Mục lục
Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thành phố C.
Bệnh viện tư nhân Khúc Khang.

Trước cửa sổ kính sát đất, một người đàn ông ngồi trên xe lăn hững hờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Chợt có tiếng di động vang lên, hắn lơ đãng ấn nhận.
“Người anh em, tao nghe nói mày để Khương Ly đi rồi! !? Đậu má mày chờ hai năm ròng, thế mà cứ để người ta đi như vậy?”
Điện thoại vang lên tiếng í ới quen thuộc khiến Giang Lẫm đau đầu cau mày, hắn đẩy điện thoại ra xa: “Mày phiền quá.”
“Tao vì mày chứ ai? Vất vả lắm mới đưa được người về, giờ cứ mặc cho người ta đi mất vậy à?”
Giang Lẫm ngập ngừng: “Em ấy quên rồi.”
“Quên thì quên, mắc gì mày lại buông.

.

.

Hả? Mày nói gì cơ?”
“Em ấy quên rồi.” Giang Lẫm lặp lại: “Những chuyện xảy ra trong trò chơi, em ấy quên sạch rồi.”
Ngay khi Khương Ly tỉnh dậy là có người tới báo cho hắn ngay, bao gồm cả chuyện trí nhớ của Khương Ly chỉ dừng lại ở vụ tai nạn giao thông kia.

Sau khi Khương Ly tỉnh lại, em ấy chỉ hỏi chuyện trợ lý Tiểu Chung và người đại diện, nào có hỏi tới Giang Trạm, Lục Hành và Trì Phóng bọn hắn đâu.

“Thế nên mày thả cho cậu ấy đi?” Thẩm Dự không thể tin nổi: “Tao lạy mày, cậu ấy quên là chuyện bình thường, không còn quyền hạn của hệ thống thì nhớ rõ mới lạ.

Mày đang nghĩ cái quái gì thế!?”
Giang Lẫm mím môi không nói gì, hiển nhiên rất buồn bã.

Giang Lẫm tự biết hắn quá đáng, nhưng hắn vẫn hy vọng Khương Ly vẫn còn nhớ mình.

Thẩm Dự cạn lời: “Người anh em, mày ngẫm lại coi, thế giới nào mày cũng quên người ta sạch bách, giờ lại mong người ta tiếp tục nhớ mình, đừng có vô lý thế chứ.”
Giang Lẫm: “Tao không.

.

.”
Đương nhiên chuyện Giang Lẫm đau đáu không chỉ mỗi thế, Thẩm Dự chơi với hắn bao nhiêu năm, sao không hiểu cơ chứ: “Vì chân mày?”
Giang Lẫm im lặng.

Thẩm Dự cũng cứng họng chẳng biết nói sao, mãi sau mới lên tiếng: “Mày hối hận rồi?”
“Không.”
Giang Lẫm không chút do dự trả lời, hắn chưa bao giờ hối hận với lựa chọn đó.

Giang Lẫm vừa dứt lời, Thẩm Dự nói ngay: “Vậy còn không mau theo đuổi người ta đi? Hai năm ròng, ngày nào Khương Ly nằm bệnh là ngày đó mày ăn ngủ trông nom tại chỗ, vất vả lắm mới tỉnh lại, mày nỡ buông bỏ ư? Hay mày còn chờ tới khi hồi phục hẳn?”
Mắt Giang Lẫm nhìn về phía trước, kiên định gật đầu: “Tao sẽ.”

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

Sau khi tỉnh lại khỏi trạng thái người thực vật, Khương Ly luôn có cảm giác rằng cậu đã quên mất chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng rõ ràng cậu vẫn nhớ như in mọi chuyện trước khi tai nạn giao thông xảy ra mà.
Câu hỏi “Anh cũng nuôi mèo phải không?” khiến Khương Ly bần thần hồi lâu, cậu vô cớ thấy vừa vui vừa buồn, nói chung rất khó nói đây là cảm giác gì.

“Anh có ổn không?” Cô gái thấy cậu có chút cô đơn, lên tiếng hỏi.

“Không.” Khương Ly đáp: “Tôi không nuôi mèo.”
“Vậy hả?’ Cô gái ôm mèo tiếp lời: “Vậy anh có muốn tới quán cà phê mèo chỗ tôi chơi một chuyến không? Quán cà phê nhà tôi nhiều mèo lắm đó, anh thích giống mèo gì?”
Khương Ly buột miệng thốt lên thành tiếng: “Ragdoll.”
“Vậy hả?” Cô gái tiếp lời: “Ragdoll cũng có luôn.

Trong tiệm tôi có hẳn hai chú mèo Ragdoll luôn đó, ngoan lắm luôn, anh có muốn tới xem không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Khương Ly lên tiếng cảm ơn, vẫn quyết định ngang qua quán cà phê.

Khúc nhạc đệm này khiến tâm trạng vốn vui vẻ của Khương Ly ảm đạm trở lại, cậu mất hứng đi dạo, chỉ tới mua ly cà phê nóng rồi về nhà.

Tâm trạng cô quạnh vẫn quấn lấy Khương Ly không buông, ngẫm mãi chẳng ra, cậu mù mờ quy cho là do trước đây bận rộn quen rồi, giờ nhàn quá không chịu được.

Nghỉ ngơi hai ngày, Khương Ly bắt đầu nhập nội thất và thiết kế bản vẽ cho quán cà phê sách của cậu.

Đúng vậy, Khương Ly quyết định mở một quán cà phê sách, ước chừng có thể mở cả tầng hai cho quán luôn.

Cống hiến tuổi trẻ cho nghiệp diễn viên nên giờ số tiền Khương Ly có tiêu hoang cũng phải kiếp sau mới hết, vốn quán cà phê sách này cậu chỉ mở cho có thú hưu nhàn thôi, vậy nên toàn bộ phong cách trong quán đều lấy theo sở thích của cậu.

Nội thất quán cà phê làm từ gỗ, trông có vẻ khá cổ xưa nhưng lại hài hòa giữa Đông – Tây khá mới lạ.

Chỉ riêng việc trang hoàng đã tốn nửa tháng, phải mất thêm nửa tháng nữa sách mới về, tổng hơn một tháng mới khai trang.

Khương Ly tuyển bốn nhân viên cho cửa hàng, hai người phục vụ ca sáng, hai người phụ trách ca chiều, còn riêng cậu thích đến lúc nào thì đến.

Nhân viên cửa hàng tới là nhận ra Khương Ly ngay, ai nấy cũng sững sờ không thốt nên lời, thi nhau lắp bắp bày tỏ họ đều là fans của cậu.

Khương Ly bật cười: “Sau này tôi là sếp của mọi người đó, cố gắng làm việc cho tốt nha.”
Sau ngày khai trương cửa hàng, Khương Ly biết không thể giấu mình được nữa, cậu lên weibo đăng bài mới, báo cho các fans cậu vẫn bình an, đang sống một cuộc sống cậu luôn khao khát.

Và đương nhiên, bài đăng của cậu leo top ầm ầm, rực rỡ hotsearch ba ngày ba đêm chưa thấy hạ nhiệt.



.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

Ngón tay Giang Lẫm vuốt ve giao diện điện thoại, tầm mắt nhìn chằm chằm bài đăng kia thật lâu.
【 Khương Ly ✓】:  Cảm ơn các fans đã quan tâm, hiện giờ tôi rất ổn và đang sống một cuộc sống mà tôi hằng ao ước.

Hy vọng mọi người cũng hạnh phúc như thể, có duyên sẽ gặp lại.

Giang Lẫm lẩm bẩm mấy chữ “sống một cuộc sống hằng ao ước” hồi lâu, đáy mắt hắn tối sầm, khóe môi khẽ mím chứng tỏ tâm trạng hắn lúc này chẳng tốt chút nào.
Không có tôi và Khương Nhu Mễ, đó cũng là cuộc sống em hằng ao ước ư!?
Giang Lẫm nghĩ thầm, hắn hụt hẫng quăng điện thoại sang một bên, nghiêng đầu gọi nhóc con đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa: “Khương Nhu Mễ, lại đây.”
Khương Nhu Mễ liếc Giang Lẫm bằng đúng nửa con mắt, nó đầy khinh bỉ quay đi không chút để tâm.
Giang Lẫm: “.

.

.”
Nhìn cái kiểu đỏng đảnh này là biết nó còn tức giận chuyện đêm qua hắn đuổi nó ra khỏi phòng ngủ đây mà.
“Cốc cốc cốc ——”
Ngoài cửa có tiếng gõ, Giang Lẫm nói: “Vào đi.”
Bác sĩ Tống bước vào, đi tới cạnh Giang Lẫm ôn tồn nói: “Ngài Giang, đã tới giờ phục hồi chức năng rồi.

Giang Lẫm gật đầu, điều khiển xe lăn tự động đi về phía cửa.

Hắn vừa đi được một đoạn thì bất ngờ Khương Nhu Mễ lao tới đuổi theo xe lăn, nó nhảy nhảy mấy lần, cố lắm mới nhảy lên được đầu hắn.

Khương Nhu Mễ bê nghễ đứng trên đỉnh đầu hắn hồi lâu, mãi mới chịu sà vào lòng hắn.

Bác sĩ Tống thấy thế lén lút tránh sang một bên, tránh cho Giang Lẫm tức giận lại giận cá chém thớt sang cả ông thì khổ.

Khương Nhu Mễ trèo lên đầu hắn ngồi tới nơi rồi, bảo Giang Lẫm không tức giận sao được.

Mặt hắn tối sầm, quát lớn: “Khương Nhu Mễ, chán sống rồi à?”
Khương Nhu Mễ vẫn thản nhiên kêu “Meow meow meow”, chẳng đoái hoài gì đến hắn.

Giang Lẫm liếc mắt nhìn nó, hắn nghiến răng kèn kẹt, kể từ khi nhóc mèo theo hắn suốt sáu thế giới, gan càng lúc càng lớn.

Đều tại ông giời con nhà hắn chiều quá mà thành cả.




.

.

.

.

.

.

.

.

“Ắt chì!”
Khương Ly bỗng dưng hắt hơi, ngẩng đầu nhìn máy sưởi, phát hiện nhiệt độ chỉ có 26 độ.

Nhân viên cửa hàng đang thống kê số liệu, thấy cậu hắt hơi thì quan tâm hỏi: “Anh Khương, anh cảm lạnh rồi hả? Để em ra ngoài mua thuốc cho anh nhé?”
“Không cần đâu, tôi ngứa mũi xíu thôi.” Khương Ly gãi gãi sống mũi.

Thành phố L khá nhỏ, dân cư cũng chẳng đông đúc là bao.

Lúc này tiết trời đã vào tháng một, thời tiết lạnh căm.

Đã hơn tám giờ tối, thấy khách đã về hết, cậu quyết định đóng cửa dọn quán.

Kể từ khi cậu tỉnh lại tới nay đã được bốn tháng, mắt thấy sắp năm mới, cửa hàng ven phố vốn náo nhiệt cũng quạnh quẽ hẳn.

Vài fans biết đây là cửa hàng của Khương Ly cũng tới ủng hộ rầm rộ, cậu mời các cô uống cà phê coi như lời cảm ơn suốt bao lâu nay vẫn yêu mến cậu.

Lúc nào cửa hàng cũng đông khách lui tới, ấy vậy mà cảm giác trống trải trong lòng Khương Ly chẳng chút nào vơi, chỉ mỗi cậu cô đơn ngồi trên gác mái ngắm nhìn cảnh vật.

Khương Ly tìm Tề Quốc Nhân tâm sự.

Từ Quốc Nhân suy nghĩ một hồi, hỏi có phải cậu sống một mình quá lâu, muốn tìm người yêu rồi phải không.

Nói rồi anh ta lại sốt sắng định lên danh sách đối tượng, hỏi han Khương Ly thích hình mẫu gì.

“Thích.

.

.” Khương Ly đăm chiêu, dường như cân nhắc kỹ càng vấn đề này, cuối cùng chỉ chốt lại một câu: “Thích người có thể nuôi mèo với em.”
Từ Quốc Nhân cạn lời, kêu cậu thích nuôi thì tự mua một con là được mà.

“Hình em từng nuôi mèo rồi thì phải.” Khương Ly hoang mang: “Anh có nhớ không?”
“Mèo đâu ra?” Từ Quốc Nhân chém đinh chặt sắt: “Năm ấy cậu đóng phim bận như chó, kiếm đâu thời gian nuôi mèo? Nhưng anh nhớ cậu thích mèo lắm, muốn nuôi nhưng cứ chần chờ mãi.”
Khương Ly: “.

.

.” Ví von quái quỷ gì đây!
Quán cà phê sách cách nhà Khương Ly không xa, cậu chỉ tốn mười phút đi bộ là tới nơi.

Thời điểm lên lầu, cậu phát hiện nhà bên cạnh chất đống hộp giấy các loại, hình như đang trang hoàng lại nhà cửa.

Khu nhà này một tầng hai hộ, Khương Ly tới ở đã gần hai tháng mà căn cách vách vẫn trống trơn, chắc hẳn hôm nay chủ nhân của nó mới về.

Không biết hàng xóm có dễ hòa thuận không đây, Khương Ly nghĩ ngợi vẩn vơ trong lúc mở cửa.


Ngay khi Khương Ly đóng cửa, cửa nhà bên cạnh cũng trùng hợp mở ra, Giang Lẫm xuất hiện với một nhóc mèo trong tay.

Khương Nhu Mễ gấp không chờ nổi nữa, nó bổ nhào từ tay Giang Lẫm xuống lao thẳng tới cửa nhà Khương Ly.

“Meow! ! !”
Và đương nhiên nhóc mèo thành công đâm sầm vào cửa, nó thảm thiết vừa cào vừa kêu trông đến là tội.

Giang Lẫm tiến tới bế nó lên, cau mày mắng: “Tối rồi đừng lên cơn nữa.”
Khương Nhu Mễ không vui chút nào, nó nhe nhe nanh hăm dọa tên đang bế mình, tiếc rằng có giãy mấy cũng không thoát nổi.

Nhóc mèo bị nó ôm về nhà, chớp thời cơ khi Giang Lẫm chốt cửa, nhóc mèo tránh hắn, lao thẳng xuống nhảy lên sofa ngồi.

Giang Lẫm khóa cửa, vừa quay đầu đã thấy Khương Nhu Mễ cáu gắt như sắp nhai đầu hắn tới nơi.

“Người ở ngay cách vách, nhóc vội cái gì?”
Khương Nhu Mễ không thèm quan tâm, nó xoay người chỉ chừa cho hắn đúng cái mông, hiển nhiên lại tức giận rồi.

Thứ bạc tình bị Khương Ly chiều hư, Giang Lẫm hắn quản không nổi, chỉ lầm lũi về phòng tắm rửa rồi tắt đèn đi ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn mỗi Khương Nhu Mễ bơ vơ nằm ghé trên sofa, nó liếc mắt nhìn cửa phòng Giang Lẫm, lại nhìn cửa chính ngoài kia.

Cuối cùng Khương Nhu Mễ quyết định nhảy xuống đất, đi tới cửa phòng Giang Lẫm ngửa đầu nhìn.

Nó không ồn không nghịch, chỉ lẳng lặng nhìn vậy thôi.

Hồi lâu sau, Giang Lẫm vốn tưởng đã ngủ ra mở cửa, thấy nó tủi thân ngồi xổm bên ngoài, hắn mủi lòng ngồi xuống cạnh nó.
Một người một mèo lẳng lặng ngồi cạnh nhau, lát sau hắn đứng dậy bế nhóc mèo lên dỗ dành: “Thôi được rồi, đến chịu nhóc.”
“Meow” Mắt Khương Nhu Mễ sáng bừng, trông mong nhìn Giang Lẫm.
Giang Lẫm xoa xoa đầu Khương Nhu Mễ, mở cửa sang bên cạnh ấn chuông.

Khương Ly mới tắm rửa xong, nghe có tiếng chuông thì đầy thắc mắc, không biết muộn vậy rồi còn ai sang thăm cậu đây.

Khương Ly ra ngoài, không mở cửa ngay mà chỉ lên tiếng hỏi: “Ai thế ạ?”
Nghe giọng Khương Ly, tay Giang Lẫm ôm Khương Nhu Mễ bất giác siết chặt, hắn chưa kịp đáp thì nhóc mèo đã léo nhéo gào lên.

Nghe còn tưởng bị ai bắt nạt.

“.

.

.

Câm ngay!”
Gân xanh trên trán Giang Lẫm giật giật, hắn bịt mỏ Khương Nhu Mễ, lại đáp lời Khương Ly: “Hàng xóm, cho tôi mượn máy sấy với.”
Giang Lẫm vừa dứt lời thì cửa đã bật mở, Khương Ly xuất hiện, hai người lơ đãng nhìn nhau.

Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, ước chừng khoảng hơn 30 tuổi.

Chẳng ngờ ngay khi nhìn thấy người này, nháy mắt Khương Ly hoảng hốt không thôi, trái tim cậu đau nhói, lệ cũng tuôn thành dòng.

Giang Lẫm thấy Khương Ly đột nhiên bật khóc, hắn đau đớn vội vàng đưa tay giúp cậu lau đi: “Đừng khóc.”
Hành động của Giang Lẫm thành công khiến Khương Ly hồi thần, cậu không thích bị người xa lạ đụng chạm chút nào.

Khương Ly né tránh tay hắn theo bản năng, cau mày nói: “Mượn máy sấy thì mượn máy sấy, xin anh đừng động tay động chân.”
Giang Lẫm: “.

.

.”
Em nói lại lần nữa xem? ? ?
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK