Sau khi rời khỏi nhà Trì Quốc Hành, Khương Ly kể cho Trì Phóng nghe chuyện của mẹ Khương.
Hôm sau, hai người đi theo lời Trì Quốc Hành chỉ, tới nơi mẹ Khương từng ở.
Đó là một thôn nhỏ hẻo lánh trên núi, Trì Quốc Hành sợ bọn họ không tìm thấy nên đặc biệt phái người dẫn đường.
Dọc đường đổi tàu nên hai người đi một ngày một đêm mới tới nơi.
Nghe những thôn dân kể, sau khi mẹ Khương tới đây, bà trở thành giáo viên của một trường tiểu học trong làng.
Bà tốt tính hiền lành, biết cách đối nhân xử thế nên rất được lòng học sinh, chỉ là sức khỏe của bà không tốt lắm, lúc nào trông cũng tái nhợt nên mới ở đây hai năm đã qua đời.
Bởi thôn ngụ tại một nơi hẻo lánh nên trong trường có rất ít giáo viên, chuyện mẹ Khương tình nguyện ở lại đây dạy học khiến hiệu trưởng vô cùng biết ơn.
Sau khi mẹ Khương chết, hiệu trưởng không liên hệ được với người thân bà nên đã giúp đỡ an táng chu toàn.
Thấy Khương Ly có tướng mạo rất giống mẹ Khương, biết cậu là con trai bà nên hiệu trưởng cũng không giấu cậu làm gì: “Mẹ cậu được an táng sau núi, để tôi dẫn các cậu đi.”
Khương Ly gật đầu: “Cháu cảm ơn ạ.”
Tuy thôn xa xôi bần cùng nhưng phong cảnh sau núi xanh mát tốt tươi, hoa thơm cỏ lạ, ong bướm dập dờn.
Mộ phần của mẹ Khương nằm trên một sườn núi thoai thoải, trên là những tán cây rợp bóng.
Ở đó có một tấm bia đá cô quạnh, trên khắc: Cô giáo Lục Huyên chi mộ.
Xem ra khi mẹ Khương tới đây đã đổi tên thành Lục Huyên.
Có lẽ vừa qua tiết Thanh Minh, người nhà hiệu trưởng tới giúp quét dọn ngôi mộ nên mộ phần của bà vô cùng sạch sẽ, không hề có một cọng cỏ nào, bên trên còn có ngọn nến cháy dở đã tắt lửa.
Tới nơi, hiệu trưởng quay về để cho Trì Phóng và Khương Ly có không gian riêng.
Trì Phóng không ngờ lần đầu hắn gặp mẹ vợ lại thành ra thế này, thấy Khương Ly lẳng lặng người nhìn bia mộ, hắn tiến lên vỗ vai cậu, khẽ hỏi: “Em ổn chứ?”
“Ừm.” Khương Ly thấp giọng đáp.
Cậu mang trên mình hai mục tiêu tiến vào thế giới này, một là theo đuổi Trì Phóng, hai là thay nguyên chủ hỏi mẹ Khương vì sao bà lại bỏ cậu ấy mà đi.
Thật ra Khương Ly rất hiểu lý do vì sao mẹ Khương phải rời đi, có điều lúc ấy nguyên chủ mới mười tuổi, đối với chuyện bà không từ mà biệt thì Khương Ly không dám gật bừa tán thành hay phản đối.
Cậu thành kính quỳ xuống trước mộ, coi như thay nguyên chủ làm tròn chữ “Hiếu”.
Nháy mắt, hệ thống khẽ nhắc nhở: “Ký chủ đại nhân à, nhiệm vụ nhánh hoàn thành.”
Trì Phóng bên cạnh thấy cậu quỳ xuống, hắn cũng quỳ xuống theo.
Khương Ly ngoái đầu nhìn hắn, hắn duỗi tay xoa đầu Khương Ly, sau đó thì thầm với ngôi mộ: “Dì Lục, con không tán thành việc dì bỏ lại Khương Ly năm đó, một lạy này vì dì là mẹ Khương Ly.
Con muốn nói cho dì biết, tương lai con sẽ chăm sóc em ấy chu toàn, dì đừng lo lắng mà hãy an giấc ngàn thu nhé.”
Khương Ly lẳng lặng nhìn Trì Phóng vài giây, cậu tiến tới nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Xin mẹ hãy an giấc ngàn thu.”
Đồng thời, cậu cũng thầm nói với lòng mình một câu: Cậu cũng an giấc ngàn thu nhé.
Chuyến này hai người đi rất gấp, Khương Ly không dám mang tro cốt mẹ Khương về ngay, cậu định tới kỳ nghỉ đông sẽ tới đây thêm chuyến nữa.
Trì Phóng và cậu rời đi ngay trong đêm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, mọi người hồ hởi trở về trường học.
Sau ngày Quốc Khánh, tiết trời huyện Tượng Thành bắt đầu trở lạnh, nắng cuối thu còn chưa qua hẳn mà gió đông đã lặng lẽ tràn vào.
Chuyện của mẹ Khương kết thúc tại đây, còn cha Khương vì sử dụng và buôn lậu ma t.úy trái phép nên phải vào tù bóc lịch khá lâu.
Trong kỳ nghỉ đông, khu phố cũ nhà Khương Ly ở được đưa vào phạm vi quy hoạch của tỉnh, Trì Phóng thừa lúc cậu không có nhà mà trực tiếp tới dọn đồ của cậu vác sang nhà hắn.
Sau khi Khương Ly biết chuyện, cậu vừa bất lực vừa buồn cười nhưng dù gì đồ đạc cũng chuyển tới đây rồi.
Thêm nữa ông ngoại còn ngồi cạnh phàn nàn cậu chạy qua chạy lại như thế quá phiền toái, cứ ở đây cho khỏe nên Khương Ly dứt khoát ở lại luôn.
Có điều Khương Ly rất lo lắng chuyện ông ngoại sẽ phát hiện ra quan hệ giữa hai người, dù sao ông cũng đã 70 rồi, tuyệt đối không thể chịu kí.ch thích quá lớn như vậy.
Cậu tâm sự với Trì Phóng, hắn nghe xong cười ngặt nghẽo mém lăn xuống giường.
“Cười cái gì?” Khương Ly khó hiểu.
“Anh cười em ngốc đó.” Trì Phóng trở mình, ghé mắt nhìn cậu: “Em tưởng ông ngoại không biết gì ư?”
Khương Ly sửng sốt: “Ý anh là?”
“Yên tâm đi.” Trì Phóng duỗi tay ôm Khương Ly vào lòng, cúi đầu hôn hôn lên sống mũi cậu: “Tuy ông ngoại ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai đấy.
Chuyện dắt em sang đây ở là ý của ông ngoại chứ ai.”
Khương Ly: “.
.
.”
Khương Ly thực sự không ngờ ông ngoại còn nghĩ ra trò tiền trảm hậu tấu này, cậu im lặng một hồi, sau đó phá lên cười vang.
Mặc dù cậu không quan tâm đến cái nhìn của những người khác, nhưng không thể không suy xét tới cảm xúc của ông ngoại.
Nếu ông đã chấp nhận thì lòng cậu cũng yên tâm rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Năm mới sắp sang, biết Trì Phóng không về nhà ăn Tết, cha Trì đích thân tới huyện Tượng Thành một chuyến.
Đây là lần đầu tiên Khương Ly được gặp cha Trì, ông ấy là phiên bản trung niên của Trì Phóng khiến cậu khá chờ mong xem hắn sẽ thế nào trong tương lai.
Hai cha con không thân thiết cho lắm, gặp nhau cũng chưa từng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Cha Trì ở lại một ngày rồi rời đi, Trì Phóng thậm chí còn lười tiễn ông về, chỉ đứng ngay cửa nói một câu: “Thượng lộ bình an” cho có lệ.
Hình như cha Trì có điều muốn nói, thấy Trì Phóng thất thần, cuối cùng chỉ đành lẳng lặng rời đi.
Huyện tỉnh lẻ không quản nghiêm như ở thành phố, tới đêm giao thừa pháo hoa bay đầy trời, chiếu sáng rực rỡ chào đón một năm mới sang.
Trì Phóng và Khương Ly tay nắm chặt tay đứng bên ban công, nhìn nhau mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.”
Khương Nhu Mễ ngồi xổm bên cạnh hai người, vui vẻ kêu: “Meow~”
Ông ngoại tỉnh giấc vì pháo hoa ồn ã ngoài kia, vừa dậy đã thấy bóng lưng hai người, chỉ lẳng lặng cười mà không nói gì.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Dưới sự đốc thúc của Khương Ly, điểm số Trì Phóng tiến bộ rõ rệt, cuối kỳ hắn thành công lọt vào top 200 của khối, tốt hơn rất nhiều so với đầu năm học.
Biết rằng thành tích tăng rất nhanh, nhưng hắn vẫn cách mục tiêu Thanh Hoa một khoảng vô cùng lớn.
Vì thế Khương Ly đã sử dụng điểm tích của mình tới cửa hàng hệ thống mua trọn bộ Năm – Ba về tặng hắn.
Nhìn đống Năm – Ba chất đống trước mặt, Trì Phóng lạnh sống lưng, nhớ tới bóng ma do bộ Năm – Ba trước Khương Ly từng tặng mà tay hắn run rẩy: “Em.
.
.
Em kiếm đâu ra mà nhiều thế?”
Tay Khương Ly gõ nhẹ bìa sách, mỉm cười: “Đây là tập hai và tập ba.”
Nhìn theo tay Khương Ly chỉ, tức khắc đầu váng mắt hoa, hóa ra thứ hắn từng làm chỉ là tập một?
Uể oải ngồi phịch xuống, Trì Phóng than thở: “Hay chúng ta đặt mục tiêu thấp hơn chút đi, thi một trường thấp điểm hơn xíu mà gần Thanh Hoa được không? Dù sao cũng chung thành phố mà.”
“Không được.” Khương Ly lắc lắc ngón tay, giọng điệu kiên định chém đinh chặt sắt: “Nói Thanh Hoa thì nhất định phải là Thanh Hoa.”
Trì Phóng: “.
.
.” Kiếp trước anh nợ em phải không!???
Lên lớp 12, bầu không khí trong lớp vô cùng khẩn trương, những bức thư pháp và tranh vẽ treo dưới bảng cuối lớp được gỡ đi và thay vào đó là số ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học.
Khương Ly được tuyển thẳng Thanh Hoa nên cậu dành toàn bộ thời gian còn lại để phụ đạo cho Trì Phóng, ngoài cậu ra còn có Từ Hạo Văn cũng được tuyển thẳng nữa.
Phùng Vũ đã quyết định được trường mình sẽ theo học, nhà cậu ta cũng chuẩn bị chu toàn nên cậu ta căn bản hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện thi cử.
Tuy là thế nhưng Phùng Vũ vẫn nghiêm túc học tập, không hề gây thêm bất kỳ rắc rối gì cho cô Trương Linh.
Một mùa xuân mới lại bắt đầu, năm nay ông ngoại khuyên Trì Phóng nên về nhà một chuyến.
“Con về nhà đi.” Ông ngoại cười cười vỗ vai hắn, khuôn mặt phúc hậu đầy vẻ từ ái: “Cho dù có ra sao thì nó vẫn là cha con, về thăm nó đi, ngoan.”
Trì Phóng mím môi, nhớ tới bóng lưng đơn bạc rời đi của cha Trì năm ấy, hắn im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Trì Phóng về nhưng không báo trước, đúng chiều giao thừa hôm đó hắn tới nơi.
Quản gia đang bưng ấm nước thấy hắn thì sửng sốt vô cùng, ông vui sướng tươi cười đón hắn vào nhà.
Trong phòng ăn, cha Trì lặng lẽ ngồi một mình, đối diện ông là một bộ chén đũa nhưng không ai ngồi.
Ông đang định ăn cơm thì có tiếng nói vang lên: “Con chưa về mà cha đã ăn trước rồi à?”
Tay cha Trì cứng đờ, ông ngẩng đầu nhìn sang, thấy Trì Phóng đút tay vào túi đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
Tính ra thì phải ba năm rồi hai cha con họ chưa có dịp ăn cơm tất niên cùng nhau.
Cha Trì nhìn hắn, khóe mắt hơi đỏ lên, nói một câu: “Con về rồi.”
Đúng 12 giờ đêm hôm đó, Trì Phóng đứng ở ban công gọi video cho Khương Ly, hắn mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.”
Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ, cũng nở nụ cười: “Anh, chúc mừng năm mới!”
Khương Nhu Mễ: “Meow meow meow meow meow! ! !”
Trì Phóng cười nói: “Nhóc khốn nạn cũng hăng hái quá nhỉ!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Một ngày trước kỳ thi đại học, Trương Linh tổ chức họp lớp, trước khi họp cô nhờ Phùng Vũ đi mua trà sữa phát cho cả lớp.
Phùng Vũ phát xong, Trương Linh cầm lấy cốc trà sữa cuối cùng đưa cho cậu ta, mỉm cười nói: “Vất vả cho em rồi.”
Tính cách Trương Linh nổi tiếng nghiêm khắc lạnh lùng xưa nay, bất chợt thấy nụ cười dịu dàng này khiến lòng Phùng Vũ chợt ấm áp vô cùng, khóe mắt đỏ cũng dần đỏ hoe.
“Mai là ngày thi đại học rồi.” Trương Linh đứng trên bục giảng, nhìn những gương mặt trẻ tuổi phơi phới thanh xuân bên dưới: “Có lẽ các em sẽ rất căng thẳng, nhưng cũng rất chờ mong, phải không? Cô cũng từng trải qua nên cô hiểu.”
Cả lớp im lặng nhìn cô.
Trương Linh hít một hơi thật sâu, cao giọng: “Cô đã cùng các em đi một đoạn đường khá dài, điều nên nói cũng đã nói đủ, giờ chỉ còn dư lại một câu viết dưới bảng thông tin kia thôi.
Cố lên!”
Mọi người quay đầu, thấy bảng đen viết to tám chữ —— Không thẹn với lòng, vững bước tương lai.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kỳ thi đại học kết thúc, Trì Phóng và Khương Ly ra ngoài chơi một chuyến.
Phùng Vũ bị hai người bỏ lại nên giận dỗi liên tục gọi video tới phá đám, thành công khiến Trì Phóng điên lên chặn cậu ta luôn.
Tra kết quả, điểm của Trì Phóng cao hơn điểm sàn Thanh Hoa vài phần, thành công trúng tuyển.
Vào ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, Trì Phóng chụp lá thư của hắn và Khương Ly đăng vào vòng bạn bè, ghi: “Thanh Hoa, chờ vợ chồng anh tới nhé!”
Không đến hai phút, WeChat Trì Phóng bùng nổ thông báo tin nhắn, bốn phương tám hướng đều hỏi hắn tìm vợ từ bao giờ vậy, thậm chí cha Trì cũng kêu hắn thu xếp thời gian tranh thủ mang người về ra mắt.
Trì Phóng phớt lờ tất cả, vòng tay ôm lấy Khương Ly ngủ trưa, thầm mong ngày Quốc Khanh mau mau đến, cũng thầm mong vợ hắn sớm trưởng thành.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kết thúc.
Ở thế giới này Trì Phóng cũng như Giang Trạm, mãi đến khi chết già thì độ yêu thích mới đầy 100%.
Khương Ly nghi hoặc, không biết có ai đang khống chế độ yêu thích hay không.
Cậu hỏi hệ thống nhưng hệ thống nói quyền hạn của nó quá thấp, không thể tra được.
Khương Ly chỉ có thể áp chế sự nghi ngờ xuống, cậu kêu hệ thống mở ra thế giới mới, nếu thế giới thứ hai có thể gặp được người ấy thì chắc thế giới sau cũng có thể.
Cậu nắm chặt tay Trì Phóng, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Chờ em.
------oOo------
Danh Sách Chương: