Đối với chuyện Khương Ly chê hắn lãng phí ấy à, Lục Cảnh Hà hoàn toàn không thấy mình sai, đối với hắn mà nói, tiền tiêu đúng chỗ là đồng tiền khôn.
Lục Cảnh Hà đi tới, ngón tay gảy nhẹ phím đàn, ngay tức khắc âm thanh trầm bổng phát ra.
Tuy chưa đủ gộp thành một khúc nhạc nhưng chỉ vậy thôi cũng rất tuyệt rồi.
“Em thử nhé?” Hắn hỏi Khương Ly.
“Vâng.” Khương Ly gật đầu, kéo ghế ngồi xuống gảy vài nốt thử độ căng chùng của dây.
Bất kể là kết cấu hay âm điệu, cây đàn Tề Thụy mua đều đáp ứng đủ.
Đường cong thân đàn mượt mà mạnh mẽ, màu gỗ đường vân tinh tế thanh nhã, tốt hơn đàn cậu tự thuê vạn lần
Trước kia khi đi thuê đàn, Khương Ly cũng định mua cho mình một cây đàn riêng, lúc nhàn rỗi có thể lôi ra đàn một khúc, đáng tiếc lúc đó ví tiền không cho phép, thế nên cậu đành phải tạm gác lại kế hoạch.
Chẳng ngờ chưa qua bao lâu, hôm nay Lục Cảnh Hà đã tặng cậu một cây đàn mới.
Tuy cảm thấy hắn rất lãng phí nhưng không thể không thừa nhận Khương Ly rất vui khi được hắn chiều chuộng như vậy.
Khúc nhạc Khương Ly chơi tượng trưng cho lời tỏ tình ý nhị của cánh đàn ông gửi người mình yêu, tiếng đàn uyển chuyển triền miên, khuấy động trái tim người nghe với những giai điệu mãnh liệt nhưng cũng không kém phần thanh nhã, tưởng chừng dâng hiến tất cả cho người mình yêu.
Trong lúc Khương Ly đánh đàn, khóe môi cậu khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, ngón tay bay múa trên dây đàn nhưng đôi mắt lại không dời nổi khỏi người đàn ông trước mắt, và rồi đối phương cũng chẳng khác gì cậu.
Không khí giữa hai người rất đặc thù, gần như tuyệt đối không cho phép ai xen ngang.
Tuy Tề Thụy cạnh đó không hiểu gì về đàn cổ nhưng anh ta vẫn mang mang nghe ra tâm ý của Khương Ly.
Có điều Tề Thụy cũng vô cùng tò mò, sau khi anh ta rời đi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà quan hệ lại phát triển vượt thế kỷ tới mức này?
Đương nhiên, tò mò nhưng Tề Thụy không hề quên ghi âm tiếng đàn, khúc nhạc tuyệt phẩm đến vậy phải tận dụng làm nhạc chuông điện thoại chứ.
Lục Cảnh Hà chú ý tới động tác của anh ta, hắn nghiêng đầu nhìn, lên tiếng hỏi: “Trợ lý Tề, anh đang làm gì thế?”
Lục Cảnh Hà vừa lên tiếng, giọng hắn không cẩn thận cũng bị điện thoại ghi lại.
Anh ta vội vàng ấn dừng: “Tôi đang ghi âm, tiếng đàn của cậu Khương quá hay nên muốn lấy làm nhạc chuông thôi ạ.”
Lục Cảnh Hà cau mày ngay tức khắc, Tề Thụy thấy thế, thầm nghĩ “Không phải chứ, dụ.c vọng chiếm hữu ghê gớm tới mức này cơ à? Ghi âm cũng không cho?”
Giây tiếp theo, anh ta thấy Lục Cảnh Hà đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên bắt đầu quay video.
Tề Thụy: “.
.
.” Chất! Vẫn là ngài chất nhất!
Khương Ly đàn liên tiếp mấy khúc nhạc một lúc, sau khi kết thúc khúc nhạc, cậu thỏa mãn khen ngợi: “Đàn tốt.”
Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly thích, tâm trạng cũng tốt hẳn: “Em thích là tốt rồi.”
“Đương nhiên em thích rồi.” Khương Ly cười nói, lại quay sang Tề Thụy: “Cảm ơn anh nhé trợ lý Tề.”
“Cậu đừng khách khí, là chuyện tôi nên làm.” Trợ lý Tề không dám tranh công, ngài Lục là cha mẹ là cơm áo, giờ Khương Ly là cha mẹ là cơm áo thứ hai.
Từ hai điều trên, suy ra giúp sếp chiều chuộng vợ cũng là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của một trợ lý chuyên nghiệp.
Vì muốn cảm ơn Tề Thụy, Khương Ly hỏi tối nay anh có muốn ở lại ăn cơm không, cậu sẽ tự tay nấu một bữa đãi anh ta.
Tất nhiên sao Tề Thụy lại không biết xấu hổ đến vậy, anh không ở lại lâu, chỉ nán lại một lúc rồi xuống núi ngay, anh còn phải xử lý nốt vài công việc Lục Cảnh Hà giao hôm qua nữa.
Tề Thụy rời đi, Khương Ly hỏi vừa rồi Lục Cảnh Hà làm gì, thế nên hắn đưa video cho cậu xem.
Khương Ly nhận lấy điện thoại, xem video rồi bật cười: “Em ở ngay đây mà anh phải quay video luôn hả? Ngài Lục của em, sao anh đáng yêu quá vậy!?”
Một người đàn ông 30 tuổi lớn đùng như hắn lại được khen đáng yêu, Lục Cảnh Hà có hơi ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: “Anh sẽ tách âm ra đặt làm nhạc chuông điện thoại.”
Hiện giờ điện thoại Lục Cảnh Hà đang đặt nhạc chuông mặc định, Tề Thụy nói hắn có thể đổi thành tiếng đàn của Khương Ly.
Khương Ly nghe vậy, trả điện thoại cho hắn: “Để em tới phòng thu rồi ghi âm cho anh, chứ để thế này thì nhiều tạp âm lắm.”
“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu, nhận lấy điện thoại thoát video, mới thoát đã có thông báo WeChat, là tin nhắn mới.
Bạn bè trên WeChat của Lục Cảnh Hà không nhiều, có cha mẹ, Khương Ly, Lục Dữ, Tề Thụy và dì Lan.
Có tin nhắn mới từ nhóm chung gia đình, lúc này cha Lục đang tag tên hắn.
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 hình ảnh 】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Nhật Báo Thành Phố C – Trẻ em lên núi chơi pháo gây hỏa hoạn cháy rừng, khu vực nhà dân lân cận bị ảnh hưởng nặng nề.
.
.
】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Nhật Báo Thành Phố A – Trẻ em đốt pháo bừa bãi gây cháy rừng, thiệt hại rất nhiều cây trồng và vật tư cá nhân! 】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: 【 Link: Báo Pháp Luật Thành Phố C –.
.
.
】
—— Sếp tổng nhà họ Lục: @ Lục Cảnh Hà núi là của con nhưng đừng nghịch pháo hoa lung tung, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
—— Sếp tổng nhà họ Lục: @ Lục Cảnh Hà.
.
.
Có lẽ do đêm qua cha Lục thấy Lục Cảnh Hà đăng ảnh pháo hoa lên nên mới lo lắng, sợ hắn nghịch pháo hoa linh tinh trên núi mà xảy ra cháy nổ thì dở.
Lục Cảnh Hà: “.
.
.” Để cha nhọc lòng rồi!
Thấy sắc mắt Lục Cảnh Hà là lạ, Khương Ly thò đầu qua xem, thấy rõ tin nhắn thì bật cười.
Cậu thong thả vỗ vai Lục Cảnh Hà, tận tình khuyên nhủ: “Ngài Lục à, đừng nghịch pháo hoa lung tung, cẩn thận cháy nổ, biết không?”
Nói rồi Khương Ly mon men lại gần màn hình, hỏi: “Cha anh đây à? Ông ấy cũng đáng yêu quá trời nè.” Cậu đã từng nghe Lục Cảnh Hà kể về gia đình mình, biết trong nhà hắn có cha mẹ và một cậu em trai nữa.
“Ừm.” Lục Cảnh Hà trả lời tin nhắn cha Lục, sau đó nhìn Khương Ly: “Cuối tuần tôi sẽ về nhà một chuyến, em.
.
.
Em có muốn về nhà với tôi không?”
“Hả?” Khương Ly biết hắn muốn đưa mình về ra mắt cha mẹ, cậu trầm ngâm một hồi rồi đưa ra quyết định: “Chờ thêm chút nữa được không anh? Tháng chín này em khai giảng mất rồi, giờ vẫn là học sinh trung học, em sợ họ sẽ dị nghị với thân phận của em.”
Khương Ly và Lục Cảnh Hà đều là đàn ông, thậm chí giờ cậu mới chỉ là học sinh cấp ba, nếu ngả bài lúc này chỉ sợ hắn sẽ bị cha mẹ làm khó.
Trước kia vì vấn đề này nên nguyên chủ mới chọc giận cha mình tới mức ông nhập viện luôn, tính ra thì cha mẹ Lục có khi lớn tuổi hơn cha Khương nhiều, vẫn phải suy xét thật kỹ vì người lớn trong nhà cái đã.
Khương Ly nói rất hợp tình hợp lý, Lục Cảnh Hà gật đầu đồng ý, tạm gác lại chuyện này qua một bên, lại hỏi sau khi khai giảng thì việc livestream của cậu sẽ thế nào.
Đối với học sinh cấp ba, việc tự học rất quan trọng, đặc biệt lớp 12 càng thêm bận rộn hơn.
Trừ phi Khương Ly làm đơn xin phép không tham gia lớp tự học ở trường, bằng không sẽ chẳng duy trì nổi tiến độ livestream mà nền tảng yêu cầu.
Với Lục Cảnh Hà mà nói, bỏ học livestream không ổn cho lắm, mà song song cả hai việc cùng lúc thì quá vất vả cho Khương Ly, dù sao học sinh vẫn nên ưu tiên việc học thì hơn.
Vấn đề này Khương Ly cũng đã từng suy xét tới, kỳ hạn hợp đồng với nền tảng liên tục trong nửa năm, vậy mà còn hai tuần nữa cậu đã khai giảng, chắc chắn sẽ trùng lịch.
Khương Ly định hủy hợp đồng với bên P trạm trước ngày khai giảng, chính thức kết thúc “sự nghiệp” mặc đồ nữ này.
Lục Cảnh Hà nghe kế hoạch của cậu thì rất tán đồng: “Để tôi giúp em xử lý nhé?”
“Không cần, em tự xử lý được mà.” Khương Ly cười nói, lương của streamer kết toán theo ngày, đừng nói tới hai mươi vạn tệ tiền thưởng của Lục Cảnh Hà, chỉ riêng phần thưởng của một fan khác thôi đã đủ cho cậu đền bù vi phạm hợp đồng rồi.
Thật ra nếu Khương Ly muốn, cậu có thể hủy hợp đồng ngay tức thì, nhưng suy xét tới những người xem ngày nào cũng canh giờ chờ xem cậu livestream thì Khương Ly vẫn quyết định livestream thêm một thời gian nữa.
Khương Ly đã nói tới nước này, Lục Cảnh Hà cũng không ép buộc nữa, chỉ dặn dò nếu cần hắn hỗ trợ thì phải nói ngay.
Khương Ly đồng ý, với quan hệ giữa hai người thì chẳng việc gì cậu phải khách khí với hắn hết.
Nói đến khai giảng tháng chín, Lục Cảnh Hà lại nhớ tới chuyện Lục Dữ sẽ chuyển trường tới Thành Cao học, đáng tiếc cậu mới học lớp 11, nếu không đã cùng lớp được với Khương Ly luôn rồi.
Lục Cảnh Hà kể hết cho Khương Ly nghe, thuận đường thú thật Lục Dữ chính là “Satan Bóng Đêm” luôn.
“Satan là em trai anh?” Khương Ly kinh ngạc không thôi, cậu không ngờ thằng bé suốt ngày lẽo đẽo gào thét gọi cậu “Chị đại!” lại là em trai Lục Cảnh Hà.
“Ừm.” Lục Cảnh Hà gật đầu, kể hết chuyện cha Lục mắng Lục Dữ nghiện xem stream game cho Khương Ly nghe, lại kêu hắn tới quản thúc em trai nên hắn mới có cơ hội biết tới Khương Ly.
“Cho nên nói chúng ta có thể yêu nhau cũng là do có em trai anh làm ông tơ?” Khương Ly nhướn mày.
Lục Cảnh Hà khẽ cười: “Có thể coi là vậy.”
“Thế sao.
.
.” Khương Ly cố tình dài giọng, mỉm cười nhìn hắn: “Anh nói xem, nếu em trai anh biết người yêu anh lại học cùng trường với cậu ấy, có khi nào cậu ấy sẽ mắng anh là trâu già gặm cỏ non không?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Câu “Ngay cả học sinh cấp ba cũng không tha, anh còn là con người không thế!?” của Lục Dữ đã đủ đau rồi, nay còn bồi thêm câu “Trâu già gặm cỏ non” của Khương Ly nữa, Lục Cảnh Hà hắn đã chịu quá nhiều đả kích.
Hắn đoán trước được kết quả sau khi đưa Khương Ly về ra mắt luôn rồi, sợ rằng cha mẹ hắn lại muốn họp gia đình xuyên đêm để giải quyết vấn đề nan giải này.
Thấy ý cười đầy chọc ghẹo trong mắt Khương Ly, lần đầu tiên Lục Cảnh Hà lại thấy ngứa răng đến thế, muốn làm nhưng lại chẳng thể manh động.
Lục Cảnh Hà nhấp nhấp môi, đột nhiên tiến về phía trước một bước, hắn trực tiếp bế Khương Ly lên bàn, hai tay chống hai bên, tận dụng tư thế chiều cao vây kín không cho Khương Ly trốn thoát.
Hắn cúi đầu, thì thầm: “Ngài Lục của em già lắm rồi ư?”
Nghiến răng nghiến lợi nói được hết câu cũng thật vất vả cho ngài Lục, Khương Ly chống tay sau lưng, đung đưa chân nghĩ ngợi, có vẻ hắn rất để ý tới chuyện tuổi tác giữa hai người.
Cậu hứng thú rồi đó nha, thế nên tiếp tục trêu Lục Cảnh Hà: “Thì càng già càng dẻo dai, đúng không nào?”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.” Tốt nhất là em nên im cái miệng thối đó lại!
Nghĩ là làm, Lục Cảnh Hà dùng biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất, cúi đầu hôn Khương Ly, ngăn không cho cậu luyên thuyên nữa.
Khương Ly cũng không phản kháng, một tay chống bàn rồi ngửa đầu hôn hắn.
Môi lưỡi hai người lưu luyến giao triền, Lục Cảnh Hà ra sức mút đôi môi mềm mại ẩm ướt của Khương Ly, bên tai nghe tiếng nước miên man chóp chép.
Ôm hôn luôn là sự thân mật đầy ái muội, hai người cầm lòng không đặng hôn sâu, hung hăng quấn lấy đầu lưỡi nhau mà tận hưởng.
Tay Khương Ly vốn chống bàn giờ đổi thành ôm cổ Lục Cảnh Hà, mà một tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ thon kia, tay còn lại vững vàng đỡ gáy cậu.
Tay hắn mơn man da thịt Khương Ly, rải rác vuốt ve, cuối cùng ngừng sau gáy rồi khẽ xoa nhẹ phần thịt mềm mại đó.
“Loảng xoảng ——”
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng đồ sứ rơi vỡ, bầu không khí bị cắt ngang, hai người quay lại, thấy dì Lan đứng ngay cửa kinh ngạc nhìn họ.
Dưới chân dì Lan là một khay gỗ và đồ ăn tung tóe rơi xuống đất, hiển nhiên bà muốn tới đưa đồ ăn, ai dè lại thấy bọn họ hôn môi nên mới giật mình đánh đổ.
“Ký chủ đại nhân ới ời, đây là lần thứ mấy cậu lật xe rồi!?” Hệ thống nhỏ giọng hỏi.
“.
.
.” Liên tục lật xe, trái tim cậu đã chai sạn rồi.
“Cảnh Hà, Tiểu Ly.
.
.
Hai con, con.
.
.” Dì Lan chỉ hai người, rõ ràng vẫn đang quá sốc, đứng đó hồi lâu cũng không thốt nên lời nổi nữa.
Ngay khi thấy bà, Khương Ly và Lục Cảnh Hà tách nhau ra ngay tức khắc.
Lục Cảnh Hà lại gần: “Dì Lan, dì không sao chứ?”
Dì Lan hoảng hốt nhưng vẫn đáp lời: “Có vẻ.
.
.
không ổn cho lắm.”
Bà thực sự rất bất ngờ, đối với Khương Ly mà nói, bà tưởng cậu chỉ là bạn thân của Lục Cảnh Hà thôi, ai ngờ hai người lại hôn nhau giữa thư phòng.
Trong quan niệm của bà, hôn môi là hành động chỉ trao cho người yêu hoặc bạn đời mà thôi!
Khương Ly cũng nối gót Lục Cảnh Hà tới gần dì Lan, thấy bà vẫn rất kích động, cậu đưa tay đỡ bà ngồi xuống, áy náy nói: “Con dọa tới dì rồi phải không? Con xin lỗi ạ.”
Nghe Khương Ly nói, dì Lan hồi thần, thấy cả hai đều đang quan tâm lo lắng nhìn mình, bà vội xua tay: “Không không, chỉ là dì.
.
.
có hơi bất ngờ chút thôi, đúng, là rất bất ngờ.”
Dì Lan nói hai từ “bất ngờ” liên tiếp chứng tỏ bà thực sự bất ngờ.
Khương Ly vẫy tay ra hiệu cho Lục Cảnh Hà đi rót chén trà cho dì Lan bình tĩnh, còn cậu nhanh chân lấy cây chổi dọn dẹp đống thức ăn bừa bãi dưới đất.
Thấy vậy, dì Lan đứng bật khỏi ghế, vội vã nói: “Nào nào các con cứ để dì dọn cho, vốn định mang cho hai con chút đồ tráng miệng mà lại lỡ tay đánh đổ mất.”
Lời bà nói đầy tự trách, Khương Ly và Lục Cảnh Hà nghe xong xúc động vô cùng, thế nên cứng rắn ngăn bà lại: “Dì cứ nghỉ ngơi một lát đi ạ, ở đây có chúng con lo rồi.”
Thấy hắn quyết tâm không để bà đụng tay, dì Lan không kỳ kèo tranh việc nữa, bà nhấp ngụm trà Lục Cảnh Hà đưa, sau đó ngồi chờ hai người dọn dẹp.
Dọn dẹp xong xuôi, hai người cũng không muốn dối gạt dì Lan, thế nên tới thú nhận với bà về mối quan hệ giữa cả hai lúc này.
Đúng thật dì Lan rất kinh ngạc nhưng không hề có tâm lý mâu thuẫn gì hết, thậm chí bà còn mừng thay cho Lục Cảnh Hà.
Dì Lan là người chăm sóc Lục Cảnh Hà suốt bao năm qua.
Thuở Lục Cảnh Hà còn thơ bé, chính bà là người đêm nào cũng lọ mọ dậy xem hắn có đá chăn hay không rồi dẹm vào, chính bà là người chăm chút từng thìa cháo viên thuốc cho hắn mỗi khi hắn đổ bệnh.
.
.
Thậm chí nói dì Lan thân thiết với Lục Cảnh Hà hơn cha mẹ hắn cũng chẳng sai, không chung dòng máu nhưng chẳng khác nào người thân trong gia đình ruột thịt.
Chính vì thế, cũng như cha mẹ Lục, bà suốt ngày trăn trở, chỉ sợ Lục Cảnh Hà phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Giờ đây vất vả lắm hắn mới tìm được người tình nguyện ở bên, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, hai đứa hạnh phúc là bà vui rồi.
Trên thế giới này, có gì sánh bằng hạnh phúc của đứa trẻ mình luôn lớn không? Đương nhiên là không.
Có dì Lan thấu hiểu cho, Lục Cảnh Hà và Khương Ly rất vui, chỉ tiếc rằng bữa tráng miệng kia đã đi tong cả rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tối hôm đó, Khương Ly giữ đúng lời hứa đàn một khúc cho người xem được cậu chọn trúng đêm qua.
【 Hoàng Hôn Chớm Tắt: Ồ, qua mới hứa mà nay chị đẹp đã thực hiện rồi, tín quá trời tín! Nay chị lại đi thuê đàn đó ạ? 】
【 Cỗ Máy Thời Gian: Ui sao mà streamer tri kỷ quá vậy nè! 】
【 Chiếm Núi Làm Vua: Nữ thần của chúng ta quá tri kỷ rồi, tui thật hạnh phúc, yêu chị rất nhiều nhé! 】
—— Hệ thống thông báo: Chiếm Núi Làm Vua tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Ngư lôi x 10”.
—— Hệ thống thông báo: Hoàng Hôn Chớm Tắt tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Ngư lôi x 10”.
“Không phải thuê đâu.” Khương Ly ngồi trước đàn cổ, ánh mắt thoáng qua Lục Cảnh Hà, hai người âu yếm nhìn nhau, bỗng chốc cậu bật cười: “Là bạn trai tặng tôi đó.”
Vừa dứt lời, kênh chat bất ngờ sôi trào, ngoại trừ lời chúc phúc còn rất nhiều quà dành tặng cho Khương Ly.
【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác: Uầy, chị đẹp theo đuổi thành công rồi à?! 】
【 Bánh Bao Trứng Chiên: ( ⊙o⊙ ) Oahahahaaha ở bên nhau rồi sao? Quá tuyệt vời! Chúc mừng nữ thần nhé! 】
【 Lữ Khách Bí Ẩn: Tui đã bảo rồi, nữ thần ra tay thì chắc chắn không thành vấn đề mà, chúc mừng nhé! ! ! 】
【 Cỗ Máy Thời Gian: Chúc mừng!!! Hâm mộ bạn trai chị đẹp quá, rước được cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thế này thì ai hạnh phúc bằng cơ chứ!?! 】
【 Satan Bóng Đêm:.
.
.
】
—— Hệ thống thông báo: Bồ Câu Cục Ta Cục Tác tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Lựu đạn x 5”.
—— Hệ thống thông báo: Mì Mì Mì Tương Đen tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Lựu đạn x 5”.
—— Hệ thống thông báo: Lu tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Bom siêu cấp x 10”.
—— Hệ thống thông báo: Lu tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Bom siêu cấp x 10”.
—— Hệ thống thông báo: Lu tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Bom siêu cấp x 10”.
—— Hệ thống thông báo:.
.
.
.
Giữa ngàn vạn thông báo khen thưởng, cái nick của Lục Cảnh Hà là nổi bật nhất, hắn tặng khoảng mười vạn tệ mới chịu dừng tay.
Pháo hoa sặc sỡ bay khắp màn hình, hành vi đại gia rải tiền như rác này khiến kênh chat bỗng chốc im bặt, thế nên bình luận vàng kim của Lục Cảnh Hà bắt mắt vô cùng.
【 Lu: Chúc mừng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
】
Lục Dữ đang uống nước dở, đọc thấy bình luận này thì trực tiếp phun thẳng vào màn hình máy tính trước mặt, ho sặc sụa mãi không dứt.
Tự mình chúc mình trăm năm hạnh phúc, anh trai, anh chất thứ hai không ai chủ nhật luôn! ! !
------oOo------
Danh Sách Chương: