Hàn Trạch Vũ mở ngăn kéo trong thư phòng của mình, anh lấy ra một cái hộp xinh xắn, tinh xảo, rồi lại vội vã trở lại phòng ngủ.
“Em xem cái này đi, là vật này có phải không? Mẹ em để lại cho em?”. Hàn Trạch Vũ đem cái hộp kia đưa tới trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu.
Ngẩng đầu lên với khuôn mặt tràn đầy nước mắt, cô nghi ngờ từ từ nhận lấy cái hộp kia. Khi cô thấy vật đó nằm yên tĩnh trong chiếc hộp, vẻ mặt khổ sở đã biến mất thay vào đó là tràn ngập cảm xúc vui mừng.
“Thật không ngờ lại ở nơi này? Cám ơn anh, Trạch Vũ, thật sự cám ơn anh!”
Lãnh Tiếu Tiếu ôm cái hộp thật chặt trước ngực, tâm tình kích động không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, cô vội nhào vào trong ngực của Hàn Trạch Vũ.
Việc làm này của anh khiến Lãnh Tiếu Tiếu thật sự rất cảm động.
Cô vẫn cho rằng một vật nhỏ tầm thường như vậy không đáng bao nhiêu tiền, cho dù thật sự có đánh rơi ở chỗ của anh, anh cũng sẽ không để ý đến nó, nhưng cô lại không ngờ tới anh lại cất giữ nó như vật quý giá như thế.
“Em đừng hiểu lầm, tại vì em không cẩn thận làm rớt trên giường của anh, chỉ vì anh không tìm được cô gái đêm hôm đó không chịu trách nhiệm chưa nói lời nào liền bỏ đi, nên mới cất giữ nó, bây giờ em đỗ lỗi cho anh sao?”. Hàn Trạch Vũ thấy được sự cảm động của Lãnh Tiếu Tiếu, anh cố ý nói.
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu vui mừng, anh thật sự rất thỏa mãn rồi, nếu như cái đêm mưa đó ông trời để cho bọn họ có thể gặp nhau thì đây nhất định là duyên phận, như vậy thì anh thật sự rất cảm kích ông trời, đã để cho anh gặp được cô.
“Em không chịu trách nhiệm? Cái gì vậy, rõ ràng em là người tương đối bị thua thiệt mà?” Lãnh Tiếu Tiếu vừa nức nở, vừa bất mãn ục ục lên tiếng.
“Em thì chịu thiệt hại cái gì? Anh mới là người mệt mỏi không còn sức, em còn có hơi sức chạy trốn anh, em nói xem chúng ta ai bị thua thiệt nhiều hơn?”. Chân mày của Hàn Trạch Vũ nhếch cao.
Nhắc lại chuyện xưa, anh vẫn hết sức buồn bực như cũ.
Cái lần đó, anh cảm giác như mình giống như trâu bò, sáng sớm tỉnh dậy thấy chính mình bị cô gái đó bỏ rơi trong khách sạn. Lúc đó ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh chính là nhất định phải tìm được cô ấy, phải trừng phạt thật nặng tay, để cho cô không xuống giường được.
“Cái gì chạy trốn, sao anh nói khó nghe như vậy, em đây là quang minh chánh đại rời đi, có được hay không vậy? Game Over rồi, em không đi, chẳng lẽ anh còn muốn em ở lại chờ sau khi anh tỉnh lại mới đến tạm biệt sao?”
“Em nói như vậy là sao? Dầu gì anh vẫn là người đàn ông đầu tiên của em đấy?”
Mặc dù là cô nói đúng, nhưng Hàn trạch Vũ anh lại coi cái lần đầu tiên đó chính là duyên phận trời cao đã định cho anh và cô gặp gỡ nhau.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn anh một lúc, im lặng. Nhìn lại một cái nữa, vẫn im lặng.
Đối mặt với một người đàn ông lại trông giống đứa bé đang ăn vạ là Hàn trạch Vũ, cô thật không có chiêu để đối phó. Lúc nào thì anh ấy lại trở nên càn quấy như vậy chứ?
“Ghét, em không muốn nói chuyện với anh nữa! Em muốn rời giường, em muốn đi tìm Duy Duy”. Ngày đó cô cực kỳ khổ sở, nửa đường xuống xe, không biết hai ngày nay cảm xúc của Duy Duy khá hơn chút nào không.
“Không cho đi, chân của em còn chưa lành, không thể đi đâu được, trừ phi nửa đời sau em muốn làm người què?”
Một khắc Hàn Trạch Vũ cũng không muốn để cho cô rời đi khỏi tầm mắt của mình, vừa nghe cô nói muốn đi ra ngoài, cái tính trùm bá đạo kia lại hoàn toàn bày ra.
“Vậy anh có thể để cho Duy Duy đến thăm em không?”
Lãnh Tiếu Tiếu nghĩ, chân của mình xác thực không thích hợp ra cửa, cũng không thể lại để cho mình giống như vật sủng được anh ôm đi khắp nơi khoe khoang. Nhưng cũng không thích ở lại trong nhà sẽ buồn chết mất.
“Cái này? Có thể suy tính một chút!”
“Cái này còn phải suy nghĩ sao? Em không thể ra ngoài, như vậy còn không được sao?”. Nghe cái phương pháp này mà còn không thực hiện được khiến Lãnh Tiếu Tiếu buồn bực.
“Anh muốn xem biểu hiện của em như thế nào cái đã”. Hàn Trạch Vũ ngụ ý nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trong đáy mắt tất cả đều là mưu đồ bất chính.
Lãnh Tiếu Tiếu làm bộ như không có nhìn thấy trong đáy mắt của anh tràn đầy sắc tình, cô xoay người lý sự với anh: “Vậy coi như anh để cho em ở nhà một mình buồn chết sao?”
“Này, Lãnh Tiếu Tiếu, nếu bây giờ em hôn anh một cái sẽ chết sao hả?”. Thấy Lãnh Tiếu Tiếu không thèm nhìn mình, Hàn Trạch Vũ lại bắt đầu giở cái tính khí trẻ con ra.
“Hôn một chút liền Ok rồi sao?”. Sau khi Lãnh Tiếu Tiếu nghe xong lời anh nói, lập tức xoay mặt lại lấy lòng cười, sắc mặt của cô thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách.
Hàn Trạch Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, để tránh việc cô không thèm nhìn mình, còn cố gắng gượng đưa ra một cái yêu cầu.
“Đúng, hôn anh một cái liền Ok à nha”. Hàn Trạch Vũ gật đầu một cái, mong đợi nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, con mắt chăm chú khóa ở trên đôi môi mê người của cô.
Lãnh Tiếu Tiếu vui mừng lại gần, đem lấy đôi môi mỏng khêu gợi của mình áp lên trên đôi môi của anh.
Mật ngọt đôi môi của cô khiến Hàn Trạch Vũ trong nháy mắt say mê, không thể buông ra, một tay của anh giữ chặt cái ót của cô, đổi bị động thành chủ động hôn sâu hơn.
“Ưmh... Hàn Trạch Vũ... Anh...”. Hàn Trạch Vũ nghĩ cô ấy sẽ báo oán nên nuốt toàn bộ lời nói của cô vào trong bụng, anh nở nụ cười giảo hoạt, bắt đầu tập kích những bộ phận nhạy cảm trên người cô.
Cảm thấy một trận khoái cảm truyền đến, Lãnh Tiếu Tiếu hết sức căm tức ưm một tiếng, trong lòng mắng thầm, cái tên dê này lại làm càn.
Hai người ở trên giường điên cuồng cho tới trưa, ăn xong buổi sáng lại bị giày vò lăn qua lăn lại.
Không biết là bụng của người nào phát ra từng trận âm thanh ừng ực ừng ực, hai người ngồi dậy nhìn nhau cười một tiếng, lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào.
Mặc quần áo tử tế rửa mặt xong, Hàn Trạch Vũ lại giống như ôm sủng vật ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, mới vừa đi ra khỏi phòng, một mùi hương thơm của cơm chín từ lầu dưới nhẹ nhàng bay lên.