Ở các thế giới trước, thường sau khi hai người xác định quan hệ thì Khương Nhu Mễ mới xuất hiện, nên Khương Ly hoàn toàn không ngờ ở thế giới này nhóc mèo đã sớm đến bên Lục Cảnh Hà từ lâu rồi.
Nghe Lục Cảnh Hà mời mình, Khương Ly hơi do dự, cậu hỏi: “Có tiện cho anh không? Tôi sợ sẽ quấy rầy tới người nhà anh.”
“Không đâu, tôi không sống chung với cha mẹ, ngoại trừ mèo với tôi thì chỉ còn mỗi một dì phụ trách nấu ăn thường ngày thôi.” Lục Cảnh Hà giải thích.
Khoảng hai tuần Lục Cảnh Hà sẽ xuống núi thăm nhà một lần, ở lại một đêm rồi mới về núi.
Vì Khương Nhu Mễ không thích đi xa nên Lục Cảnh Hà để nó lại, ngay hôm sau phải về ngay không nhóc mèo cáu gắt chạy trốn thì chỉ khổ hắn thôi.
Nếu không phải nay có hẹn với Khương Ly, có khi trưa nay Lục Cảnh Hà đã về núi rồi.
Biết nhà có mỗi mình hắn ở, Khương Ly thầm reo “Thời tới!”.
Đây đích thực là một cơ hội lý tưởng để hai người ở chung với nhau, cậu cũng không ra vẻ nữa, hào sảng đồng ý: “Vậy tôi tới làm phiền anh nhé, khi nào xuất phát ạ? Ngay bây giờ có được không?”
“Ừm, vinh dự của tôi.” Lục Cảnh Hà gật đầu, dừng một hơi lại nói tiếp: “Có điều nếu cậu tới thì hãy ngủ lại một đêm, bởi đường tới nhà tôi khá xa, đi lại trong ngày mệt mỏi lắm.”
Lục Cảnh Hà nói những lời này thì vô cùng chần chờ, vốn dĩ lần đầu tiên hẹn hò mà mời Khương Ly về nhà đã là việc quá đường đột rồi, giờ hắn còn mặt dày mời đối phương ngủ lại, thực sự quá thất lễ, chỉ sợ em ấy thấy phản cảm.
Kỳ thực hắn nghĩ nhiều rồi, cho dù hắn không đề cập tới thì Khương Ly cũng tự tìm cách ngủ lại thôi, gần quan phải được ban lộc chứ!
Thế nên Khương Ly vui vẻ đồng ý ngay lắp tự: “Vâng, thế tôi đi chuẩn bị chút đồ cá nhân nhé.”
Quyết định xong xuôi, Lục Cảnh Hà gọi Tề Thụy lái xe qua.
Nghe Lục Cảnh Hà nói chở hai người về khu phố nơi Khương Ly sống, Tề Thụy rất thắc mắc tại sao cuộc hẹn hò đầu tiên mà kết thúc nhanh vậy.
Theo lý thuyết thì kế tiếp hai người phải tìm một nhà hàng xoay trên cao bằng kính có thể quan sát cảnh phố thị đêm, ăn tối dưới ánh nến ấm áp, với hoa tươi và tiếng đàn violin lãng mạn bao quanh.
Sau bữa tối, hai người phải cùng nhau tay trong tay đi dạo, gia tăng tình cảm đôi bên, cuối cùng kết thúc buổi hẹn hò hoàn mỹ trong cảnh sông đêm lung linh chứ?
Sao mới xem phim xong đã đòi về rồi?
Đúng lúc anh ta đang thắc mắc đã nghe Lục Cảnh Hà gọi điện thoại cho dì Lan, nói chút nữa hắn dắt bạn về chơi, dặn bà chuẩn bị chút đồ ăn chiêu đãi.
Tề Thụy: “.
.
.” Là do tôi ngây thơ hay do hai người phát triển với tốc độ tên lửa?
Tới ngoài khu phố, Khương Ly vốn muốn để Lục Cảnh Hà ngồi trong xe chờ mình, nhưng lời nói tới môi lại đổi ý ngay: “Anh có muốn lên nhà tôi ngồi chút không, có lẽ sẽ khá lâu đấy.”
Lục Cảnh Hà không ngờ mình sẽ có cơ hội tốt nhường này, hắn không gật đầu chần chờ ngay: “Rất hân hạnh.”
“Trợ lý Tề có lên không? Lên uống một tách trà nhé?” Khương Ly hỏi Tề Thụy.
“Cảm ơn, tôi chờ dưới lầu được rồi.” Tề Thụy lễ phép từ chối, rất thức thời không quấy rầy không gian riêng của hai người.
Khương Ly cũng không miễn cưỡng, cùng Lục Cảnh Hà xuống xe.
Hai người tới nơi, Khương Ly vừa mở cửa vừa trò chuyện: “Nhà có hơi nhỏ, anh đừng chê nhé.”
“Không đâu.” Lục Cảnh Hà đáp, nói rồi theo chân Khương Ly vào nhà.
Khương Ly sống một mình, trong nhà không có dép lê dự phòng, thế nên cậu mời Lục Cảnh Hà đi cả giày vào luôn.
Cậu rót một chén nước cho Lục Cảnh Hà nhuận giọng, kêu hắn đừng ngại ngùng rồi tự mình vào phòng soạn sửa quần áo.
Lục Cảnh Hà không uống nước, lực chú ý của hắn tập trung hết lên tấm bảng trắng được đặt trước máy tính kia, hắn đứng dậy qua đó xem.
Trên tấm bảng trắng còn lưu vài nét chữ khi Khương Ly livestream giải đề hôm qua, gần đó là chiếc ghế được lót tấm đệm mềm mại.
Lục Cảnh Hà tưởng tượng ra cảnh ngày nào Khương Ly cũng ngồi ở đây livestream thì ánh mắt trở nên dịu dàng, ngay cả khi nhìn chậu xương rồi bé xinh ngay cạnh máy tính cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Khương Ly sửa soạn vài bộ quần áo, Lục Cảnh Hà quay đầu lại hỏi cậu: “Cậu đã xong chưa?”
“Sắp rồi.” Khương Ly lại chỉ chỉ laptop trên bàn: “Tối nào tôi cũng phải livestream, tôi có thể livestream ở nhà anh không?”
Giờ cậu đang lấy tư cách là bạn của Lục Cảnh Hà tới làm khách, muốn livestream thì cũng phải thông qua đồng ý của hắn nữa.
“Đương nhiên rồi.” Lục Cảnh Hà vui mừng đồng ý, nếu có thể, hắn mong Khương Ly sẽ coi đó như là nhà của cậu, không nhất thiết phải câu nệ hắn như lúc này.
Hắn rất mong ngày đó sẽ tới thật sớm.
Có được sự đồng ý của hắn, Khương Ly cũng không khách khí gì nữa, cậu xách theo một túi những thứ cần dùng livestream theo luôn.
Đúng lúc Khương Ly thu dọn xong thì mẹ Khương gọi tới.
Vốn cậu cũng định gọi cho cha mẹ báo mình muốn ra ngoài, đúng lúc mẹ gọi tới, cậu kể luôn rằng mình sắp sang nhà Lục Cảnh Hà chơi, chưa biết khi nào về, cha mẹ không phải lo lắng đâu, chờ cậu về sẽ thăm nhà một chuyến.
Mẹ Khương gọi tới là muốn ăn tối cùng cậu, vừa nghe cậu muốn tới nhà Lục Cảnh Hà chơi, bà sửa ý định ngay tức khắc, kêu cậu cứ yên tâm đi với hắn đi, không bận gì thì đừng về vội.
Về chuyện Khương Ly tới nhà Lục Cảnh Hà chơi, thực sự mẹ Khương không những không băn khoăn mà còn vô cùng vui sướng, dặn dò cậu phải ngoan ngoãn, phải học tập người ta thật nhiều.
Có thiếu tiền thì cứ nói bà, đừng ngại ngùng chi hết.
Khương Ly vâng dạ đồng ý, dặn dò cha mẹ Khương chú ý sức khỏe, lúc này mới chịu cúp máy nói chuyện với Lục Cảnh Hà: “Mẹ tôi vừa gọi tới, tôi kể muốn tới nhà anh chơi mà có vẻ bà còn vui sướng hơn cả tôi.
Cha mẹ tôi sùng bái anh lắm đó.”
Vì Khương Ly bật loa ngoài nên Lục Cảnh Hà cũng nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi: “Nếu cha mẹ cậu muốn, lúc nào cũng hoan nghênh tới nhà tôi chơi.”
“Vậy ư? Tôi sẽ chuyển lời tới cha mẹ, chắc họ sẽ vui lắm đây.”
Hai người ra khỏi nhà, Tề Thụy ngồi trong xe thấy họ ra, vội vàng nhận lấy balo trên tay Lục Cảnh Hà, sau lại nhanh nhẹn giúp hai người mở cửa xe.
Nghĩ tới chuyện hôm qua hai người mới gặp nhau lần đầu, hôm nay đã đi hẹn hò luôn, tới buổi chiều thì quyết định “ở chung” chóng vánh, đầu Tề Thụy chợt nảy lên câu hát “Tình yêu tới nhanh tựa cơn gió lốc” ngay tức khắc!
Vốn Khương Ly tưởng xa lắm thì nhà Lục Cảnh Hà chỉ ở vùng ngoại ô thành phố thôi, nào biết xe ra khỏi vùng ngoại thành vẫn còn đi thêm cả chặng dài, càng đi càng hẻo lánh, thậm chí còn đi tít vào núi sâu.
Khương Ly ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lùi dần về phía sau và con đường bốn phía vắng lắng, nếu không phải biết đây là người yêu cậu suốt mấy kiếp thì cậu còn tưởng mình sắp bị người ta giết người diệt khẩu ấy chứ.
Ước chừng đi thêm khoảng mười phút nữa, tốc độ xe dần chậm lại.
Xe đi tới chân núi, Khương Ly ngoài có rào lớn bao quanh, phía sau rào là cánh cổng lớn chạm trổ tinh xảo, gần đó còn có trạm gác chứng tỏ đây là ngọn núi tư nhân.
Nhân viên trạm gác thấy là xe Lục Cảnh Hà thì nhanh tay ấn nút, cửa lớn dần mở ra cho xe vào.
Sống trong núi thật hả?
Khương Ly dần hoang mang.
Hệ thống rất biết chớp cơ hội, nó nhanh nhẹn phát một khúc nhạc vui tươi tràn ngập tiếng chiêng trống tùng xèng: “Chúc mừng ký chủ, đại vương về núi rồi đây.”
Khương Ly bật cười với hệ thống nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, Lục Cảnh Hà thấy vậy, hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Khương Ly cười nói, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cổng đang dần đóng lại phía sau họ: “Chỉ là thấy nãy anh nói không đúng lắm, đây đâu chỉ là xa, đây là vô cùng xa luôn ấy.”
Lục Cảnh Hà cứng họng, hắn đâu thể giải thích vì muốn dắt người về nhà mà cố tình nói giảm nói tránh bớt.
Đường lên núi đã được tu sửa, tuy có hơi khúc khuỷu nhưng vô cùng bằng phẳng, không hề xóc nảy chút nào.
Rất nhanh sau đó, một tòa tứ hợp viện tường trắng ngói xám dần hiển hiện ra trước mắt Khương Ly.
Xe chậm rãi lái vào trong sân, dừng lại ở bãi đỗ xe rộng lớn.
Xuống xe, Tề Thụy nhanh chóng tới mở cửa cho hai người.
Lục Cảnh Hà đỡ Khương Ly xuống xe, lại nói: “Cậu vào nhà sắp xếp đồ đạc trước nhé, tôi kêu dì Lan dọn phòng ngay đây.”
“Vâng.” Khương Ly gật đầu, đi cùng hắn vào nhà.
Tề Thụy xách hành lý giúp Khương Ly, theo sau hai người.
Diện tích tòa tứ hợp viện này rất lớn, phòng sắp xếp cho Khương Ly ngay cạnh phòng Lục Cảnh Hà, muốn tới đó phải đi dọc đại sảnh, tới sân trước, lại men theo đường đá qua vườn hoa, ngang qua đình viện tới sân sau, đi kịch hành lang mới đến nơi.
Hai người ngang qua đại sảnh, đúng lúc thấy Khương Nhu Mễ đang ngồi chờ sẵn trên ghế bập bênh.
Mỗi lần Lục Cảnh Hà về, Khương Nhu Mễ sẽ luôn ngồi đó chờ sẵn, lần này cũng thế.
Nhưng hôm nay rất khác.
Ngay khi thấy Khương Nhu Mễ, bước chân hai người không hẹn mà cùng dừng lại.
Khương Nhu Mễ nhận ra nhanh hơn, bỗng đâu nó mừng rỡ lao xuống, nhanh chóng chạy tới chỗ họ.
Vẫn như mọi khi, Lục Cảnh Hà đưa tay ra đón, chẳng ngờ hôm nay nhóc mèo khéo léo né hắn, trực tiếp nhào vào vòng tay Khương Ly.
Lục Cảnh Hà: “? ? ?”
Nhóc mèo chạy nhanh, lực va rất mạnh, dường như Khương Ly biết trước nó sẽ làm vậy nên vững vàng đỡ lấy, tránh để nó té ngã: “Chậm chút nào.”
“Meow ~” Khương Nhu Mễ nhanh nhẹn leo lên đứng trên vai Khương Ly, lại ra sức dụi dụi vào cổ cậu như làm nũng.
Ôm nhóc con mềm mại vào lòng, Khương Ly thỏa mãn thở phào một tiếng, mỗi lần gặp lại người yêu và Khương Nhu Mễ đều khiến cậu vô cùng thích thú.
Tề Thụy xách theo balo đứng cạnh chờ, thấy một người một mèo chơi đùa với nhau, nghĩ thầm quả nhiên động vật rất có linh tính, ngay lần đầu gặp mặt đã biết Khương Ly là chủ nhân thứ hai tương lai của nó rồi.
Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly và Khương Nhu Mễ thân thiết đến vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Dường như con trai mình hắn tốn bao công sức nuôi mấy năm giờ không còn là của hắn nữa, không chỉ có vậy, hắn còn có cảm giác người hắn thích bị chính con trai đoạt lấy, không biết giờ nên ăn dấm của Khương Ly hay dấm của Khương Nhu Mễ nữa.
Tóm lại rất là mâu thuẫn.
Khương Nhu Mễ gặp Khương Ly là không chịu cho Lục Cảnh Hà ôm nó nữa luôn, cuối cùng vẫn phải để Khương Ly bế nó cùng nhau về phòng.
Lúc này đã tới giờ cơm chiều, Khương Ly sắp xếp một hồi, có dì Lan qua gọi cậu xuống ăn cơm.
Dọc đường tới đây Lục Cảnh Hà đã nhắc về dì Lan với cậu, bây giờ hai người làm quen thêm lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Khương Ly tới đây làm khách, cậu chủ động chào hỏi dì Lan, lại nói: “Quấy rầy dì rồi ạ.”
Dì Lan thấy dung mạo cậu thanh tú, lớn lên cũng gia giáo lễ phép, đã thế đây còn là lần đầu tiên Lục Cảnh Hà mang bạn về chơi, đương nhiên ấn tượng của bà đối với cậu vô cùng tốt, bà bật cười: “Con đừng nói vậy, hiếm lắm mới thấy Cảnh Hà đưa bạn về chơi, thế nên con đừng câu nệ nhé.”
Khương Ly gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Dì Lan thấy cậu bế Khương Nhu Mễ, ngạc nhiên nói: “Hôm nay mèo con lạ lạ à nha, ngày thường ngoại trừ dì với Lục Cảnh Hà thì nó không cho ai chạm vào đâu, có vẻ nó rất quý con đấy.”
Dường như biết mọi người đang nói về nó, Khương Nhu Mễ bất giác ngẩng đầu: “Meow?”
Khương Ly xoa xoa đầu nó, cười nói: “Chắc do con với nó có duyên.”
Dứt lời, Khương Ly quay sang nhìn Lục Cảnh Hà, khóe mắt cong cong nhìn hắn, lại bật cười: “Giống như tôi với ngài Lục đó.”
Lục Cảnh Hà nghe vậy cũng bật cười, không khí trong phòng cũng ấm áp hơn hẳn.
Dì Lan thấy hai người có vẻ rất thân thiết, vui mừng mỉm cười.
Riêng mỗi Tề Thụy gần đó nhắm tịt mắt không dám nhìn, lòng thầm khẩn cầu: Hai người đừng rải cơm chó nữa, lực sát thương tàn bạo lắm đấy!
Dì Lan hào hứng làm một bàn đồ ăn thịnh soạn để đón tiếp Khương Ly, tay nghề của bà rất ngon, chiên rán xào nấu gì gì đó đều am hiểu, chẳng thua kém đầu bếp nhà hàng cao cấp một phân một hào nào.
Bà quý Khương Ly nên liên tục gắp thức ăn cho cậu, gắp đến khi cậu no căng mới thôi.
Ăn uống xong xuôi, thừa dịp còn sớm, Tề Thụy thấy Lục Cảnh Hà không còn việc gì nữa thì xin phép xuống núi sớm.
Vốn Khương Ly định giúp dì Lan dọn dẹp nhưng lại bị bà đuổi khỏi bếp, nói sao có thể để khách động tay.
Bà đuổi người ra ngoài, để cho chắc, bà còn trực tiếp khóa luôn cửa nhà bếp lại.
Khương Ly bất đắc dĩ bật cười, chỉ đành từ bỏ.
Cậu nói với Lục Cảnh Hà: “Cảm giác như tôi đến ăn chờ ở chực vậy, ngại quá.”
“Đừng để ý.” Lục Cảnh Hà đáp, cúi đầu nhìn Khương Nhu Mễ đang ghé vào lòng Khương Ly như không xương không cốt, sợ cậu ôm lâu tay mỏi, thế nên đưa tay qua: “Khương Nhu Mễ, lại đây.”
Vốn Khương Nhu Mễ đang thỏa mãn nằm nhoài trong lòng Khương Ly, nghe Lục Cảnh Hà nói vậy, nó giật mình túm ngay lấy áo cậu, ngẩng đầu như lườm hắn: “Đứng có hòng đoạt ba ba với nó”.
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Nuôi mèo suốt bao năm qua để rồi bị nó đối xử như thế này?
Nhóc mèo không thích người lạ đụng vào mình, ngay chuyện tắm rửa, chỉ riêng Lục Cảnh Hà mới có vinh dự tắm cho nó, đến cả dì Lan nó cũng không cho đụng.
Bình thường không phải lúc nào Khương Nhu Mễ cũng dính lấy hắn, nhưng quan hệ đôi bên không đến nỗi tồi, ai biết nay nó lại lật mặt thế đâu.
Lục Cảnh Hà nghĩ không ra, nhưng Khương Ly không lạ, có thế giới nào mà hai tên này chung sống hòa bình đâu, cứ phải đối chọi thế này mới chịu cơ.
Gần tới giờ livestream, Khương Ly về phòng chuẩn bị, đương nhiên Khương Nhu Mễ cũng theo cậu về phòng.
Thay quần áo xong xuôi, cậu nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đây là lần đầu tiên livestream ở nhà Lục Cảnh Hà, nhất định phải tặng hắn một bất ngờ mới được.
Thế nên cậu nhanh chóng vào kho hệ thống, ngắm một lượt những thứ mình từng mua, nhớ tới tính cách nghiêm cẩn cứng nhắc của Lục Cảnh Hà rồi nghĩ ra một trò rất hay.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lục Cảnh Hà ngồi giữa thư phòng, trước mặt là laptop đang ở giao diện trang chủ của Khương Ly trên P trạm.
Còn mười phút nữa mới tới giờ livestream, hắn đoán Khương Ly đang bận trang điểm nên không qua quấy rầy, cứ bật máy tính ngồi đây đợi cậu.
Không ngờ ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, Lục Cảnh Hà tưởng dì Lan, ngẩng đầu lên xem.
Thấy rõ người tới là ai, hắn chợt ngây ngẩn.
Khương Ly ôm laptop vào phòng, đi tới trước mặt hắn, ngồi gần đó rồi lên tiếng hỏi: “Tôi có thể livestream ở đây không?”
Lục Cảnh Hà căn bản nghe không vô từ nào, vì tầm mắt hắn đang bận dán chặt lên chiếc tai mèo xù xù trên đầu Khương Ly kia.
Khương Ly chú ý tới ánh nhìn đó, cậu nghiêng đầu vuốt vuốt đôi tai mềm mượt trên đầu mình, cười hỏi: “Có đẹp không?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Nháy mắt, đầu óc hắn chợt nảy ra một câu không phù hợp với tính cách bản thân chút nào.
—— Mẹ kiếp! Chết hắn rồi.
@Krystal: Làm mấy chương này nhớ Giang Trạm quá hò φ(゜▽゜*)♪
------oOo------
Danh Sách Chương: