“Duy Duy! Duy Duy, em phải đi à? Anh đưa em đi!”
Lục Tề Phong thấy phản ứng của Lữ Duy Duy, anh vội vã xuống xe gọi trước mặt cô, trên người anh có mùi nước hoa dịu nhẹ dễ ngửi, tràn ngập ra ở xung quanh cô.
Lữ Duy Duy hít sâu một hơi, con ngươi cô ấy phiếm màu ngọc lưu ly xanh lá khẽ nâng lên, bình tĩnh nhìn anh, trong miệng lạnh như băng khạc ra một câu nói.
“Tránh ra, chó khôn không cản đường!”
Lời của cô khiến trên mặt Lục Tề Phong có một tia biến hóa hơi yếu, anh có chút ảo não nhìn cô, cô gái quật cường này để cho anh thật có chút bó tay hết cách.
Anh biết đêm đó mình ở quầy rượu nói thương tổn tới cô thật sâu, nhưng là, những lời đó cũng không phải ý tưởng chân thật từ trong nội tâm của anh, không phải là người đàn ông ngồi chung một chỗ là đồ ba hoa thôi.
Mấy ngày qua, cô để ình đụng đinh đầy đủ hơn chứ?
Lúc nào thì anh thấp kém như vậy, đi đến lấy lòng một cô gái qua? Nói ra quả thật sẽ làm người khác cười rơi răng hàm đấy!
“Duy Duy, rốt cuộc em muốn như thế nào mới có thể không tức giận?”
“Tôi có nói là tôi tức giận sao? Vị tiên sinh này, mời tránh ra, tôi chỉ không muốn gặp đến người để ình cảm thấy buồn nôn thôi!”
Lại chính là lời từ chối người ngoài ngàn dậm! Lục Tề Phong bất đắc dĩ nhìn cô.
Nếu như nói trước đây, anh còn có chút không nhìn rõ tim của mình, như vậy trải qua mấy ngày nay, Lữ Duy Duy đối với anh trốn tránh không gặp, đối với anh coi thường thật làm cho anh rất khó chịu.
Thói quen lúc cô không vui, nghe cô kêu gào tức giận mắng; Thói quen lúc ân ái, mặc cho cô dã man nhéo bấm; Thói quen lúc cô có kinh nguyệt khó chịu, vùi ở trong ngực của anh giống như con cừu nhỏ dịu ngoan, thói quen...
Tất cả tất cả thói quen có liên quan đến cô...
Anh đột nhiên phát hiện, tim của mình không biết ở tại đây lúc nào đã lặng lẽ rơi mất!
“Duy Duy, trước theo anh lên xe!”
Lục Tề Phong kéo mạnh lấy cánh tay của cô, anh có lòng tin, chỉ cần cô chịu ình cơ hội thì anh có biện pháp để cho cô lòng trở về.
“Anh buông ra!”
Lữ Duy Duy hung hăng vùng vẫy khỏi tay của anh, sắc mặt trước nay bình tĩnh dâng lên một tia nóng nảy.
“Lục Tề Phong, tôi cho anh biết, tôi không phải là những cô gái ngu ngốc bên cạnh anh, mặc anh đùa bỡn còn đem anh coi là bảo vật. Anh thích chơi trò chơi tìm người khác thì tốt rồi nhưng thứ cho bản tiểu thư không theo cùng. Từ hôm nay trở đi, tôi với anh nước giếng không phạm nước sông, hai không liên hệ nhau, anh đừng lại đến quấy rầy tôi!”
Đột nhiên một đôi cánh tay có lực thật chặt đem lấy cô bóp chặt, hai cánh môi ấm áp dán lên cái miệng không ngừng liến thoắng của cô, cường thế hôn cô.
Lữ Duy Duy lập tức chưa kịp phản ứng trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt phóng đại mặt trước mặt.
Một hồi lâu, tỉnh hồn lại cô hung hăng cắn anh, anh bị đau rên lên một tiếng, nhưng vẫn không buông cô ra, nụ hôn hoàn lẫn máu tanh để cho anh hình như càng thêm hưng phấn, nụ hôn này sâu hơn, anh ôm lấy cô thật chặt, cơ hồ muốn đem cô vê vào trong thân thể mình.
Lữ Duy Duy giãy giụa mấy phen, đều không thể thoát khỏi áp chế có lực của anh, cô chậm rãi từ kháng cự trước đó biến thành bị động tiếp nhận.