Rốt cuộc là thế nào đây? Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy lại cứ làm tổn thương lẫn nhau như vậy?
“Duy Duy, tại sao? Em rõ ràng rất thích cậu ấy, tại sao lại nói mấy lời làm đau lòng người ta như vậy?”. Tề Thiên Lỗi ngồi trên ghế salon, Duy Duy cố gắng kéo gối ôm ra che đầu.
“Anh đi đi, em muốn ở một mình”.
Lữ Duy Duy ôm gối thật chặt không chịu buông ra, cô không cần người nào thấy bộ dạng khổ sở hiện tại của cô, hiện tại trong lòng cô đau đến muốn chết rồi.
“Dáng vẻ em thế này, tại sao anh có thể yên tâm rời đi đây?”. Tề Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn Duy Duy nức nở, không nhịn được ôm chặt cô trong ngực.
Lữ Duy Duy giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng, khi cô nghe được lời thổ lộ của Tề Thiên Lỗi, cô ngây ngẩn cả người.
“Duy Duy, anh thích em, lần đầu tiên thấy em anh đã thích em. Thời gian còn lại của anh không còn nhiều, để cho anh ôm em một cái được không? Anh có ý tứ khác, chỉ hy vọng lúc em trong thời điểm khổ sở bất lực, có thể yên lặng ở bên cạnh em. Có thể trong cuộc sống anh không còn gì nữa, nhưng biết em là chuyện may mắn trong đời anh.
Lữ Duy Duy kinh ngạc xúc động ngẩng đầu lên, đáy mắt có nước mắt lẫn với bối rối.
“Tề Thiên Lỗi? Anh thật thích em sao? Anh không cảm thấy em là người phụ nữ rất ngu ngốc sao? Làm sao anh lại thích em?”
“Vẻ đẹp của em là chân thật, trong sạch, không có chút bẩn nào, em là ánh mặt trời hoạt bát, tràn đầy sức sống, nhìn con mắt của em, anh liền cso thể cảm thấy trái tim em thiện lương. Trên người em có thứ mà nhiều cô gái khác không có, mà những thứ đó đều vô cùng quý báu. Khống cần bởi sai lầm của người khác mà phủ nhận giá trị của mình, ở trong mắt anh, em chính là hoàn mỹ, em hiểu không?”
Tề Thiên Lỗi nói như vậy khiến Lữ Duy Duy chịu nhiều đả kích, cảm thấy được an ủi, cô cũng không phải sức lực kém như vậy, cô cũng sẽ có người yêu, cũng sẽ có người coi cô như ngọc như báu vật.
“Những lời anh nói đều là sự thật sao? Em thật sự tốt như thế sao?”
Lữ Duy Duy không thể tin liền lắc đầu. Nếu như quả thật cô tốt như vậy, tại sao anh không thương mình? Cô ở trong mắt anh quả thật cái gì cũng sai.
“Đúng, Duy Duy, em rất tốt, em là người anh thấy xinh đẹp nhất, người phụ nữ khiến anh động lòng”. Tề Thiên Lỗi dịu dàng ngưng mắt nhìn cô, đáy mắt lộ ra vẻ chắc chắn.
“Ô ô, vậy tại sao không yêu em?”. Nghe được lời nói của Tề Thiên Lỗi, Lữ Duy Duy đột nhiên khóc lớn lên, thậm chí lại càng đau lòng hơn.
“Cậu ta yêu em, thật sâu yêu em”.
Tề Thiên Lỗi nghe Lữ Duy Duy khóc lóc kể lể, cười khổ lắc đầu một cái, anh không biết tại sao tối nay anh nói nhiều như vậy, anh thật không hiểu, tại sao hai người yêu nhau, càng sẽ làm tổn thương lẫn nhau?
“Anh nói cái gì? Không, không thể nào, anh ấy căn bản không yêu em, anh ấy chỉ vì trả thù cho bố anh ấy mới cùng với em”. Lữ Duy Duy ngưng khóc thút thít, mặt mất mác ngồi dậy, đem những điều nghe được ở nhà họ Lục nói cho Tề Thiên Lỗi.
Tề Thiên Lỗi nghe xong lời của cô liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, anh cưng chiều lắc đầu, khẽ vuốt tóc của cô và cười.
“Duy Duy, em biết cái gì gọi là cắt câu lấy nghĩa* không?” Tề Thiên Lỗi nhìn Lữ Duy Duy, con ngươi sáng ngời rạng rỡ phát sáng.
*: Là lấy câu của người khác nói mà lấy theo giải thích theo ý nghĩ của mình.
Thấy ngây thơ ở đây. “Ý của anh là??”. Nghe thấy Tề Thiên Lỗi nhắc như vậy, cô như hiểu được gì đó, con ngươi mập mờ có chút nghi ngờ.
“Em không nghe toàn bộ anh ta nói sao? Anh ta ở tình huống mà mới nói như vậy, em nghĩ qua chưa? Tin tưởng anh, anh là đàn ông, anh hiểu ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ, anh ta rất thích em, rất quan tâm em, nếu không mới vừa rồi anh ta nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ sẽ không căn bản tức giận như vậy. Anh ta đang ghen, hiểu chưa?”
Nghe xong lời nói của Tề Thiên lỗi, đầu Lữ Duy Duy cũng tỉnh táo rất nhiều, cô đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
“Tề Thiên Lỗi, anh nói thật sao? Vậy hiện tại em phải làm gì? Vừa rồi em không phải rất có lỗi sao? Anh ấy nhất định rất giận em.” Nghĩ đến lúc Lục Tề Phong đặc biệt tức giận, cô hối hận muốn chết.
“Đau lòng? A, đừng lo lắng, một người đàn ông bị đả kích cũng không chịu nổi, còn nói đàn ông sao? Anh ấy còn có thể quay lại tìm em. Em cũng đừng tự trách, bất kỳ một người phụ nữ bình thường cũng sẽ có phản ánh như vậy”. Tề Thiên Lỗi an ủi cô.
“Ai, xem ra em thật sự là một người phụ nữ rất ngu ngốc?”. Lữ Duy Duy nhìn thấy bản thân bởi vì người khác khích bác mà khiến lục Tề Phong tức giận lung tung, thật sự là quá ngu rồi.
“Đừng có nói mình như vậy, có lúc thích hợp, để làm ột người đàn ông khẩn trương như vậy, có thể một chút tình cảm tăng tiến hơn”. Tề Thiên Lỗi hào phóng cười.
Bởi vì anh trêu chọc, thì ra tức giận khổ sở bi thương trở về dễ dàng hơn rất nhiều.
Lữ Duy Duy có chút nổi cáu bĩu môi, thở dài thật sâu một tiếng. Một hồi lâu, cô nhớ lại những việc vừa rồi, cô ngẩng đầu lên có chút khó hiểu nhìn Tề Thiên Lỗi.
“Tề Thiên Lỗi, tại sao?”
“Cái gì tại sao?”. Tề Thiên Lỗi bị Lữ Duy Duy không hiểu được vấn đề mà hỏi nên hơi sửng sốt một chút.
“Anh thích em? Nhưng tại sao anh lại nói cho em những thứ này? Còn nữa, lúc trước những gì anh nói không còn nhiều thời gian nữa là sao? Anh phải đi đâu sao?”. Cái miệng nhỏ nhắn của Lữ Duy Duy như phun bong bóng ra, lập tức hỏi một chuỗi vấn đề.
Tề Thiên Lỗi cười, “Em hỏi nhiều như vậy, anh trả lời thế nào đây? Đúng, anh thật sự thích em, về phần anh phải giúp em cái gì, anh cảm thấy vấn đề này không mâu thuẫn nha? Anh thích em, nhưng không có nghĩa anh liền phải dùng thủ đoạn hèn hạ lấy được em”.
Tề Thiên Lỗi cố ý tránh vấn đề không còn nhiều thời gian.
“Thiên Lỗi, anh thật sự rất tốt, anh là người tốt. Cám ơn anh”. Lữ Duy Duy thấy cảm động, lấy đầu cô tựa vào trên bả vai của anh, ở ban đêm vắng lạnh, trong lòng của cô cảm thấy một mảnh ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Người tốt? Mình là một người tốt? Nghe nói người tốt sau khi chết cũng sẽ lên Thiên đường sao?
Ánh mắt bi thương Tề Thiên Lỗi hướng ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đen trong ngọn đèn dầu lóng lánh, bầu trời đen nhanh như mực kia là những ngôi sao lốm đốm đầy trời, một ngôi sao kia sẽ là chính mình cuối cùng sao?