Ngồi sau bức rèm là một người mặc lớp áo lót màu trắng, mái tóc đen dài như mực buông xõa, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc, giữa đôi lông mày ẩn hiện chút u ám không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Có điều Khương Ly không phải người thường, dù sao cậu cũng sống mấy kiếp rồi, dễ gì dọa sợ cậu chứ.
Giờ Khương Ly chỉ quan tâm người trước mắt có phải người yêu cậu hay không thôi.
Ngược lại, nhũ mẫu Chu cạnh đó thấy Khương Ly cả gan nhìn thẳng điện hạ như thế thì hoảng sợ không thôi, bà dựt dựt tay áo cậu, sau đó cung kính thưa: “Bẩm điện hạ, đây là Tiểu Ly Tử tới hầu hạ ngài.”
Khương Ly nhanh chóng tiếp lời, quỳ xuống hành lễ: “Nô tài Tiểu Ly Tử tham kiến Thái tử điện hạ.”
Mặc kệ thái tử điện hạ trước mắt có phải người yêu cậu hay không, với tình hình hiện giờ cậu không thể làm đối phương tức giận, không thì toi mạng mất.
Tuy Tiểu Khả Ái đã đảm bảo nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì có thể hoàn tác, nhưng chết cũng không dễ chịu gì cho cam, ai dưng lại muốn nếm thử cơ chứ.
Đại trượng phu co được dãn được, quỳ một cái cũng không mất gì, khi đóng phim cậu cũng phải quỳ nhiều lắm rồi.
“Đứng lên đi.” Tiêu Khải Hành nói.
Khương Ly và nhũ mẫu đứng dậy, lại nghe Tiêu Khải Hành nói: “Ngươi, lại đây.”
Nhũ mẫu đẩy đẩy Khương Ly, cậu vội vàng bước lên.
Trong ký ức nguyên chủ, hai chân thái tử đã tàn phế, qua vài năm tĩnh dưỡng, tuy tình hình hồi phục đã khá hơn rất nhiều nhưng chỉ có thể chống gậy đứng lên, không thể đi lại như trước.
Cậu khom người: “Thái tử điện hạ, nô tài xin được hầu ngài tắm rửa sạch sẽ.”
Tiêu Khải Hành gật đầu, xua tay với nhũ mẫu, bà hiểu ý, đáp “Nô tỳ xin ra ngoài chuẩn bị bữa ăn” rồi lui ra trước.
Lúc này trong phòng chỉ còn Khương Ly và Tiêu Khải Hành.
Cậu lấy áo khoác thêm cho đối phương tránh cảm lạnh, sau đó bưng chậu rửa mặt và nước súc miệng qua.
Hầu hạ Tiêu Khải Hành rửa mặt xong xuôi, Khương Ly lau khô tay, vén chăn gấm định giúp hắn rời giường, nhưng tay vừa chạm tới đột nhiên khựng lại.
Có lẽ để thoải mái hơn, chất liệu quần áo Tiêu Khải Hành vô cùng mỏng nên Khương Ly vừa sờ đã nhận ra chân đối phương rất bất thường.
Tuy Tiêu Khải Hành ngồi trên giường, nhưng nếu nhìn nửa người trên thì có thể nhận thấy vóc dáng hắn vô cùng cao lớn, nhưng đôi chân này lại không hề cân đối với thân hình đó.
Có lẽ đây là chứng teo cơ do tàn tật lâu năm.
Khương Ly nhận ra điều đó, nghĩ tới chuyện quanh năm Tiêu Khải Hành không thể đi lại, đã vậy suốt ngày còn bị người khác đàm tiếu lung tung, trong lòng đột nhiên thấy đau xót khôn nguôi, ngón tay bất giác vu.ốt ve đầu gối đối phương đôi chút.
“Ký chủ, yêu thì yêu nhưng nhịn chút coi nào!”
Hệ thống khẽ nhắc nhở Khương Ly.
Câu nhắc nhở gần như huỵch toẹt cho Khương Ly biết Tiêu Khải Hành là người yêu cậu, giờ khắc này, thực sự cậu không biết nên vui mừng khi được gặp người mình yêu hay đau khổ khi người ấy lâm vào cảnh ngộ này.
“Ngươi đang làm gì?”
Ngay lúc Khương Ly mất bình tĩnh, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai, ý thức nguy hiểm khiến cậu phát hiện đòn tấn công từ sau lưng đang tới gần, theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại, cậu kìm chế đứng yên.
Giây tiếp theo, cần cổ mảnh mai của Khương Ly bị một bàn tay siết chặt.
Cổ bỗng nhiên tê rần, Khương Ly ngẩng đầu, thấy Tiêu Khải Hành nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đen sâu hun hút như hồ nước tĩnh lặng lạnh lẽo tựa băng, hiển nhiên rất không vui với hành động vừa rồi của cậu.
Phản ứng của Tiêu Khải Hành giống hệt với phản ứng của Giang Trạm khi lần đầu tiên cậu phạm sai lầm.
Tâm trạng Khương Ly bất chợt lẫn lộn không nguôi, nhưng cậu biết giờ không phải lúc để tâm sự.
Đối phương không biết cậu là ai, nếu kể ra thì hắn chỉ coi rằng cậu đang nói hươu nói vượn, có khi bị đánh chết cũng nên.
Trong ký ức của nguyên chủ, sau khi hai chân thái tử bị liệt, tính cách của hắn thay đổi hẳn, hắn trở nên lạnh lùng sát phạt hơn rất nhiều, không ai đoán nổi tâm tư hắn.
Vì thế Khương Ly cố áp sự thương tiếc xuống, nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình, khó khăn nói: “Điện hạ.
.
.
Nô tài.
.
.
có lời muốn nói.
.
.”
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly, tay vẫn không nới lỏng mà càng thêm siết chặt, lạnh lùng nói: “Dù cô có là phế nhân thì cô vẫn có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Đôi chân này là giới hạn của hắn, hành động vừa rồi của nhóc con chắc chắn đang khiêu chiến với hắn ta.
Cơ thể của Khương Ly chỉ mới 14 tuổi, vẫn chưa phát triển hết, cần cổ yếu ớt tới mức chỉ cần Tiêu Khải Hành dùng sức thêm chút là có thể vặn gãy nó ngay.
Cổ Khương Ly bị siết khiến cậu hít thở khó khăn, không khí trong phổi cũng bị ép từng chút ra ngoài, mặt đỏ bừng hết cả lên.
“Mẹ kiếp hắn dám vặn chết ông đây!” Khương Ly gào thét với hệ thống: “Không ổn rồi, phải hành động trước thôi.”
Hệ thống: “.
.
.Tùy cậu vậy.”
Ngay khi đại não thiếu oxy, Khương Ly không chịu nổi nữa, đang định phản kháng thì Tiêu Khải Hành đột nhiên buông tay, quăng cậu sang một bên.
Khương Ly ngã nhào xuống đất, ho khan vài tiếng.
Lúc này cổ cậu nóng rát vô cùng, không cần nhìn cũng biết chắc lúc này nó hằn vết tay luôn rồi.
Tiêu Khải Hành nhìn tay mình, hắn cau mày.
Không biết tại sao nhưng vừa rồi hắn lại không hạ thủ được, thật sự rất kỳ quái.
Chậm rãi nắm tay lại, Tiêu Khải Hành cúi đầu nhìn Khương Ly đang ho khan dưới đất: “Ngươi có gì muốn nói?”
Vất vả lắm Khương Ly mới hít thở bình thường lại được, vụ này cậu ghim rồi nhá!
Nghe hắn nói, cậu bò dậy: “Khởi bẩm điện hạ, nô tài chợt nhớ ra một chuyện nên mới lơ đãng.
Mùa đông sắp tới gần, trời vừa ẩm vừa lạnh, nếu chân điện hạ được xoa bóp thì dễ chịu hơn nhiều đấy.
Nãy tiểu nhân trái quy tắc, xin điện hạ thứ lỗi.”
“Ồ?”
Tiêu Khải Hành nhướn mày: “Nghe có vẻ ngươi rất hiểu biết chuyện này?”
“Mẫu thân nô tài cũng từng bị thương ở chân, cứ trời chuyển rét là bà đau đớn lắm, tới đêm thì trằn trọc khó ngủ không nguôi.
Chữ Hiếu đi đầu, nô tài xin theo học một thầy lang trong làng cách xoa bóp hiệu quả lắm ạ.”
Khương Ly nghiêm túc nói hươu nói vượn, mẹ nào bị thương ở chân chứ, mẹ nguyên chủ bị bệnh mất sớm rồi, cậu nói vậy chỉ để có được cơ hội ở bên Tiêu Khải Hành mà thôi.
Ngoài Tiểu Trác Tử ra, cạnh thái tử còn một Tiểu Lộ Tử, nếu Khương Ly không nhân cơ hội này xin được ở lại thì sau này khó tiếp cận hắn lắm.
Nghĩ đến đây, Khương Ly nói tiếp: “Nô tài nguyện ý vì điện hạ cống hiến, mong điện hạ cho nô tài một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Tiêu Khải Hành nhịp nhịp ngón tay như suy xét điều gì đó.
Khương Ly tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khuyên nhủ: “Mong điện hạ tin tưởng, tiểu nhân thực sự học xoa bóp rồi, ngay cả thầy lang trong làng cũng khen nô tài học rất giỏi.
Ngài thử một lần đi, được không? Nếu không có tác dụng thì giết nô tài cũng không muộn.”
“Cái miệng này dẻo quá nhỉ?” Tiêu Khải Hành cười lạnh một tiếng, thấy tên thái giám nói bệnh của mẹ cậu ta khá giống bệnh hắn, nói: “Cô cho ngươi cơ hội này.”
“Đa tạ điện hạ.”
Khương Ly đứng dậy, phủi bụi trên người rồi lại gần hắn.
Đôi chân Tiêu Khải Hành tàn tật đã nhiều năm, đã thế còn bị giam cầm ở nơi hẻo lánh như điện Thanh Hòa, không có thái y trị liệu, kể cả hắn có chú ý bảo dưỡng tốt tới cỡ nào cũng không tránh khỏi tồn đọng di chứng.
Hơn nữa với nền y tế lạc hậu hiện giờ, chắc chắn cơ bắp Tiêu Khải Hành sẽ ngày càng bị teo rút, kế tiếp sẽ là chứng phong thấp nhức xương.
Xoa bóp không thể cách lớp quần áo, Khương Ly được sự cho phép của Tiêu Khải Hành, cậu nhẹ nhàng vén quần hắn lên, để lộ một đôi chân teo tóp.
Tuy biết chân Tiêu Khải Hành chắc chắn sẽ bị teo cơ nhưng tận mắt nhìn thấy hai chân hắn không giống người thường, Khương Ly vẫn không khống chế được hốc mắt nóng lên.
Đây là người cậu yêu trọn ba kiếp, trước khi cậu tìm ra hắn, rốt cuộc hắn đã phải chịu biết bao đau đớn mà cậu không biết?
Ông ngoại chết thảm, mẹ ruột tự sát, hai chân tàn phế, đã thế còn bị chính cha ruột giam cầm trong thiên điện quạnh quẽ nơi đây.
Bấy lâu nay hắn đã sống thế nào?
“Thất thần đi đâu?” Tiêu Khải Hành thấy cậu vẫn không nhúc nhích, lên tiếng hỏi: “Còn chưa chịu bắt đầu?”
“Ngay đây ạ.”
Khương Ly bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi chân biến dạng kia.
Khi tay cậu đặt lên chân hắn, Tiêu Khải Hành chậm rãi siết tay thành quyền, đáy mắt dần u ám.
Thật ra Khương Ly từng học xoa bóp ngay thế giới thực, lúc đó cậu chưa nổi tiếng, người đại diện giúp cậu giành vai thầy thuốc Đông y trong một bộ phim dân quốc, nhân vật đó rất thành thạo châm cứu và xoa bóp bấm huyệt nên cậu tới thử một phen.
Châm cứu Khương Ly không rành, nhưng xoa bóp bấm huyệt thì cậu có chuyên gia chỉ dẫn nên khá thành thạo, đúng lúc có thể dùng được ở thế giới này.
Khương Ly tìm đúng huyệt đạo, nhẹ nhàng xoa bóp, chờ Tiêu Khải Hành quen dần thì cường độ mới dần tăng lên.
Cậu vừa ấn vừa dò hỏi Tiêu Khải Hành để nắm chắc lực tay giúp hắn có thể chịu.
Dưới bàn tay xoa bóp của Khương Ly, Tiêu Khải Hành dần cảm thấy cơn lạnh trên đùi tiêu tan, gan bàn chân lạnh lẽo quanh năm cũng chậm rãi ấm lên, tuy không quá rõ ràng nhưng chẳng còn đóng băng như trước.
Nhiều năm trôi qua, hai chân Tiêu Khải Hành không hẳn là mất cảm giác hoàn toàn, nhưng quanh năm lạnh băng, dù trước khi đi ngủ có ngâm nước ấm cũng vẫn không đỡ.
Không chỉ có vậy, đôi chân tàn phế này còn thường xuyên tụ máu khiến mu bàn chân cũng sưng tấy hết cả lên.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn tên thái giám đang cúi đầu nghiêm túc xoa bóp cho mình, nắm đấm vốn siết chặt hơi lơi lỏng, vẫn có tác dụng đó chứ.
Lúc này nhũ mẫu Chu tới bẩm báo đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Khương Ly thu tay, hạ ống quần xuống giúp Tiêu Khải Hành: “Thưa điện hạ, kính mời ngài tới dùng bữa sáng.”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành đáp.
Khương Ly giúp hắn mặc quần áo tử tế, nhấc chân hắn ra mép giường, đẩy xe lăn lại gần rồi cúi người đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Khải Hành nhìn tấm lưng gầy gò đó, thắc mắc: “Ngươi tính làm gì?”
“Để tiểu nhân cõng ngài.” Khương Ly ngoái đầu đáp, với tình hình của Tiêu Khải Hành hiện giờ, tự mình xuống giường vẫn khó khăn lắm.
“Cõng cô? Với cái thân thể bé tí này?” Tiêu Khải Hành như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, hắn khẽ cười, nhưng trong lòng vui vẻ hẳn lên.
“Điện hạ, người đừng tưởng nô tài nhỏ, thật ra sức nô tài lớn lắm đó, nhất định sẽ không để ngài ngã đâu.” Khương Ly vẫn đưa lưng về phía hắn, giọng điệu nghiêm túc bảo đảm.
Tiêu Khải Hành không nói gì, duỗi tay cầm lấy cây gậy gần đó rồi gõ gõ lên lưng Khương Ly: “Tránh ra.”
Khương Ly không rõ vì sao mà tránh qua một bên, vừa quay đầu đã thấy Tiêu Khải Hành chống gậy mượn lực ngồi vào xe lăn.
Khương Ly: “Vậy cũng được luôn?”
Tiêu Khải Hành ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cậu nhanh chóng tiến tới đẩy hắn tới sảnh dùng bữa sáng.
Ăn sáng xong chưa được bao lâu, Tiêu Khải Hành muốn đi tắm, đây là thói quen của hắn, sáng chiều tối mỗi buổi đều phải tắm một lần.
Có một phòng tắm phía sau phòng ngủ, bên trong có một hồ nước dành riêng cho Tiêu Khải Hành tắm rửa.
Cung nữ Thúy Nha đã chuẩn bị hương liệu đầy đủ, chỉ chờ Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành qua đó.
Hồ nước không quá lớn nhưng khá rộng cho một người tắm rửa, thoải mái hơn việc dùng bồn tắm nhiều.
Khương Ly giúp Tiêu Khải Hành cởi quần áo, cuối cùng chỉ còn lớp quần áo lót.
Nhớ lời Chu ma ma dặn thái tử không thích có người bên cạnh khi tắm rửa, cậu xong việc thì lui ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Khương Ly nghe thấy ngay tiếng nước bì bõm bên trong, chắc hẳn Tiêu Khải Hành đã xuống hồ nước.
Không biết đối phương sẽ tắm tới khi nào, Khương Ly tranh thủ đứng đợi thì đăng nhập hệ thống xem nhiệm vụ luôn.
【 Nhiệm vụ chính —— Tiêu Khải Hành, Nhiệm vụ nhánh —— Sống cho thật tốt.
】
Nhiệm vụ chính ở thế giới nào cũng giống nhau, đều phải theo đuổi nam chính, nhưng điều Khương Ly không ngờ nhất là nhiệm vụ nhánh lại đơn giản tới vậy, chỉ cần sống thật tốt mà thôi.
Nhưng ngẫm lại mà nói, một thái giám nhỏ không nơi nương tựa có thể an ổn sống trong cung cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nhớ tới việc mình đang là thái giám, Khương Ly lại đau hết cả đầu.
Thái giám phải tịnh thân, bay mất trứng rồi! ! !
Ở thời đại này, tịnh thân không cần cắt trọn, chỉ cắt tinh h.oàn nhưng thế cũng đủ đau đớn rồi.
Trứng của cậu!
“Cái thiết lập quái quỷ gì đây.” Khương Ly nhức đầu day trán: “Tiểu Khả Ái, tao muốn khiếu nại.”
“Khụ khụ.” Hệ thống lảng tránh: “Xin ký chủ đừng tức giận.”
“Mày đang cười nhạo tao đúng không?” Khương Ly thấy hệ thống đang cố nhịn cười.
“.
.
.
Đâu có đâu.” Hệ thống cố gắng minh oan cho bản thân: “Nhưng ký chủ cũng đừng quá lo lắng nhé.”
“Hả?”
“Bởi lo lắng cũng vô dụng thôi.”
“.
.
.”
Khương Ly không biết từ bao giờ mà nhóc đáng yêu ngày nào đã biết thành tên khốn nạn như bây giờ, chán chẳng buồn tám chuyện với nó nữa.
Cậu ngắm nhìn ba thanh nhiệm vụ ở thế giới trước, tất cả đều hiện “Hoàn thành”.
Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành.
Khương Ly duỗi tay vu.ốt ve ba cái tên này, ánh mắt dịu dàng chan chứ tình yêu, mỗi ngày được bên họ đều là những tháng ngày hạnh phúc.
Cho dù đã qua biết bao năm tháng, cậu vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên nhận ra họ, cũng nhớ rõ ngày cậu tiễn bọn họ ra đi.
.
.
“Người đâu?”
Trong phòng tắm truyền ra một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của Khương Ly, cậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Tiêu Khải Hành đã bước ra khỏi hồ nước, một tay hắn chống gậy, tay kia dựa xe lăn miễn cưỡng đứng vững.
Mái tóc đen nhánh ướt sũng dính trên ngực, từng giọt nước lăn tăn theo da thịt trượt xuống, thấm ướt chiếc quần bên dưới.
Khương Ly cầm một chiếc khăn gấm sạch sẽ trên kệ tiến tới giúp Tiêu Khải Hành lau người và tóc, sau đó cúi xuống giúp hắn cởi nốt chiếc quần.
Cổ đại không có đồ lót, sau khi cởi ra, thứ nào đó giữa h.ai chân Tiêu Khải Hành cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt Khương Ly.
So với đôi chân teo tóp kia thì thứ hàng này phát triển tốt hơn nhiều, hình dáng và chiều dài phải nói là vô cùng hoàn hảo.
Thấy nó, Khương Ly không khỏi nghĩ tới vật nhỏ bị cắt của mình.
So sánh ra chẳng khác nào mãng xà với giun đất, cậu đau đớn tới mức suýt chút nữa rơi lệ.
Tiêu Khải Hành thấy cậu cởi được một nửa rồi dừng, hắn lên tiếng: “Sao lại ngẩn ra nữa rồi?”
Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.
Tiêu Khải Hành cau mày: “Ngươi khóc cái gì?”
Khương Ly xúc động, tràn đầy kính phục nói: “Hôm nay nô tài may mắn được thấy thái tử điện hạ hùng dũng oai phong, thấy thằng em của điện hạ cũng chẳng kém nên không nén nổi xúc động, kính xin điện hạ thứ tội.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Ai nuôi lớn tên nhóc này mà miệng lưỡi ngọt xớt vậy?
------oOo------
Danh Sách Chương: