Mục lục
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt mong đợi của Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hàn Trạch Vũ.



Cô tin tưởng ánh mắt của người khác chắc sẽ không nói dối, cô càng không tin Trạch Vũ sẽ không có chút lòng trắc ẩn nào.



“Đối với cố gắng muốn làm tổn thương anh, anh tuyệt không nhẹ tay, đây là phép tắc thương trường”.



Giọng nói lạnh như băng của Hàn Trạch Vũ phá vỡ hy vọng của Lãnh Tiếu Tiếu.



Cô thất vọng nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, đáy mắt có tia không ủng hộ khắc sâu.



“Tổn thương? Anh biết Hàn gia tổn thương với Tần Phi sao? Anh ấy thật sự cố gắng làm tổn thương anh, đó bởi vì anh ấy đã từng bị vô số lần tổn thương hơn so với anh, anh có gia đình hoàn chỉnh, có mẹ thương yêu, có bố chăm sóc, nhưng anh ấy không có gì cả, Hàn gia tước đoạt đi tất cả của anh ấy, chẳng lẽ không thể khi anh ấy nghèo khó, tha cho anh ấy một lần sao?”



Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lý do Hàn Trạch Vũ không muốn bỏ qua cho Tần Phi, tức giận trong nháy mắt bộc phát.



Tâm tình cô kích động xảy ra là không thể ngăn cản, hoàn toàn quên mất mình đã đồng ý với Gia Di không đem thân phận của Tần Phi nói ra.



“Em ở đây nói cái gì? Anh ta không có mẹ thương không có ba yêu cùng Hàn thị có quan hệ gì? Cái gì gọi là Hàn gia làm hại anh ta hai bàn tay trắng? Lãnh Tiếu Tiếu, em rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?”



Nghe được Lãnh Tiếu Tiếu tức giận chỉ trích, căn bản không rõ nguyên do khiến Hàn Trạch Vũ tức giận.



Vì để giúp Tần Phi, lại có thể kéo ra một đống lý do thối nát bất lực, cố rốt cuộc biết cái gì? Muốn nói ra những thứ gì?



Hàn Trạch Vũ chất vấn khiến Lãnh Tiếu Tiếu nhớ ra mình đã đáp ứng với Gia Di, đem lời muốn nói của cô ra sau, nuốt vào trong bụng.



Thấy Lãnh Tiếu Tiếu không nói gì, Hàn Trạch Vũ càng thêm phẫn nộ.



Sự trầm mặc của cô ở trong mắt Hàn Trạch Vũ biến thành kháng nghị không nói.



“Nói chuyện với em đấy? Anh ta quan trọng với em thế sao? Quan trọng với anh ta có vợ con rồi, em vẫn quan tâm tới anh ta thế sao? Hả?”



Hàn Trạch Vũ tức giận nắm chặt cằm Lãnh Tiếu Tiếu, ép buộc cô nhìn thẳng mình.



Anh cực ghét người phụ nữ này không nhìn mình, loại cảm giác đó như anh bị cô từ bỏ vậy, sẽ làm anh hết sức hoảng sợ.



“Trạch Vũ, em không có, em chỉ làm một người bạn, muốn giúp Gia Di cùng con của cô ấy. Hơn nữa, Tần Phi làm những thứ kia cũng có lý do, Trạch Vũ, anh phải tin em, em khuyên anh bỏ qua cho Tần Phi thật ra cũng chỉ vì anh, em không muốn 2 người...”



“Đủ rồi, Lãnh Tiếu Tiếu, thu hồi lại lời nói buồn cười này của em đi, em thật sự nói thiệt thòi sao? Em phải giúp cho người bạn trai cũ của em, lại còn có thể nói là vì anh sao? Nếu như bây giờ là người bạn trai cũ của em được việc, em có thể công thành lui thân hay không, trở lại một lần nữa về ngực anh ta sao? Em vội vàng như thế, thật làm cho anh hoài nghi mục đích của anh đến gần em”.



Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng muốn giúp Tần Phi, lửa giận của Hàn Trạch Vũ càng cao, bị lửa giận đốt cháy cả đầu óc, lại bắt đầu miệng không rõ nói ra.



“Hàn Trạch Vũ! Anh khốn kiếp!. Em cùng Tần Phi không có gì cả, anh có thể không tin lời nói của em, những nah không cần sỉ nhục tình cảm em dành cho anh. Không để cho em cảm thấy em nhìn lầm anh chứ?”



Lời nói vô tình của Hàn Trạch Vũ khiến Lãnh Tiếu Tiếu đau khổ, cô quật cường hất tay Hàn Trạch Vũ ra, tức giận nhìn anh chằm chằm.



“Nhìn lầm anh? Có lẽ em đã nhìn lầm, em cho rằng anh sẽ như đứa ngốc mặc cho các người định đoạt, đúng không? Rất tiếc, để cho em thất vọng rồi”. Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu tức giận, hừ lạnh một tiếng.



“Nếu như muốn dựa vào chính mình đi tìm người phụ nữ giải tội cho người đàn ông khác, anh tình nguyện chết cho xong”.



Hàn Trạch Vũ nhìn thoáng qua Lãnh Tiếu Tiếu, xuống giường bắt đầu mặc quần áo.



Hàn Trạch Vũ không đáng, anh xem thường khiến Lãnh Tiếu Tiếu cực kỳ khó chịu.



Chẳng lẽ cô trong lòng anh, chính là người phụ nữ hạ tiện thế sao? Chính mình đối với cô ấy nhớ nhưng thật sâu, anh đều không cảm thấy sao?



Hay căn bản anh không hiểu mình sao?



Tối hôm qua, cô vẫn còn may mắn mình tìm được tình yêu, tìm được một người có thể gửi gắm cả đời, nhưng hôm nay, tại sao tất cả đều đã thay đổi??



Lãnh Tiếu Tiếu lại thất vọng, vừa đau lòng.



Nhưng vừa nghĩ tới mặt mong đợi của Gia Di cùng bụng khẽ nhô của cô, Lãnh Tiếu Tiếu kiềm chế khổ sở, lần nữa cầu xin Hàn Trạch Vũ.



Tức giận không thấy nhưng có. “Trạch Vũ, tất cả không phải như anh nghĩ, một ngày nào đó, anh sẽ hiểu tại sao em muốn làm thế, Trạch Vũ, em xin anh, anh bỏ qua cho Tần Phi được khong? Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho anh ấy, anh muốn em làm gì cũng có thể”.



Buộc lại thắt lưng chuẩn bị xuống lầu, Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, quả đấm nắm chắt hiện lên gân xanh, các khớp vang tiếng lên.



Toàn thân Hàn Trạch Vũ chỗ nào cũng đầy tức giận.



Anh chậm rãi xoay người, trong con mắt đều là lãnh khốc cùng âm trầm.



“Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem?”



Âm thanh Hàn Trạch Vũ lạnh lẽo, Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy lạnh sau lưng xuyên thấu cả người mình, cảm giác lạnh tiến tới, cô không khỏi rừng mình một cái.



Lãnh Tiếu Tiếu khó nói nhìn anh một cái, lần nữa mở miệng nói.



“Em cầu xin anh, bỏ qua cho Tần Phi được không?”



“Phía sau còn có nữa đấy?”. Hàn Trạch Vũ đột nhiên lớn tiếng.



“Em... Em...”



Cả người Hàn Trạch Vũ tán phát hơi thở, khiến Lãnh Tiếu Tiếu sợ.



Cảm giác này lần trước mình mang theo vết hôn về, từng có lần thứ nhất, mà đêm đó, cô bị anh sửa rất thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK