Mục lục
Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


@Krystal: Trước khi vào thế giới này, tui có đôi điều mún nói nè:
    Thế giới này có một vài chi tiết liên quan tới tôn giáo, bạn nào theo đạo nếu không thích có thể clickback, xin đừng nói này nói kia.
     
    Chúc mọi người đọc chiện zui zẻ ạ
Thêm một thế giới kết thúc, lúc này Khương Ly lại gặp tình huống giống trước khi tới thế giới Tinh tế, rơi vào bóng đêm vô định phiêu đãng một thời gian dài.

Khi chưa tới thế giới mới, Khương Ly không có thân thể, cậu tồn tại trong hình thái linh hồn.

Xung quanh không có ánh sáng, không phân biệt ngày đêm, thế nên Khương Ly chẳng biết cậu đã trôi bao lâu.

Trong cái rủi có cái may, lần này hệ thống không bị nhốt trong phòng tối nữa nên tốt xấu gì Khương Ly cũng có người bầu bạn nói chuyện giết thời gian.

“Tiểu Khả Ái, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?” Khương Ly nhàm chán hỏi, cái trò chơi rác rưởi này khốn nạn thật! Đớp của cậu bao nhiêu điểm tích lũy, sao không đem hệ thống chủ đi tu sửa đi, cứ đày đọa cậu với Tiểu Khả Ái mãi thế này? Trò chơi này mà công khai diện rộng ở thế giới thực phỏng chừng sẽ bị mắng lên hotsearch mất.

“Xin lỗi nhé ký chủ.” Hệ thống áy náy đáp: “Tôi cũng không biết tại sao nữa, hệ thống chủ không có thông báo gì hết, phiền cậu rồi.”
Trước đó Tiểu Khả Ái cũng đã lặn lội đi kiểm tra số liệu, phát hiện đang trong trạng thái tạm dừng, chứng minh có ngoại lực khống chế quá trình vận hành của không gian.

Đáng tiếc tạm thời không rõ nguyên nhân vì sao, thế nên nó và Khương Ly chỉ đành trôi mãi như vậy thôi.

“Sao lại xin lỗi?” Khương Ly than thở vậy thôi chứ không có ý trách Tiểu Khả Ái: “Có phải do mày đâu Tiểu Khả Ái, là lỗi của cái trò chơi rác rưởi này đó chứ.”
“.

.

.

Ký chủ ời, cậu ăn nói cẩn thận dùm tôi với.” Hệ thống ngại ngùng nhắc nhở: “Tất cả những lời cậu nói hay hành động cậu làm ở đây đều sẽ bị ghi lại đó.”
“Yo.” Khương Ly chậc lưỡi “Tức là lúc tao lên giường cũng sẽ bị mổ xẻ phân tích ư? Đấy, tao chửi thằng làm game biế.n thái có oan đâu!”
“.

.

.” Hệ thống im lặng: “Ký chủ, giờ có vẻ tâm trạng cậu rất bất ổn, xin hãy bình tĩnh nhé, có vậy thì tinh thần và cơ thể mới khỏe mạnh năng động được.”
Khương Ly bật cười: “Thôi đành vậy, chỗ này cũng chẳng khác phòng tối mày bị nhốt là bao nhỉ.

.

.” Nói tới đây, cậu thả lỏng người, thở dài: “Không nói nữa.”
“Tôi biết cậu muốn gặp nam chính, nhưng cậu đừng vội vã.” Hệ thống an ủi.
“Ái dà, Tiểu Khả Ái nhà ta khéo mồm khéo miệng quá cơ, nói trúng tâm tư của tao rồi.” Suy nghĩ của Khương Ly bị Tiểu Khả Ái nói toạc ra, thế nên chẳng thèm che giấu nữa.

Đúng thật Khương Ly rất muốn nhanh tới thế giới tiếp theo đi tìm người yêu, thực hiện lời hứa của mình.


Hệ thống: “.

.

.

Người cha già của cậu đâu phải dạng vừa!”
“.

.

.” Khương Ly nghe hệ thống huênh hoang tự xưng là cha cậu thì nghẹn lời, nhịn không được suy ngẫm một hồi, không biết cậu đối xử với Tiểu Khả Ái tệ thế nào mà nó đã tiến hóa đến mức nói câu nào cậu cạn lời câu đó rồi.

Khương Ly đang định trêu ngược, ai ngờ có tin vui tới: “Số liệu đã khôi phục, sắp tiến vào không gian tiếp theo, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Tuy Khương Ly không biết mình đã chờ bao lâu, nhưng nghe tin này thì những mệt mỏi đó đã bay sạch bách.

“Đi thôi.”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Khương Ly cũng tỉnh giấc.


Bốn phía xung quanh vẫn tối đen như mực nhưng cảm giác không hề giống không gian vô định trong hệ thống, lúc này toàn thân cậu đau đớn như gãy lìa, cảm giác thịt trên người bị giã thành đống thịt nát.

Cảm giác đau thấu xương khiến Khương Ly nhận ra mình đã tới thế giới mới, ngoại trừ cả người như bị giã nát, đầu óc cậu còn choáng váng quay cuồng như thể mới qua một trận tra tấn tàn nhẫn.

Cả cơ thể lạnh băng, Khương Ly đoán chắc có lẽ mình bị vứt xuống đất, dưới chân vương vãi cơ man cỏ dại khô, sau gáy thì tựa lên mỏm đất gập ghềnh vô cùng khó chịu.

Cậu muốn mở mắt nhưng có lẽ do cơ thể quá suy kiệt nên mãi chẳng mở nổi, chỉ thấy một màu trắng mông lung chói lóa.

“Ký chủ, cậu ổn không đó?” Hệ thống quan tâm sốt sắng hỏi.
Khương Ly cố gắng mở mắt vài lần nhưng hoàn toàn không gắng nổi, hơn nữa mí mắt cũng nóng rát như phải bỏng, rất may tầm mắt cũng rõ ràng hơn đôi phần, có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu xuyên qua mái nhà rồi.

Có lẽ mí mắt cũng bị thương, thế nên cậu mới khó mở mắt đến vậy.

Nghe thấy tiếng hệ thống, Khương Ly đáp lời: “Không ổn lắm, hình như nguyên chủ mới bị treo lên đánh thì phải.”
“Chắc vậy.

Giờ nhìn cậu bất ổn lắm.” Khương Ly nói, cửa hàng hệ thống có rất nhiều thuốc chữa bệnh thần kỳ, thường sẽ dùng điểm tích lũy đổi lấy.

Có điều hệ thống không cách nào giúp Khương Ly mua, mà thậm chí giờ cậu chẳng nhấc nổi tay, nói gì tới chuyện mua thuốc cơ chứ.

Việc duy nhất Khương Ly có thể làm lúc này là tranh thủ nhận ký ức của nguyên chủ, chờ cho cơ thể bớt đau đớn hẵng nói.

Hệ thống: “Vâng, cậu chờ tôi chút.”
Không lâu sau, hệ thống đưa chỗ ký ức của nguyên chủ tới cho cậu.

Đây là một thế giới cổ đại giả tưởng, không khác các thế giới trước là bao, nguyên chủ vẫn trùng tên với Khương Ly.

Năm nay nguyên chủ mới mười chín tuổi, là học sĩxuất thân từ trấn Thanh Thủy, trong nhà chỉ còn mỗi cha, mẹ nguyên chủ bất hạnh đuối nước qua đời từ khi nguyên chủ còn thơ bé.

Cha nguyên chủ tên Khương Trung Nghĩa, vì để vợ con có cuộc sống đủ đầy ấm no, thời trẻ ông vẫn bôn ba bên ngoài làm việc, vất vả lắm mới tích cóp được chút tiền trinh mang về đoàn tụ với gia đình, ai ngờ lại nhận được tin dữ rằng vợ mình đã chết đuối.
Ngày mẹ qua đời, nguyên chủ mới tròn sáu tuổi, vẫn ở cái độ ngây thơ non nớt chẳng biết gì.

Vì để chăm sóc cho con, cha Khương về trấn Thanh Thủy dùng tiền tích cóp mở một khách đi.ếm, sau đó cho nguyên chủ theo phu tử trên trấn đọc sách viết chữ.

Nguyên chủ rất chăm chỉ hiếu học, chỉ tiếc không có thiên phú nên ngày đêm nỗ lực đến mấy thì thành tích vẫn lẹt đẹt chẳng sánh nổi với ai.

Tuy trấn Thanh Thủy nhỏ nhưng phong cảnh đẹp, nói địa linh nhân kiệt cũng không quá lời.

Bởi vậy khách lữ hành từ phương xa ghé chơi rất đông, thế nên các khách đi.ếm, tửu lầu làm ăn khá tươm tất.


Khách điế.m cha Khương mở tuy không quá lớn nhưng rất sạch sẽ ấm áp, tiếc rằng ông chỉ mua được khoảnh đất ở nơi hẻo lánh nên lượng khách ghé chẳng bon chen được với các khách đ.iếm khác trên phố.

Hệ thống giáo dục ở thế giới này phân phối khá giống thời hiện đại, từ Tiểu học phủ lên Trung học phủ và cuối cùng là Đại học phủ.

Ở trấn nào cũng có Tiểu học phủ và Trung học phủ, nhưng chỉ lên các thành lớn mới có Đại học phủ.

Sau khi học tới Trung học phủ ở trấn Thanh Thủy, nguyên chủ ghi danh ở Đại học phủ Phổ Châu, tiếc rằng cần cù có thừa mà thông minh lại thiếu, năm đầu suýt chút nữa là đỗ.

Nguyên chủ rất hiểu năng lực của bản thân mình, thế nên trượt cũng không vội ghi danh lại, tay nải về quê giúp cha việc ở khách đi.ếm, giảm bớt gánh nặng cho ông.

Dù sao học phí ở Đại học phủ Phổ Châu cũng không rẻ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Thuở nhỏ cha Khương phải sống trong cảnh bần hàn, không có điều kiện đi học, ra ngoài bôn ba vất vả bao năm, thế nên ông hy vọng con trai không phải chịu cảnh giống ông, kiên trì ép nguyên chủ học hành đến nơi đến chốn.

Nguyên chủ hiếu thảo, cha Khương nói đông cậu ấy sẽ không rẽ tây, thế nên lần hai đi thi lại bất đắc dĩ trượt thẳng cẳng.

Nguyên chủ thi tổng cộng ba lần, tới lần thứ ba cuối cùng cũng đậu Đại học phủ Phổ Châu.

Cha Khương biết tin vô cùng vui sướng, nguyên ngày hôm đó miễn tiền cơm cho mọi khách trong khách đi.ếm.

Thấy cha phung phí, nguyên chủ rất tiếc nhưng cũng đành mặc cho cha vui, khỏi để ông phải mất hứng.
Độ tuổi phổ biến nhập học Đại học phủ Phổ Châu là khoảng 15-16 tuổi, riêng chỉ có mình nguyên chủ là 18, thế nên mới nhập học đã bị không ít người chế nhạo cười chê.

Học sinh theo học Đại học phủ Phổ Châu không giàu thì sang, người có gia thế tầm thường như nguyên chủ không nhiều, thế nên cậu ấy trở thành đối tượng bắt nạt trọng điểm của các công tử hào nhoáng nơi đây.

Nhà xa, lại không muốn để cha thất vọng, nguyên chủ chỉ biết nhịn nhục, tự an ủi mình rằng chỉ cần chịu đựng hai năm thì sẽ ổn thôi.
Vất vả lắm mới học xong chương trình ở Đại học phủ, nguyên chủ tạm biệt phu tử, quyết tâm quảy tay nải cùng số bạc tiết kiệm bấy lâu về với cha.

Thành Phổ Châu cách trấn Thanh Thủy khoảng hai ngày đường, nguyên chủ tiếc tiền thuê phu xe thế nên quyết định đi bộ, ai ngờ mới đi chưa được bao xa đã bất hạnh gặp phải bọn thổ phỉ cướp đường, mất cả người lẫn của.

Khi tỉnh lại thì Khương Ly đã tới đây.
Tiếp nhận hết ký ức, cuối cùng Khương Ly cũng hiểu vì sao thân thể này lại đau đớn đến vậy, vì khi gặp cướp, nguyên chủ ra sức bảo vệ túi quần áo và chỗ bạc kia, nguyên chủ càng phản kháng thì đám thổ phỉ đánh càng hăng, đánh tới mức cậu ấy vỡ đầu chảy máu.

“.

.

.

Tiền mất còn kiếm lại được mà.” Khương Ly bất đắc dĩ thở dài, nếu cha Khương biết con trai mình không còn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không biết sẽ đau lòng tới mức nào cơ chứ.

Thổ phỉ ngang ngược quen thói, chúng không sợ nguyên chủ trả thù, thế nên cứ ra sức đánh đập.

Khương Ly không biết đám thổ phỉ đó tới từ đâu, lát đi hỏi người là biết ngay ấy mà.

Nếu giờ cậu đã mượn thân thể nguyên chủ, thì thù này cậu cũng phải báo thay.

Nhớ nguyên chủ từng bị cướp bóc ở con đường hẻo lánh giữa núi, nhưng Khương Ly mới mở mắt đã nhìn thấy mái lá, chứng minh lúc này cậu không còn trên con đường giữa núi nữa.

Chẳng lẽ có người hành hiệp trượng nghĩa ngang qua cứu cậu?

Khương Ly thắc mắc, cậu lên tiếng hỏi hệ thống: “Tiểu Khả Ái, giờ tao đang ở đâu?”
“Ký chủ, hình như cậu đang ở trong một ngôi miếu hoang.” Hệ thống đáp lời: “Cách cậu khoảng mét rưỡi có đống lửa đang cháy, hẳn là ân nhân đã đốt để sưởi ấm cho cậu.”
“Ở đây còn ai ngoài tao không?” Khương Ly hỏi, ân nhân cứu cậu còn tận tâm tới mức đốt lửa sưởi ấm cho cậu, chắc hẳn không đi ngay bây giờ chứ?
Hệ thống đáp: “Không còn ai khác.”
Khương Ly nghỉ ngơi một hồi, cảm giác thân thể dễ chịu hơn chút rồi mới lặn lội vào cửa hàng hệ thống chọn thuốc.

Khương Ly dùng điểm tích lũy mua một viên thuốc hồi gân phục cốt, bởi nội tạng nguyên chủ đều đã bị thổ phỉ đánh cho nát bấy cả rồi.

Tốc độ chữa trị của viên thuốc vô cùng nhanh, sau vài phút nội tạng đã khôi phục hoàn toàn, chỉ còn vết thương ngoài da dày đặc.

Khương Ly đang định mua thuốc chữa thương ngoài da, ai ngờ vừa kịp nghe tiếng hệ thống thông báo: “Ký chủ, có người tới.”
Vừa dứt lời, Khương Ly đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân thong dong từ ngoài vọng vào.

Khương Ly giả bộ chưa có gì xảy ra nhắm mắt lại, cậu tập trung nghe tiếng bước chân, ngay sau đó “Két ——” một tiếng, đổi phương đi vào miếu.
Cửa bật mở, ánh mặt trời theo đó chiếu sáng căn miếu hoang, người tới mặc một bộ áo bào trắng ngược sáng đến bên cậu, bước chân điềm tĩnh nhẹ tựa mây bay, gần như không phát ra tiếng động.

Hắn cúi xuống ngồi trước Khương Ly, vứt đống thảo dược mới hái sang một bên, lại quỳ xuống đưa tay đặt lên trán cậu đo nhiệt độ.
Đúng lúc đó, hệ thống thông báo: “Xin ký chủ chú ý, nam chính đã xuất hiện, chuẩn bị theo đuổi thôi nào! ! !”
Trái tim Khương Ly trật nhịp, bất chấp mí mắt đau đớn, cậu mở choàng mắt!
Tầm mắt hai người giao nhau, Khương Ly chợt phải nhìn thẳng vào một đôi mắt từ bi hỉ xả vô biên.

Dưới ánh sáng nhòe nhoẹt, Khương Ly sững người trước đối phương.



.

.

.

.

Cmn hòa thượng! ! !?
Đối phương thấy Khương Ly đột nhiên mở mắt, có vẻ đã tỉnh hắn, thế nên thu tay lạnh lùng hỏi: “Tỉnh rồi à!? Còn đau chỗ nào không?”
Khương Ly lanh tay lẹ mặt nắm lấy bàn tay chưa thu về của đối phương, yếu ớt nói: “Hòa thượng nhỏ, chỗ nào ta cũng không thoải mái hết á.

.

.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Không thoải mái thì nói không thoải mái, mắc gì động tay động chân!?  
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK