“Không, Tề Phong, đợi chút...”
“Em tốt nhất đừng nói mấy lời mất hứng, ngoan ngoãn làm xong bổn phận.”
Nhiệt tình nhiều lần bị cắt đứt, Lục Tề Phong hết sức bất mãn, thân thể này không thể phủ nhận có lực hút trí mạng đối với mình, cho nên anh không ngừng động tác trên tay chút nào.
“Không phải, tôi... Tề Phong, chúng ta thật sự không thể, có thể đổi thành điều kiện khác hay không?”
Lữ Duy Duy đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng tối tăm của Lục Tề Phong, khó khăn nói.
Cười một tiếng?
Tất chân sóng gợn trên đùi Lữ Duy Duy ở trong tay của anh hoa lệ hỏng nát.
Lục Tề Phong một đầu gối dùng sức đẩy chân của cô ra, hô hấp của anh nặng nề tăng lên ẩn nhẫn và tức giận.
“Lữ Duy Duy, nếu như em còn cố gắng chọc giận, tôi nhất định sẽ làm cho em hối hận.” Anh tà ác nói xong, cúi đầu nặng nề cắn cổ của cô.
“A?” Đau đớn khiến Lữ Duy Duy không khỏi kêu thành tiếng.
“Rất tốt, lúc này mới giống em? Tôi không ngại khiến cho em lộ ra bản tính mèo hoang.”
Tiếng kêu của Lữ Duy Duy gượng gạo Tề Phong, anh nhẹ nhàng liếm vành tai của cô, thanh âm khàn khàn mập mờ nói ở bên tai của cô.
Chuyện cũ nhất từng màn một ở trong đầu của cô trở lại, những năm gần đây, chưa bao giờ quên.
Hôm nay lại trở về trong giấc mộng trằn trọc trăm chỗ ngổn ngang, thừa số nào đó ngủ say trong cơ thể bị đánh thức.
Hai mắt cô nhắm nghiền, cố gắng buông lỏng tâm tình của mình, chân thật đối mặt với trái tim của mình.
Cảm nhận được thân thể người trong ngực mềm xuống, Lục Tề Phong nhiệt tình mãnh liệt đánh tới, vội vàng cởi đi chướng ngại dư thừa trên người, thân thể trầm xuống đột nhiên tiến vào cô?
“A? Không?”
Chịu đựng to lớn của anh, cảm giác đau đớn đánh tới, cô không nhịn được nhăn mày lại.
Cảm nhận được cô ấm áp và khít khao, Lục Tề Phong khẽ dừng lại một chút, anh hết sức kinh ngạc, loại cảm giác chặt hẹp này không thua gì cô lần đầu tiên, một loại hưng phấn không rõ ở đáy lòng dâng lên.
Chẳng lẽ, những năm này, cô chưa từng có người đàn ông khác?
Anh thử thăm dò cử động thân thể, một cỗ dòng điện xuyên thấu thân thể của anh, anh cũng khống chế không nổi nhiệt tình trong cơ thể nữa, ở trên người của cô dong ruổi.
Đau đớn qua đi, khoái cảm đã lâu đánh tới, Lữ Duy Duy cong người lên, dán thật chặt thân thể của anh, đối mặt chính mình là một người đàn ông mình yêu, giờ khắc này, cô muốn càng nhiều.
.
Hai người cũng tập trung 200% nhiệt tình, quên mình tận tình dây dưa, đòi lấy sâu hơn lẫn nhau.
Phóng túng lần lượt qua đi, anh rốt cuộc không muốn rời khỏi thân thể của cô.
Đôi mắt Lục. Lữ Duy Duy sửa sang lại quần áo, nước mắt yên lặng chảy xuống?
Thân thể của anh, cô là lưu luyến si mê như thế?
Nhưng mà, vừa nghĩ tới thân thể của mình, trừ anh ra còn có người đàn ông khác chạm qua, cô đã cảm thấy rất ghê tởm mình, cô liền hết sức căm hận mình?
Mặc quần áo tử tế, Lục Tề Phong nằm nghiêng trên ghế sa lon, nhìn thân thể cô uyển chuyển bị động quấn vào trong quần áo chướng mắt, anh có chút không vui mím môi một cái, đang chuẩn bị mở miệng, một giọt nước mắt chảy xuống, ở dưới ánh đèn chiếu rọi, trong suốt như thế, chói mắt như thế?
“Tại sao khóc? Em cứ như vậy không cam lòng? Đáng chết, em cảm thấy thua thiệt đối với anh ta rồi sao?” Lục Tề Phong tức giận vội vã bóp chặt bả vai của cô, mạnh mẽ quay mặt cô về phía mình.
“Tôi không?” Lữ Duy Duy vô lực phủ nhận.
Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết trái tim của mình này đau đớn thật sâu?
“Không có là tốt rồi, chớ ở trước mặt tôi làm ra một bộ dáng cô gái cương trực, sẽ làm cho người ngán, chuyện cô tình tôi nguyện, làm cho tôi và em giống nhau, trước kia tại sao tôi không phát hiện cái người này làm sao có thiên phú diễn trò?”
Kích tình qua đi, hận ýđã từng bị thương hại từ từ nổi lên, anh tàn nhẫn khẽ liếc cô một cái, ném cho cô một chuỗi chìa khóa.
“Đây là cái gì?”
“Từ ngày mai trở đi, chuyển qua, người khác đi nghỉ tuần trăng mật, em muốn làm kỳ đà cản mũi sao? Hơn nữa tôi nói rồi, tôi muốn tùy lúc có thể gặp Tư Tề.”
“Nhưng...”
“Tư Tề cũng là con tôi, muốn gặp nó có lỗi sao?” Lục Tề Phong hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Lục Tề Phong lấy di động sang, liếc mắt nhìn, đi ra ban công phòng khách.
“Alo? Mỹ Giai?”
“Tề Phong, đã trễ thế này anh ở đâu? Làm sao lại chưa trở về? Đừng uống quá nhiều rượu, tổn thương thân thể.” Đầu kia điện thoại, giọng nói Lâm Mỹ Giai dịu dàng chậm rãi truyền đến.
Lục Tề Phong lạnh lùng đảo qua phía trước, nhẹ giọng cười cười, “Được, Mỹ Giai, có chút việc làm trễ. Anh một hồi thì đến nhà rồi, chờ anh?”
Giọng nói dịu dàng săn sóc truyền đến trong lỗ tai Lữ Duy Duy, tim bị làm đau.
Cô khổ sở nhìn anh một cái, khuôn mặt kia dịu dàng đả thương mắt của cô.
Lục Tề Phong cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác trên ghế sa lon, lạnh lùng liếc cô một cái, thản nhiên đi ra ngoài.
Một khắc kia cửa phòng bị đóng lại, Lữ Duy Duy cũng không nhịn được khổ sở trong lòng, lên tiếng khóc rống lên.
Tại sao phải như vậy? Tại sao muốn cô gặp gỡ tất cả này?
Tại sao bọn họ hải ép mình rời khỏi Đài Bắc? Chẳng lẽ tất cả này không phải tình cờ?
Giờ khắc này, trong đầu Lữ Duy Duy đột nhiên xuất hiện bóng dáng và ánh mắt ác độc của người phụ nữ đó.
Trời ạ, những năm gần đây, tại sao mình chưa từng nghĩ tới loại khả năng này?
Lúc cô ta cầm những tấm ảnh kia ép mình rời khỏi Đài Bắc, mình tại sao không nghĩ tới những điều này?
Đây chính là một âm mưu??
.
Lữ Duy Duy sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa kia, toàn thân, trái tim xuyên thấu một mảnh lạnh lẽo?
Sau khi Lục Tề Phong ra cửa, cô đơn tựa vào bên tường, nghe tiếng khóc thút thít bi thương từ trong phòng truyền tới kia, trong lòng của anh cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo?
————————