Hàn Thi Dư vội vàng móc điện thoại ra, gọi ột chuỗi mã số.
“Alo?” Điện thoại đầu kia truyền tới một giọng nam trầm thấp.
“Tần đại ca, là tôi? Đã lâu không gặp rồi?” Hàn Thi Dư có chút cắn răng nghiến lợi gọi anh, trên mặt thoáng qua một nụ cười thâm trầm lạnh lẽo.
“Là cô? Có chuyện gì sao?” Đối với cô, ở bên trong lòng của Tần Phi vẫn có chút nho nhỏ đau lòng.
“Tôi có chút việc gấp, muốn tìm anh giúp một tay, bây giờ anh có rảnh hay không? Tôi đang ở nhà hàng Tây Điển Nhã chờ anh.” Hàn Thi Dư cố ý giả bộ một bộ dáng hết sức nóng nảy.
“Chuyện gì? Trong điện thoại không thể nói sao?”
Tần Phi hiện tại một lòng đều là đứa bé và thân thể Gia Di, anh không muốn xảy ra một chút ngoài ý muốn tới phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh rồi, đương nhiên, trừ bỏ sự kiện kia ở ngoài.
“Trong điện thoại nói không tiện, xem ở một đêm tình kia, sẽ trở ngại anh một chút thời gian, được không?” Thanh âm Hàn Thi Dư nghe gấp đến độ cũng mau muốn khóc lên.
Lời nói của Thi Dư, đâm vào chỗ yếu ớt của anh, anh do dự một giây, “Được, tôi lập tức tới đây, cô chờ tôi một lúc thôi?”
“Cám ơn anh, Tần đại ca?” Thi Dư nghe được anh đồng ý, lập tức mở cờ trong bụng nở nụ cười.
Cúp điện thoại, Hàn Thi Dư tính toán một chút, lại bấm một chuỗi mã số khác?
Lãnh Tiếu Tiếu gọi một phần món ăn, đang thoái mải hưởng thụ, khó trách rất nhiều người lúc tâm tình không tốt thích liều mạng ăn cái gì, lúc bụng ăn no, tâm tình thật sự chính là vui vẻ hơn rất nhiều.
Điện ở phía Tây này. Cô thỏa mãn xử lý hết đồ ăn trên bàn, ưu nhã lau miệng, nhìn một chút thời gian vẫn còn sớm, dù sao cũng không có chỗ nào để đi, cô cũng không muốn sớm trở về trong cái nhà nơi đó khiến cho cô cảm thấy hít thở không thông, cho nên, cô quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Cô tìm bản quyển tạp chí thời thượng, chuyên tâm nhìn lên.
Tần Phi vội vã chạy tới Điển Nhã, nhưng không nhìn thấy bóng người Thi Dư, đợi một hồi cũng vẫn không nhìn thấy cô, anh đứng lên đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Thi Dư, đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Lãnh Tiếu Tiếu?
Làm sao sẽ trùng hợp như thế?
Tim của anh đang do dự có cần lên tiếng gọi hay không, nhưng chân của anh đã không nghe sai khiến chính là đi đến trước bàn của cô.
“Hi, Tiếu Tiếu?”
Nghe được có người đang gọi mình, Lãnh Tiếu Tiếu chiêu ngẩng đầu lên, thấy Tần Phi đứng ở trước mặt của mình, có chút kinh ngạc.
“Tần Phi? Tại sao là anh? Làm thế nào trùng hợp như vậy? Gia Di đâu?”
“A, cô ấy ở nhà, anh hẹn người ở chỗ này, chỉ là cô ấy giống như có chuyện nên đến muộn.” Tần Phi có chút không được tự nhiên giấu diếm. Anh cũng không muốn để người ta biết quan hệ giữa anh và Hàn Thi Dư.
“Em đã gặp Gia Di?” Tần Phi đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi Lãnh Tiếu Tiếu thân mật gọi Gia Di như vậy, giống như rất quen thân, anh có chút ngoài ý muốn.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến nghi ngờ của anh, cười cười, “Anh ngồi đi, tối hôm qua em gặp qua cô ấy, em hiểu biết rõ hiện tại hai người sống rất tốt, sắp được làm ba, tâm tình như thế nào?”
Tần Phi nghe được Lãnh Tiếu Tiếu nói, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều, thì ra là bọn họ hiện tại cũng có thể giống như bạn bè ngồi đối diện trước mặt, tâm sự, nói chuyện một chút Gia Di và đứa bé?
Thì ra là, có thể bỏ xuống, cũng là một chuyện hạnh phúc?
Không có ngăn cách và hiểu lầm, hai người giống như bạn bè vui vẻ trò chuyện, không chút nào nhận thấy được một ánh mắt lạnh lùng buộc chặt cơ hồ muốn đem họ xuyên thấu.
Hàn Thi Dư nhẫn nại nụ cười âm u lạnh lẽo hiện lên này, kéo cánh tay Hàn Trạch Vũ, cố làm hào phóng nói xong, “Trạch Vũ, có lẽ họ chỉ là tâm sự, không có gì, chúng ta chuyển sang nơi khác đi?”
Có lẽ? Không có gì?
Ở Hàn Thi Dư ý tốt giải thích, tất cả này càng thêm trở nên mập mờ không rõ.
Hàn Trạch Vũ không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu cười đến vô cùng rực rỡ, trên mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong lòng tức giận cũng đang vô cùng tràn ra.
Anh cuối cùng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, ôm chặt lấy Hàn Thi Dư xoay người rời khỏi nhà hàng này?
Hàn Thi Dư thật chặt dựa vào trong ngực của anh, dùng dịu dàng áp chế tâm tình hưng phấn, cô khẽ nâng lên khóe miệng, tràn ra một nụ cười hả hê.
———– phân cắt tiết tử thu —————
Sau khi chia tay với Tần Phi, Lãnh Tiếu Tiếu ở trên cửa hàn đi dạo thật lâu, mua một đống đồ dùng, không cần phải gì đó, cô nhìn thời gian một lúc, hoàn toàn bất đắc dĩ, cô chỉ đành thuê xe về nhà.
Cô mới vừa móc ra cái chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cửa liền bị người từ bên trong mở ra.
Hàn Trạch Vũ mặt đen thui đứng ở trước mặt cô, quan sát đồ trên tay của cô.
“Thế nào? Người tình củ của cô đưa cho cô?”
Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói kia cực kỳ mỉa mai, quyết định không để ý tới anh. Cô không nói gì, giơ đồ lên muốn từ bên cạnh anh đi qua, lại bị anh một phát bắt được.
“Đứng lại, người đàn ông khác đưa đồ cho cô, không ang vào cái nhà này.” Nói xong, anh giương một tay lên, đoạt lấy đồ trên tay của cô toàn bộ ném ở ngoài cửa.
Một đống đồ dùng nữ tính bị ném rơi đầy đất, còn có vài cái áo lót màu sắc rực rỡ.
“Hàn Trạch Vũ, anh nói rốt cuộc là muốn làm gì?” Đối diện với mấy thứ không có tội danh này, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được nổi giận.
Hàn Trạch Vũ nhìn này vài chiếc áo lót khêu gợi, đáy mắt phóng ra ánh sáng khát máu.
“Mấy cái kiểu dáng là hắn thích sao? Lãnh Tiếu Tiếu, em thật đúng là đủ có thể, tối hôm qua tôi mới cảnh cáo em, hôm nay em lại phạm phải, xem ra tôi đối với em vẫn còn quá khách khí.”
Hàn Trạch Vũ nói xong, một cái ôm ngang người Lãnh Tiếu Tiếu liền hướng đi lên lầu.