Mục lục
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mỹ Giai kinh ngạc quay đầu lại, thấy ánh mắt Tiểu Trang khác thường, hình như cô bắt đầu hiểu rõ rằng lúc này ở bên trong đầu suy nghĩ của Tiểu Trang như thế nào.



Cô rõ ràng cũng là một phụ nữ, nhưng vào thời điểm nhìn thấy ánh mắt đấy, nó lại vô cùng nóng bỏng.



Nghĩ tới đây, Lâm Mỹ Giai vội vàng hất tay của cô ra, thân thể không khỏi run rẩy một hồi. Cư nhiên mình được một người phụ nữ thích? Đây cũng là quá hoang đường đi?



Mặc dù lời nói của cô ấy khiến mình có chút cảm động, nhưng, không biết cũng may, bây giờ biết, trong lòng cô cảm thấy hết sức bài xích.



Trong đầu của cô đột nhiên thoát qua một ý nghĩ, “Tiểu Trang, từ hôm nay trở đi, cô được điều đến phòng kế hoạch, năng lực của cô tôi cảm thấy ở nơi nào cũng có thể phát huy tốt hơn”.



Tiểu Trang nghe được Lâm Mỹ Giai muốn điều cô đi, cô đột nhiên hiểu rằng vừa rồi lời nói cùng cử chỉ quá mức trực tiếp của mình, nhất định sẽ khiến Lâm tổng không thể nào tiếp nhận được mà điều cô đi.



Nghĩ đến về sau không thể ở cùng cô nữa, không thể mỗi ngày mỗi lúc thấy cô, trong lòng của cô đau lòng không chịu nổi, cô nhào tới trước mặt của Lâm Mỹ Giai, bắt tay thật chặt của cô lần nữa, khóc lóc kể lể.



“Lâm tổng, chị không cần đuổi em đi, em thề em chỉ muốn giúp chị, em cũng không có ý định khác, em hiểu rõ chúng ta như vậy thì có thể khiến mọi người khinh bỉ, nhưng, chúng ta cũng không có làm gì sai, chúng ta không cần sự thương hại của bất kỳ ai, Lâm tổng, đừng bỏ em được không? Chỉ cần có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh chị, em thật sự nguyện ý vì chị làm bất cừ chuyện gì”.



Tiểu Trang khóc đến đau lòng, lòng Lâm Mỹ Giai có chút mềm nhũn, cô bây giờ cũng giống như vậy không phải sao? Yêu phải người không thương mình.



Biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại chỉ cầu xin và nát vụn trong nháy mắt như vậy?



“Em thật nguyện ý vì chị làm bất cứ chuyện gì?”. Lâm Mỹ Giai nghiêm túc hỏi Tiểu Trang, tính toán trong lòng.



Vừa nghe thấy giọng điều có chút mềm của Lâm Mỹ Giai, Tiểu Trang lập tức mừng rỡ gật đầu một cái, “Đúng, Lâm tổng, chỉ cần có thể để cho chị vui vẻ, em làm gì cũng nguyện ý”.



Lâm Mỹ Giai có chút cảm động nhìn Tiểu Trang một cái, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt.



“Em biết chị rất thương anh ấy, đúng không?”



“Lâm tổng, em hiểu biết rõ, mỗi lần chị đau lòng em đều biết”. Tiểu Trang thấy vẻ mặt bi thương của Lâm Mỹ Giai, không khỏi đau lòng.



“Nhưng, anh ấy không yêu chị, anh ấy yêu người phụ nữ khác, em biết không? Từ lúc chị 12 tuổi đã bắt đầu thích anh ấy, những năm gần đây, từng cái thay đổi của chị cũng là vì anh ấy, tất cả chị làm đều vì anh ấy, cả đời này, chị đã cho rằng anh ấy là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời chị, nếu như mất đi anh ấy, chị liền cảm thấy cuộc sống của mình mất đi ý nghĩa, Tiểu Trang, em hiểu không? Em hiểu tâm tình của chị sao?”



Lâm Mỹ Giai càng nói càng khổ sở, tâm tình của cô có chút kích động khác thường.



“Lâm tổng, em hiểu, em hiểu, chỉ cần Lâm tổng có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, Tiểu Trang cũng rất vui vẻ. Chị đừng suy nghĩ lung tung, em nghĩ, anh ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh chị”. Thấy vẻ mặt khổ sở của Lâm Mỹ Giai, Tiểu Trang khổ sở an ủi cô, trong lòng lại thoáng qua một ý định xấu xa.



Nghe lời thề bảo đảm của Tiểu Trang, đáy mắt khổ sở của Lâm Mỹ Giai thoáng qua một tia lạnh, còn chưa kịp phát hiện liền biến mất.





- -----------



Lãnh Tiếu Tiếu vừa ngồi lên taxi, điện thoại của Hàn Trạch Vũ đã gọi lại.



“Em ở đâu? Tại sao không ở nhà?”. Lãnh Tiếu Tiếu vừa mới ấn nút nghe, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng hô.



Lãnh Tiếu Tiếu bị Hàn Trạch Vũ nói cho đến mức lỗ tai bị tê tê, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Em đang ở bên ngoài, em vừa hẹn xong với Duy Duy, bây giờ chuẩn bị đi tìm anh đây”.



“Là thật sao? Em đến công ty anh trước đi, anh đưa em về”.



Kể từ khi sự kiện Giang Lâm, Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ dùng hiệp nghị bắt cô trở lại. Đi làm không ở nhà thì không điện thoại cho nhà, xác nhận hành tung của cô, cả ngày không cho cô như thế, không cho cô như vậy. Chỉ sợ sơ ý một chút, cô ra khỏi cửa liền biến mất.



“Hàn tổng, Tổng giám đốc đại nhân, em là người sống sờ sờ, không phải tù nhân của anh. Anh đã không tin em như vậy, liền đem em nhốt ở trong lồng nuôi 3 tháng tốt lắm, nhưng, dù là con vật cũng sẽ có không khí chứ? Anh yêu cầu em như vậy không phải quá đáng sao?”. Lãnh Tiếu Tiếu đè nèn suy nghĩ, cùng anh tranh cãi.



Hàn Trạch Vũ nghe được âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu có chút nhẫn nại còn muốn nói nữa, lại thấy Tiểu Lãng đi vào, anh nghĩ vẫn nên tin tưởng cô.



“Tốt, điện thoại di động không cho tắt máy. Bảy giờ tối phải về nhà được không?”. Hàn Trạch Vũ lạnh lùng phân phó.



Lãnh Tiếu Tiếu nghe được đồng ý của Hàn Trạch Vũ, tâm tình thả lỏng một chút, cô cúp điện thoại, tài xế liếc mắt vẫn nhìn cô.



Ông ta nhất định cho là mình bị có vấn đề chăng? Hơn nữa còn không được tin tưởng.



Lãnh Tiếu Tiếu có chút mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, quyết định không nhìn ánh mắt nghi ngờ khác thường này, bắt đầu nhắm mắt thả lỏng.



Đột nhiên, xe chợt thắng gấp, cả người Lãnh Tiếu Tiếu thiếu chút nữa văng ra ngoài. Cô kinh hãi nhìn về phía trước. Một chiếc benz màu đen đã ngăn trước mặt xe taxi. Mà người đàn ông xuống xe chính là Tần Phi.



Anh trực tiếp đi về phía taxi, một tay kéo Lãnh Tiếu Tiếu xuống.



“Tần Phi? Anh đang làm cái gì vậy? Anh buông tay ra”. Lãnh Tiếu Tiếu giãy giụa, không hiểu nhìn anh.



“Tiếu Tiếu, em theo anh đi. Anh có lời muốn nói với em”. Tần Phi không để ý tới phản đối của Lãnh Tiếu Tiếu, mãnh mẽ nhét cô vào chiếc xe Benz màu đen, đi mất.



Một màn dưới ban ngày ban mặt xảy ra, không có nửa người ra ngoài ngăn chặn. Chỉ có một chiếc xe trong, một người phụ nữ cầm theo máy cơ, bắt đầu chụp một ít ảnh.



Cô nhìn xe Tần Phi, khóe miệng nâng lên một tia lạnh hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK