nho có treo một chiếc lồng chim tinh xảo.


Lúc này Trịnh Dục mới nhận ra chim bói cá đó lại là của Tiêu Khải Hành.
Nhận ra sự thật, Trịnh Dục bước tới: “Được lắm, hóa ra đây là thứ khốn kiếp huynh nuôi, ta biết ngay rồi, bảo sao nay ta xui xẻo thế, thì ra nó cố ý.”
Khương Ly đứng dậy: “Tiểu hầu gia.”
Chim bói cá thấy Trịnh Dục, hoảng loạn kêu một tiếng, đồ ăn cũng không muốn nữa, đập cánh bay về lồng.

Trịnh Dục thấy thế nhanh tay bắt lấy nó: “Chạy đi đâu? Hôm nay ta phải nướng.

.

.”
Gã còn chưa dứt câu, Khương Ly đã nhanh nhẹn ngăn lại, chế trụ rồi đẩy tay Trịnh Dục ra: “Tiểu hầu gia bớt giận, nó chỉ là một con thú không hiểu chuyện mà thôi.”
Đòn cước Khương Ly chứng minh cậu từng luyện võ, Trịnh Dục kinh ngạc, thuận thế kéo người ra ngoài đánh đôi, hai người đi từ vườn ra sân cũng phải đánh được vài chiêu.
Đời này Triệu Thanh là người dạy võ cho Khương Ly, tuy mới chỉ luyện bốn năm nhưng với những kinh nghiệm và cơ sở từ đời trước, thực lực cậu đã sớm vượt xa Trịnh Dục.

Cơ mà với thân phận giữa hai người lúc này, Khương Ly ít nhiều vẫn chọn cách giấu thực lực, cố tình đánh ngang tay với Trịnh Dục.
Trịnh Dục vốn nghĩ Khương Ly không biết võ công, chẳng ngờ lúc này cậu lại đánh ngang tay với gã, không khỏi kinh ngạc: “Được quá ta ơi, không ngờ ngươi cũng biết võ công đấy.

Triệu Thanh dạy hả? Ta thấy chiêu thức của ngươi rất giống y.”
“Đúng vậy ạ.” Khương Ly cúi đầu nhận lỗi: “Thứ cho nô tài mạo phạm tới ngài rồi.”
“Ầy, không cần câu nệ tiểu tiết vậy đâu.” Trịnh Dục vốn là người hào sảng, đương nhiên không để ý mấy vai vế này.

Ngẫm lại, thái độ giữ người của Tiêu Khải Hành rất lạ, dường như Khương Ly không hẳn là một nô tài, có khi cậu là thân tín Tiêu Khải Hành bồi dưỡng cũng nên: “Võ công được lắm, có thể bảo vệ thái tử điện hạ.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Cô cần bảo vệ chắc?
Khương Ly tới thú nhận với Trịnh Dục, Thúy Vũ là do cậu nuôi nên cậu thay Thúy Vũ xin lỗi, hy vọng đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.
“Cũng không phải không tha thứ được.” Trịnh Dục nhếch môi cười: “Tối nay đền cho ta thêm một bữa ăn ngon nữa là được.”
Khương Ly cười nói: “Không thành vấn đề.”
Tuy tiết xuân đã sang tháng ba nhưng trời vẫn khá rét, nhiệt độ ban đêm hơi se lạnh nên Khương Ly quyết định đêm nay sẽ ra sân làm một bữa tiệc BBQ.
Không phải lần đầu tiên nướng BBQ nên giá nướng hay nước sốt trong điện đều đầy đủ, chỉ thiếu mỗi nguyên liệu nấu ăn.

Tiêu Khải Hành chỉ Trịnh Dục đang đứng nghển cổ ngắm Thúy Vũ: “Ngươi tìm đi.”
“Ta?” Trịnh Dục tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi kêu ta tới Ngự thiện phòng?”
Tiêu Khải Hành gật đầu: “Ừ, rồi sao đây, không muốn ăn nữa?”
Trịnh Dục không thể tin nổi: “.

.

.

Ta đường đường là tiểu hầu gia Trung Nghĩa hầu phủ, muốn ăn một bữa cơm mà phải đích thân tới Ngự thiện phòng lấy nguyên liệu?”
So với một thái tử thất sủng, đường đường là một tiểu hầu gia cao quý khải hoàn về kinh, đương nhiên Trịnh Dục đi nhận nguyên liệu sẽ được nhiều hơn rồi.
Vì ăn, Trịnh tiểu hầu gia nhịn, kéo Tiểu Lộ Tử theo xách đồ.
Gã đi rồi, Khương Ly và Tiêu Khải Hành không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Trịnh Dục không phụ sự mong đợi của mọi người, gã mang về không ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, tổng quản Ngự thiện phòng còn phải người giúp gã mang về.
Nướng BBQ đương nhiên không thể thiếu thịt dê, thịt bò.

Khương Ly nhanh tay thái lát từng tảng thịt lớn, Thúy Nha và Tiểu Lộ Tử chịu trách nhiệm xiên thịt, Triệu Thanh thì nhóm than, còn nhũ mẫu Chu khéo léo pha nước chấm.

Chẳng phải lần đầu tiên mọi người tổ chức nướng BBQ, quen tay làm rất nhanh, nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nửa con dê Khương Ly để nướng, cậu phết đều nước chấm tự pha, lại để mọi người tự mình nướng phần của mình, ăn bao nhiêu nướng bấy nhiêu.
Riêng phần của Tiêu Khải Hành là do Khương Ly phụ trách.
Thấy ai ai cũng tự nướng phần của mình, Khương Ly không khỏi nhớ tới lần đầu tổ chức tiệc BBQ.
Lúc đó đám Tiểu Lộ Tử không một ai dám thử, cảm thấy chuyện ăn cùng chủ quá đỗi vô lễ, cuối cùng Tiêu Khải Hành mở miệng ra lệnh thì bọn họ mới nơm nớp lo sợ tới nướng cùng.

Lâu dần thành quen, cuối cùng mọi người cũng thoải mái hơn.

Dù sao điện Thanh Hòa ít người, mấy năm nay chỉ có vài người quanh quẩn bên nhau, sớm đã coi nơi này là nhà.
Khương Ly thành thạo nướng thịt dê cho Tiêu Khải Hành và Trịnh Dục, sau lại tất bật nấu nướng những món ăn khác.
Trịnh Dục thủ tại ải Tích Dương đã lâu, thứ phải ăn nhiều nhất là thịt dê.


Đều là dê nhưng cách chế biến lại khác nhau hoàn toàn, hơn nữa thịt dê Khương Ly nướng có thêm nước sốt tự chế, kết hợp với nhau hài hòa vô cùng.
Trịnh Dục cắn một miếng, thớ thịt dê tươi ngon thấm đẫm nước sốt ăn rất vừa miệng.
Trịnh Dục vừa ăn vừa nói: “Huynh tìm đâu ra cục vàng này thế? Không chỉ biết võ mà còn giỏi nấu ăn, dung mạo đẹp đẽ.

.

.

Đúng rồi, biết đánh đàn nữa phải không?”
Gã nhớ lúc gặp Khương Ly thì cậu đang đánh đàn.
Tìm đâu ra?
Ánh mắt Tiêu Khải Hành dừng trên người Khương Ly đang nướng thịt cho mình cách đó không xa, nhớ về ngày đầu tiên cậu tới gặp hắn.
Khi đó Khương Ly mới chỉ là một nhãi con mười bốn tuổi, nhìn trông trắng nõn mềm mềm nhưng cả người gầy yếu mong manh.

Sự thật chẳng phải vậy, đúng trông gầy yếu mong manh nhưng Khương Ly chẳng hề yếu đuối, một tay cậu nâng tấm bình phong nặng trĩu mà mày chẳng chịu nhăn lấy cái nào.
Tiêu Khải Hành bất giác khẽ cười: “Chính cậu ta tự đưa tới cửa.”
Trịnh Dục bất giác dừng tay, nghiêng đầu nhìn Tiêu Khải Hành, đập bàn “Chát” một cái: “Huynh đang khoe đấy à?”
Tiêu Khải Hành im lặng, hắn thấy Khương Ly vừa nướng thịt vừa ăn, ăn tới mức hai má phúng phính phồng ra mà động tác trên tay vẫn vô cùng lanh lẹ, lật thịt muốn hoa cả mắt.
Khương Ly nướng cho Tiêu Khải Hành xong lại làm thêm phần nữa cho đám Triệu Thanh.

Ngay khi đưa cho Tiểu Lộ Tử, nó chợt cảnh giác nhìn cậu chằm chằm không thôi.
Dạo đây Khương Ly và Tiểu Lộ Tử không có xung đột gì hết, nhưng Tiểu Lộ Tử vẫn nhớ như in năm đó, không khỏi sinh thái độ phòng bị với Khương Ly.
Khương Ly chỉ buồn cười: “Trốn cái gì? Sợ bị đánh à?”
Đúng thật Tiểu Lộ Tử đang nghĩ vậy.

Chuyện Khương Ly học võ ai cũng biết, nó nghĩ nếu nó chọc giận Khương Ly, một ngày nào đó cậu sẽ đánh chết nó, dù sao mối quan hệ của họ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khương Ly bưng đĩa qua, liếc thấy xiên thịt bò bất ổn của Tiểu Lộ Tử, nhắc nhở: “Xiên của ngươi cháy rồi.”
Tiểu Lộ Tử hoảng hốt, thấy xiên que cháy đen, nó vội vàng chộp lấy theo bản năng, may mà có Khương Ly ngăn kịp.

Cậu nhanh nhẹn túm lấy tay Tiểu Lộ Tử, tay kia ném sạch đống xiên cháy xuống đất rồi dứt khoát dập lửa.
Tiểu Lộ Tử: “.

.

.” Người gì đâu hung tàn bạo ngược!
Trịnh Dục được Khương Ly chiêu đãi no nê, gã hài lòng mĩ mãn rời đi, trước khi đi còn hớn hở hứa lần sau sẽ tới.

Tiệc BBQ ăn rất ngon, nhưng có một nhược điểm vô cùng chí mạng, đó là khói ám hết vào quần áo.

Ăn xong quần áo hôi hám, Tiêu Khải Hành không chịu nổi, lần nào ăn xong cũng phải yêu cầu được đi tắm ngay.
Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành tới phòng tắm, giúp hắn cởi quần áo tắm gội.
Khác với trước kia, giờ đây Khương Ly được Tiêu Khải Hành cho phép, khi hắn tắm cậu được phép lại gần hầu hạ.
Trong phòng tắm, khói trắng vấn vương nghi ngút, Tiêu Khải Hành ngồi tựa bờ nhắm mắt dưỡng thần.

Khương Ly ngồi sau hắn, dùng bồ kết tỉ mỉ chăm chút cho mái tóc đen dài kia.
Động tác Khương Ly vô cùng dịu dàng, ngón tay khẽ đưa chải từng lọn tóc đen như mực.
“Điện hạ.” Khương Ly khẽ nhắc nhở Tiêu Khải Hành.
“Hửm?” Tiêu Khải Hành lên tiếng, mở mắt chậm rãi vin bờ đứng dậy.

Khương Ly nhanh chóng đứng theo, giúp hắn an toàn ra khỏi hồ nước.
Tuy chân Tiêu Khải Hành vẫn không thể đi lại bình thường, nhưng giờ đã tốt hơn rất nhiều, có thể đứng thẳng trong thời gian ngắn.
Khương Ly giúp Tiêu Khải Hành mặc quần áo, muốn dìu hắn ngồi xuống.

Tiêu Khải Hành vẫy tay xua cậu, muốn thử bước vài bước nhưng dưới chân nặng như đá đeo, mới đi được nửa bước trán đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Khương Ly cau mày, đau lòng lên tiếng: “Điện hạ.

.

.”
Tiêu Khải Hành cắn răng, cố bước thêm bước nữa, lại không ngờ dưới đất có vũng nước.

Hắn trượt chân, bất ngờ ngã ngửa!
“Điện hạ cẩn thận! ! !”
Khương Ly hoảng loạn hô to, dưới tình thế cấp bách, cậu vòng qua vai Tiêu Khải Hành, ôm eo hắn trực tiếp bế xốc người lên!
Tiêu Khải Hành: “.

.

.”
Chuyện gì xảy ra thế này? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không! !?
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK