“A?” Tiếu Tiếu lạnh lùng thê lương kêu một tiếng, dưới chân đau đớn khiến cho chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Ở trong phòng trống rỗng này, im hơi lặng tiếng xuất hiện một đôi chân, quả thật muốn đem hồn của cô dọa bay mất?
“Thư ký Lãnh, chị không có việc gì chứ?” Một thanh âm hơi áy náy dễ nghe vang lên.
Nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc, Lãnh Tiếu Tiếu bỗng chốc ngẩng đầu lên, phát hiện một cô gái thật tinh khiết đứng trước mặt, giống như đã gặp qua ở nơi nào? Lãnh Tiếu Tiếu ở trong đầu tìm kiếm.
“Thật xin lỗi, em dọa đến chị? Đây là anh Trạch Vũ ngày hôm qua bảo em mua dầu hoa hồng đưa cho chị? Cho?” Hàn Thi Dư có chút cáo lỗi nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, vẻ mặt cười thân mật.
“Cô là? Chúng ta đã gặp qua rồi? Cô là em gái Trạch Vũ?” Một tiếng anh Trạch Vũ khiến Lãnh Tiếu Tiếu nhớ, lúc trước ở phòng giải khát công ty gặp qua cô.
“Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau, chị cứ gọi em là Thi Dư?” Cô cố nén không vui trong lòng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Lãnh Tiếu Tiếu nói một tiếng em gái này khiến ở bên trong lòng của Hàn Thi Dư phẫn hận không dứt, cô thật là ghê tởm cách xưng hô này. Nếu không phải là hi vọng đến lúc đó ở thời điểm anh Trạch Vũ chất vấn có thể giúp mình nói điều tốt lời nói, cô mới không cần bắt buộc chính mình tự đi lấy lòng cô ta như vậy.
“Tốt, Thi Dư, cám ơn cô, cô cũng gọi là tôi là Tiếu Tiếu tốt lắm?”
“Đừng khách khí, chị Tiếu Tiếu, em đỡ chị đứng lên? Có phải lại thương tổn tới chân hay không?” Hàn Thi Dư vẻ mặt ân cần, trong lòng lại hận không được cô cứ què như vậy mới phải.
“Không có việc gì, vốn là ngày hôm qua liền thương tổn tới, cô đỡ tôi đến ghế sa lon bên kia, tôi bôi chút thuốc sẽ từ từ tốt lên.” Lãnh Tiếu Tiếu lạnh nhạt nói xong, mượn sức lực Hàn Thi Dư đứng lên.
Cô nắm cánh tay Hàn Thi Dư khập khễnh đi đến ghế sa lon, nhận lấy dầu hoa hồng của cô ta bắt đầu xoa nắn mắt cá chân sưng to lên này. Đau tan lòng nát dạ khiến cho cô không khỏi nhăn lại mày, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ chậc chậc.
“Chị Tiếu Tiếu, năng lực của anh em tối hôm qua để cho chị rất hài lòng đi?” Hàn Thi Dư đột nhiên vẻ mặt cười xấu xa nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, một bộ dáng không đứng đắn.
Lãnh Tiếu Tiếu bị hỏi đến sắc mặt một hồi đỏ một hồi xanh, cô bây giờ không có nghĩ đến đứa bé gài này dường như đơn thuần ngây thơ đột nhiên lại hỏi cô vấn đề trần trụi như vậy, cô lập tức không biết trả lời như thế nào, ấp úng nửa ngày, kìm nén ra sáu chữ.
“Thi Dư...? Cô... Chớ nói lung tung?” *
*: Trong tiếng trung câu này có 6 sáu chữ: 诗妤... 你... 别乱说
“Hả? Thật không hài lòng? Khó trách, anh xinh đẹp cho tôi đồ không dùng được?” Hàn Thi Dư giả bộ ra một bộ dáng không hiểu, lầm bầm lầu bầu không giải thích được.
Lãnh Tiếu Tiếu có chút nghi ngờ nhìn Hàn Thi Dư, từ trong nét mặt cô ta làm ra, cô ta nói gì đó giống như không phải vật gì tốt.
[❊truyen cua tui @@ Net ]
“Thi Dư? Thứ gì không dùng được?”
Hàn Thi Dư thấy Lãnh Tiếu Tiếu phản ứng đạt đến mục đích của mình, cô thần thần bí bí hướng Lãnh Tiếu Tiếu ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô ghé tai tới đây.
“Bằng hữu của em nói cô ấy có loại thuốc, có thể khiến cho đàn ông nhiệt tình như lửa, hắc hắc, em tò mò nha, cho xuống ở trong rượu của anh Trạch Vũ một chút. Muốn nhìn một chút anh ấy cả ngày bày ra vẻ mặt lãnh khốc, sẽ có phản ứng như thế nào, chỉ là không có nghĩ đến nha...”
Hàn Thi Dư cố ý kéo dài âm, lưu lại không gian làm cho người ta mơ màng.
Mạt của Lãnh Tiếu Tiếu trong nháy mắt lại đỏ lên? Tối hôm qua, cô đã cảm thấy tinh lực của anh hình như có chút khác thường, nhưng là dù sao cũng không nghĩ đến sẽ là bởi vì bị người này hạ thuốc?
Xem ra thuốc kia thuốc tính chính xác rất mãnh liệt, ngày hôm qua anh nhiệt tình quả thật làm cho người ta không chịu nổi.
Hàn Thi Dư đem một ít mặt ngượng ngùng của Lãnh Tiếu Tiếu nhìn ở trong mắt, trong đầu không ngừng hiện lên tối hình ảnh hôm qua bọn họ hai kích tình dây dưa, cỗ tức giận tích tụ ở trong lòng này và hận ý tăng lên khiến cho ngực cô một hồi đau?
“Chị Tiếu Tiếu, xem ra tối hôm qua chị là người được lợi phần trên, buổi tối anh Trạch Vũ trở lại oanh tạc em, chị nhất định phải giúp em nói vài lời hữu ích nha? Em bảo đảm không có lần sau á..., chỉ là, nếu như chị Tiếu Tiếu cần, em có thể cung cấp một chút?”
Hàn Thi Dư cố nén cảm giác đau lòng, nghịch ngợm nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, vẻ mặt cười xấu xa.
“Không, tôi không cần?” Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu, hết sức phủ nhận.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
“Em đi mở cửa?” Hàn Thi Dư vội vàng đứng lên, chạy tới cổng.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lộ ra một nụ cười. Thật là một cô gái đáng yêu, nếu như quả thật về sau muốn sống chung một chỗ, quan hệ cũng có thể rất tốt chỗ.
Chút thơ xuất hiện ở đây. Lãnh Tiếu Tiếu vừa xoa chân, vừa Tư Mã Hành Không loạn tưởng vừa thông suốt.
Hàn Thi Dư mở cửa, thấy Tiếu lãng và một người đàn ông xa lạ đứng ở ngoài cửa.
“Trợ lý Tiếu? Tại sao là anh, có chuyện gì sao? Anh Trạch Vũ không ở nhà, hẳn là sớm đi công ty rồi.”
“Là Hàn tổng để cho tôi đưa những thuốc này tới đây, còn có một bác sỹ vật lý trị liệu, là chân của Hàn tiểu thư cô bị trật?”
Tiếu Lãng thấy Hàn Thi Dư, lấy thân phận của cô được Hàn tổng chú ý cũng là rất bình thường, hơn nữa trước mắt cũng dường như cũng chỉ có cô có thể tự do ra vào nhà của anh.
“A, hai người mời vào, không phải là chân của tôi bị trật, là người khác.” Hàn Thi Dư buồn buồn nói qua.
Ở bên trong lòng của Hàn Thi Dư khó chịu giống như là bị một loại kim đâm, cô từ nhỏ đã yêu chính là người đàn ông kia, trong lòng thật sự để một người phụ nữ khác đi vào.
Cô chưa từng thấy anh đối với bất kỳ một người phụ nào để ý như vậy.
Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng mà cô biết những người phụ nữ kia chỉ là vì cần giải quyết sinh lý, cũng không có thể có một người phụ chân chính đi vào lòng anh, lọt vào mắt anh hay sao?
Nhưng là, kể từ sau khi người phụ nữ Lãnh Tiếu Tiếu này xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi?
Từ lần đầu tiên mình nhìn thấy vẻ mặt anh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, cô cũng biết người phụ nữ này cuối cùng có một ngày sẽ trở thành uy hiếp của mình. Mà trên đầu của mình có danh hiệu em gái, trong lúc đó có một khoảng cách với anh không cách nào vượt qua.
Hàn Thi Dư liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu trên ghế sa lon, đáy mắt lạnh lùng này, lộ ra độc ác?
—————————