Khương Ly phủi đất cát đứng dậy, nói: “Các cậu cứ chơi, tôi đi dạo chút đã.” rồi đi qua lối mòn gần đó.
Sau khi Khương Ly đi, Lục Hành cũng đuổi theo cậu, chờ khi cách mọi người một khoảng mới lên tiếng gọi: “Huấn luyện viên!”
Khương Ly dừng chân: “Sao vậy?”
“À thì.
.
.” Lục Hành gãi gãi mũi, thanh minh: “Vừa rồi em không có ý đó, em nói lâu ngày sinh tình thì đơn giản là lâu ngày sinh tình mà thôi, không phải ý kia đâu, thầy đừng giận.”
Lúc đó Lục Hành cứ miên man nghĩ vị tướng quân và phu nhân của ngài ấy sớm chiều bên nhau nên mới lâu ngày sinh tình, vậy huấn luyện viên và hắn ngày ngày lên lớp huấn luyện, sau còn cận chiến ngoại khóa.
.
.
liệu sau này có thể lâu ngày sinh tình như vậy không?
Hắn suy nghĩ đơn thuần như vậy đấy, làm gì đen tối như cái đám kia, hắn sợ Khương Ly hiểu lầm sẽ không vui nên mới vội theo sau giải thích.
Khương Ly không ngờ hắn đuổi theo chỉ vì chuyện này, gật đầu, tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Tôi biết, không thì mai cậu chỉ có thể nằm cáng khiêng về thôi.”
Lục Hành: “.
.
.” Hung dữ quá à!
Khương Ly chợt nhớ tới cảnh tượng hắn vuốt ve thỏ hôm nay, muốn xác nhận lại nên lên tiếng hỏi: “Con thỏ hôm nay đâu?”
“Nướng rồi.” Lục Hành nói: “Đang vùi chung với đống khoai tây dưới kia kìa, chắc giờ nó chín rồi đó.”
Khương Ly: “.
.
.”
“Thầy có muốn ăn không? Chiều nay em có tận dụng gia vị ướp thỏ đó, chắc là hương vị cũng.
.
.
Ê huấn luyện viên, thầy đi đâu thế? Chờ em với!”
Lục Hành chưa dứt lời Khương Ly đã xoay người rời đi.
Hắn vội vàng đuổi theo, phát hiện sắc mặt Khương Ly chợt tái nhợt, hắn lại ăn nói bậy bạ chỗ nào hả ta? Lục Hành theo sau lớn tiếng gọi tên Khương Ly nhưng cậu không hề để ý tới hắn, cuối cùng Lục Hành im lặng lẽo đẽo theo sau.
Khương Ly không ngờ mình mới lơ đãng chút mà cái thằng nhãi ranh Lục Hành nãy đã thịt luôn thỏ con rồi.
Vốn Khương Ly muốn tìm một nhóc con lông lông cho Lục Hành vuốt ve để xác nhận, chẳng ngờ không biết có phải do trời đã tối hay không mà đi loanh quanh một vòng, ngoại trừ mấy con chim vớ vẩn thì chẳng có con nào.
Cậu chỉ có thể tạm thời từ bỏ, quanh về doanh trại.
Thời điểm hai người trở về cũng là lúc mọi người giải tán, mỗi người mang theo khăn lông tới ven hồ tắm rửa.
Lục Hành vừa về đã bị đám Kiều Ngọc lôi đi, Kiều Ngọc vốn cũng định gọi Khương Ly đi chung nhưng suy xét tới chuyện cậu là Omega nên bỏ qua ý tưởng này.
Khương Ly về lều trại của mình, chợt gặp Kate ngồi chực sẵn trước cửa, tay cầm cành củi nghịch nghịch đống bùn, nhìn có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
Cậu lại gần hỏi: “Cậu ở chỗ này làm gì?”
Kate nghe thấy, vứt cành cây trong tay đi rồi đứng dậy: “Em tùy tiện ngồi đây chút, việc này thầy cũng muốn quản?”
“Ờ, vậy cậu tiếp tục ngồi đi.” Khương Ly dứt lời, định bước vào lều thì Kate gọi cậu lại: “Chờ đã.”
Khương Ly quay đầu, thấy Kate vừa ngượng ngùng vừa khó xử nói: “À thì.
.
.
Hôm nay cảm ơn thầy.”
Gã nói mà ánh mắt cứ đảo vòng quanh, lúc thì nhìn xuống đất, lúc thì ngước lên trời, hầu như không hề nhìn Khương Ly.
Chắc phải vất vả lắm gã mới nói được lời cảm ơn này ra, rối rắm một hồi rồi mặc kệ Khương Ly có nghe được hay không, cứ thế chạy biến.
Trong thế giới ABO, nhân quyền của Omega rất thấp, trong lòng nhiều Alpha, họ luôn cảm thấy mình có quyền chiếm hữu tuyệt đối với Alpha.
Kate là một trong số đó và Heda cũng vậy.
Sau một khoảng thời gian quan sát, Khương Ly phát hiện Kate hoàn toàn không giống Heda.
Đúng là Kate mỏ hỗn, tính tình vênh váo thật nhưng vẫn còn thuốc chữa.
Còn Heda thì khó lắm.
Khương Ly gọi đối phương lại: “Đứng yên.”
Theo bản năng, Kate dừng bước, quay đầu cộc cằn hỏi: “Sao?”
“Heda Searle đã đăng ký tham gia cuộc thi Cơ giáp dành cho tân sinh rồi đấy.” Khương Ly nhìn thẳng vào mắt gã, giọng điệu như thể đang bàn chuyện thời tiết: “Cậu có muốn thắng Heda không?”
Cuộc thi Cơ giáp dành cho tân sinh là sự kiện do Học viện Quân sự tổ chức, cuộc thi sẽ được tổ chức sau ngày đăng ký một tuần.
Khu D là khu duy nhất không có một ai tới đăng ký tham gia.
Tuy Kate vênh váo là thế nhưng gã không đần, lúc này mới giật mình trước ý kiến của Khương Ly, gã không thể tin nổi nhìn cậu: “Thầy có ý gì? Chẳng lẽ thầy.
.
.”
Khương Ly khẽ cười, nhưng giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn: “Tôi có thể giúp cậu nhất thời nhưng đâu thể giúp cậu một đời, thể diện của cậu cậu phải tự giành về, biết không?”
Thể diện của mình thì mình phải tự giành lấy.
Đúng thế.
Những lời này đã thành công kích nổ qua bom trong lòng Alpha trẻ tuổi, đâm thẳng vào điểm yếu lớn nhất trong lòng gã.
Nhớ tới việc hôm nay mình bại dưới tay Heda, đã thế còn bị đối phương cười nhạo, gã nghiến răng kèn kẹt, lăm lăm nhìn Khương Ly: “Thầy thực sự có thể giúp em thắng Heda?”
“Vậy phải xem cậu thể hiện thế nào.” Khương Ly mỉm cười.
Kate rời đi, Khương Ly cũng không quay đầu mà lớn tiếng nói: “Ra đây, núp đó làm gì?”
Lục Hành ngồi gần đó đứng dậy, làm bộ chỉ vô tình đi ngang qua rồi ghé qua chào Khương Ly: “Trùng hợp quá, chào huấn luyện viên, em chỉ đi ngang qua thôi.”
“Trùng hợp?” Khương Ly nhếch mép cười nhìn hắn, cằm hếch về chỗ cỏ trước mặt: “Cỏ nát hết rồi, Tứ hoàng tử ngang qua cũng mạnh chân quá nhỉ.”
Lời nói dối bị Khương Ly vạch trần, Lục Hành ho nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn mỉm cười nhìn Khương Ly.
Khương Ly làm ngơ nụ cười của Lục Hành, hỏi: “Chẳng phải cậu đi tắm rồi à? Sao lại ở đây?”
Vừa rồi Lục Hành muốn đi tắm thật, nhưng đang đi cùng Kiều Ngọc thì thấy Kate ngồi xổm bên lều Khương Ly, thế là hắn lại vòng trở lại, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Nghĩ tới đây, Lục Hành vội hỏi: “Thầy muốn dạy Kate ư?”
Khương Ly gật đầu, Lục Hành đau đớn chỉ chỉ mình, bỗng dưng cao giọng: “Thế còn em thì sao, không phải thầy đồng ý huấn luyện riêng cho em ư?”
Hắn ai oán lên án Khương Ly, cậu nhìn mà đần cả ra: “Cậu luyện của cậu, gã luyện của gã, có chỗ nào bất hợp lý đâu?”
“Ý của thầy là, ngoại trừ huấn luyện riêng cho em ba năm, thầy còn muốn huấn luyện thêm cho nó nữa?”
Khương Ly gật đầu, Kate rất có thiên phú trong phương diện điều khiển Cơ giáp, nếu mài dũa chắc chắn thành tài.
Kể từ đêm qua, Lục Hành lúc nào cũng lâng lâng vì Khương Ly sẽ huấn luyện cho riêng mình hắn.
Hắn không hề đem chuyện này kể cho bất kỳ ai, kể cả đám anh em thân thiết nhất là bọn Kiều Ngọc cũng không.
Theo bản năng, hắn chôn chặt chuyện này trong lòng, coi đó là bí mật chỉ riêng của đôi ta, chắc chắn đối với Khương Ly, hắn hoàn toàn khác biệt.
Nhưng Khương Ly thì sao, mới qua một ngày đã đồng ý dạy Kate điều khiển Cơ giáp, hiện thực tàn khốc vả cho hắn một cú nổ hết đống bong bóng mơ mộng hồng phấn kia.
Chết tiệt, khác biệt chó má gì chứ?
Lục Hành bất bình nhìn Khương Ly, ánh mắt không thể tin nổi: “Cuộc thi đó sắp tổ chức phải không? Em muốn tham gia, em muốn học cùng hai người.”
“Được thôi.” Khương Ly gật đầu, dù sao cũng đồng ý dạy rồi, một hay hai như nhau cả thôi.
Lục Hành đưa mắt nhìn về hướng Kate rời đi, lu dấm trong lòng cũng đổ chua lè cả rồi.
Hắn nghiến răng ken két, nghĩ mày đánh Heda, tao đánh mày, tuyệt lắm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau mọi người dậy sớm thu dọn rồi xếp hàng sẵn trên bãi đất trống đợi lệnh.
Pasig xin điều tới nhóm Kate, Khương Ly đồng ý.
Khi điểm danh, Khương Ly thoáng liếc qua chỗ Thái Khắc khiến Thái Khắc chột dạ tránh ánh mắt cậu.
Khương Ly thu tầm mắt: “Xuất phát! Chú ý an toàn.”
“Rõ.”
Đội ngũ giải tán, nhóm Kiều Ngọc chưa rời đi ngay mà nhào tới chỗ huấn luyện viên nhà mình.
Kiều Ngọc cười hì hì hỏi Khương Ly: “Huấn luyện viên, trưa về mình được ăn cơm thầy nhỉ?”
Từ khi được thưởng thức tay nghề Khương Ly, mọi người cứ nhớ nhung mãi thôi, nghe Kiều Ngọc hỏi tới vấn đề này là bước chân không tự chủ được đứng khựng lại, hào hứng vểnh tai đợi câu trả lời.
“Về ăn cơm?” Khương Ly cười: “Còn muốn tôi nấu cơm cho các cậu?”
Hôm qua Khương Ly chỉ cao hứng làm một bữa mà thôi, không ngờ đám nhóc này ăn đến nghiện luôn rồi.
Kiều Ngọc đang nuôi hi vọng nhưng nghe tới đây thì phụt tắt rồi: “Em chỉ tùy tiện nghĩ vậy thôi, ha ha ha.”
Tất cả đồng loạt thở dài, lủi thủi làm gì thì làm đó.
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, cuộc huấn luyện vô cùng thuận lợi, sau chuyến đi họ nhanh chóng trở về trường học.
Buổi thực chiến đầu tiên thành công kết thúc, trên đường về, Joel tổng kết ngắn gọn những sai sót của lần thực chiến lần này, sau đó yêu cầu mọi người viết báo cáo nộp vào ngày mai.
“Ngoại trừ viết báo cáo.” Joel nhìn sang nhóm Thái Khắc: “Riêng 0011, 0013, 0014, 0015 viết kiểm điểm 3000 chữ, sau đó nâng tạ chạy 30 vòng sân tập, hít đất 200 cái, bật cóc 200 cái.”
Joel vừa nói xong Thái Khắc đã xen lời: “Dựa vào gì chứ?”
“Vì các cậu không chấp hành mệnh lệnh, cô lập đồng đội, kéo bè kéo cánh.” Khương Ly lạnh lùng nói: “Tôi nói có sai không?”
Tất cả im lặng, ngoại trừ Thái Khắc vẫn trợn mắt không phục thì ba người còn lại đã biết cúi đầu ăn năn hối lỗi.
“Làm sao, cậu không phục?” Khương Ly nhìn Thái Khắc: “Tôi cho cậu cơ hội khiếu nại đó.”
“Em phục.” Thái Khắc khẽ cắn môi, hắn ta có quyền không phục ư? Làm gì có!
“À còn nữa, 0021!” Khương Ly nhìn về phía Kate: “Tự tách khỏi đồng đội, không xin chỉ thị cũng không báo cáo, vô kỷ luật, cùng chịu phạt.”
Kate: “.
.
.” Cái đậu má!
Thái Khắc: “.
.
.” Đột nhiên sướng hẳn là sao ta?
Về tới khu D, ngoại trừ Kate và Thái Khắc bị phạt thì những người còn lại được tự do hoạt động, miễn ngày mai nộp báo cáo đúng hạn là được.
Khương Ly về ký túc xá, trước tiên đi tắm, gột rửa sạch mồ hôi cho thoải mái đã.
Ra khỏi phòng tắm, Khương Ly thấy Ryder gọi tới: “Thiếu tá, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Khương Ly đáp: “Điều tra xong rồi?”
“Đúng thế.” Ryder đáp: “Có bốn người trong Quân đoàn số hai chúng ta sinh ngày 21 tháng 5, tôi đã gửi thông tin tới cho ngài rồi đó.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.” Khương Ly đáp.
“Ngài không cần khách khí vậy đâu.” Ryder dừng lại, chần chờ hỏi: “Ngài tra chuyện này làm gì?”
“Việc riêng thôi.”
Ryder thấy cậu không muốn nhiều lời thì không hỏi nữa, hai người hàn huyên vài câu rồi tắt máy.
Lần này là Lục Hành gọi tới, cậu bắt máy: “Huấn luyện viên, em ở dưới lầu, thầy có thể xuống đây một chuyến không? Em mang quà tới cho thầy nè.”
“Gì đó?” Khương Ly thất thần hỏi, so với thứ Lục Hành mang thì cậu muốn xem có người nào sinh ngày 21 tháng 5 hơn nhiều.
“Thầy xuống dưới thì biết, nhanh lên đi! ! !”
Lục Hành nói xong liền cắt liên lạc, Khương Ly cau mày nhìn mail Ryder gửi tới rồi chỉ có thể tạm đóng lại, đổi áo choàng tắm thành quần áo ở nhà đi xuống lầu.
Ký túc xá dành cho huấn luyện viên có khóa nhận dạng, Lục Hành không vào được nên đứng chờ bên ngoài.
Nghe “Tích” một tiếng, quay đầu đã thấy Khương Ly ra ngoài.
Khương Ly vừa tắm xong nên tóc có hơi ướt, trên người mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Dáng vẻ này của Khương Ly hoàn toàn khác vẻ lãnh đạm khi khoác trên mình bộ quân phục thường ngày khiến Lục Hành không khỏi ngây người ra nhìn.
Khương Ly thấy hắn nhìn mình không nói tiếng nào thì lên tiếng: “Cậu gọi tôi xuống đây làm gì? Cái gì thế?”
“Hả? À à.” Lục Hành bừng tỉnh, kéo kéo áo khoác ý bảo Khương Ly nhìn vào trong: “Đây nè!”
Khương Ly tò mò dòm vào, lại là một nhóc lông trắng mượt, nhíu mày: “Tôi nói tôi không muốn nuôi thỏ, cậu mang.
.
.”
Cậu đang nói dở thì đám trăng trắng kia đột nhiên cử động, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xanh sẫm của nó chăm chú nhìn cậu.
Khương Ly im bặt, không thốt nên lời.
Nhóc trăng trắng nhìn cậu, nghiêng đầu kêu một tiếng: “Meow ~”
------oOo------
Danh Sách Chương: