Lãnh Tiếu Tiếu kéo tay Lữ Duy Duy, nước mắt không thôi ở trong hốc mắt đảo quanh.
Qua nhiều năm như vậy, Lữ Duy Duy như là chị em của cô vậy, là người bạn giúp cô vượt qua thời gian khó khăn nhất, hiện tại đột nhiên muốn rời xa, cô thật rất khổ sở.
“Duy Duy, cậu phải chú ý thân thể, có chuyện gì phải gọi điện cho tớ, còn nữa, nếu rảnh thì nhớ quay về tìm tớ đấy”.
“Tớ biết rồi, Tiếu Tiếu, mỗi ngày tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, còn nữa, cậu phải lời nói tớ nói với cậu, nếu như yêu phải dũng cảm chiếm lấy, không chỉ là vì mình cậu, còn phải vì đứa bé, cậu không thể cho em bé cũng giống cậu, từ nhỏ không có bố, biết không? Đuổi theo tình yêu không phải độc quyền việc đàn ông, nếu để cho tớ biết người phụ nữ ngốc là cậu làm hại con nuôi tớ không có bố, tớ sẽ không tha thứ cho cậu”. Lữ Duy Duy cố ý ác cảnh báo Lãnh Tiếu Tiếu, che giấu đau buồn trong lòng.
“Tớ biết ròi, đúng là người phụ nữ lắm mồm, Thiên Lỗi làm sao chịu nổi cái miệng này nhỉ?”
“Ghét, cậu chết đi, người ta quan tâm tới cậu mà còn trêu người ta, thật là lòng tốt mà bị coi là lòng lừa”.
“Đúng a, tớ biết rõ tốt bụng của cậu á..., a, nhưng miệng của cậu rất độc à nha?”
“Cái gì? Miệng của tớ độc? Miệng của cậu mới độc, tớ muốn đi rồi, cậu không thể nói lời nào dễ nghe sao?”
Lữ Duy Duy nắm tay Lãnh Tiếu Tiếu, cố ý cùng cô đấu miệng, trong lòng cũng rất thương cảm.
Hôm nay từ biệt, không biết bao giờ có cơ hội cùng cô đấu võ mồm như thế nữa.
Tề Thiên Lỗi một bên nhìn hai chị em các cô lưu luyến không rời, cố gắng che giấu, sợ đối phương đau lòng, trong lòng anh cũng rất cảm động.
Không giống trong gia đình anh, đấu đá tranh giành quyền ở bên ngoài, không cảm thấy tình anh em.
Nhìn như vậy. Hai người không có máu mủ gì, lại có tình cảm chị em khắc sâu, thật khiến người ta hâm mộ.
“Được rồi, Duy Duy, hành lý của chúng ta cũng không có gì nhiều, chúng ta đi vào thôi, để Tiếu Tiếu về sớm một chút, cô ấy bây giờ là hai người, phải chú ý vào”. Tề Thiên Lỗi sợ hai người nói lời từ biệt không bỏ được, không thể làm gì khác hơn là hạ quyết tâm.
“Duy Duy, vậy hai người mau vào đi”.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Tề Thiên Lỗi, thấy chia lìa nên sắp rơi nước mắt, lỗ mũi đau xót, đem mặt nhìn về chỗ khác.
“Tiếu Tiếu, cậu phải chú ý đến thân thể, sinh ra được con gái nuôi của tớ, phải gửi hình đấy”. Âm thanh của Lữ Duy Duy cũng có chút nghẹn ngào, cô cúi đầu, sâu kín nói qua.
“Được, tớ biết rồi, đi, đi mau. Tớ cũng mệt quá rồi, tớ muốn về nghỉ ngơi. Gặp lại, Duy Duy”. Lãnh Tiếu Tiếu tiến tới ôm lấy Duy Duy.
“Ừ, vậy cậu mau trở về nghỉ ngơi đi”.
“Gặp lại”.
“Gặp lại”.
Lãnh Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn Lữ Duy Duy biến mất ở cổng an ninh, nước mắt không kiềm được chảy xuống. Mà tiến vào cổng an ninh, Lữ Duy Duy cũng rơi lệ.
Tề Thiên Lỗi đau lòng kéo Duy Duy đi, không một tiếng động lặng yên vỗ lưng của cô, mặc cho cô ở trong ngực mình thả ra uất ức trong lòng.
Trong góc cách đó không xa, bóng lưng cô đơn của người đàn ông cũng biến mất ở trong đám người.
Lãnh Tiếu Tiếu thất hồn phách lạc hương ngoài sân bây đi tới.
Lời nói của Duy Duy không ngừng vang bên tai.
Tiếu Tiếu, mình phải dũng cảm đối mặt, đi chiếm lấy, vì tình yêu, vì đứa bé, cũng vì mình.
Lãnh Tiếu Tiếu, giờ phút này, mình phải kiên cường, mình phải tin tưởng Trạch Vũ yêu mình, mình cũng phải cho anh biết, mình chỉ thích anh, chỉ yêu anh.
- -----------
Cao ốc Hối Phong.
Hàn Trạch Vũ gầy gò tiều tụy vô cùng, anh bưng một ly rượu, ánh mắt đờ đãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì.
Một tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Hàn Trạch Vũ thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng.
“Mời vào”.
“Anh Trạch Vũ, làm sao anh lại uống rượu rồi? Sáng sớm bụng rỗng uống rượu sẽ gây đau đấy”.
Hàn Thi Dư vừa vào cửa liền thấy Hàn Trạch Vũ cầm ly rượu, cô vội vã đi tới, đoạt lấy ly rượu trong tay anh, gương mặt lo lắng.
“Anh không sao, Thi Dư, đưa ly rượu lại cho anh”. Hàn Trạch Vũ không vui nhíu mày.
“Anh Trạch Vũ, tới đây ăn chút điểm tâm đi, em nhờ người mua bánh xốp anh thích nhất còn có sữa tươi, anh phải uống nhiều sữa tươi, giúp dạ dày đấy”.
Hàn Thi Dư không để ý đến lời nói của Hàn Trạch Vũ, tự nhiên lấy ra bữa ăn sáng trong túi, mùi thơm nồng đậm tản ra.
“Em ăn đi, anh không đói”. Hàn Trạch Vũ nhàn nhạt nói xong, lại đi tới tủ rượu rót ình ly rượu.
“Anh Trạch Vũ, anh sao vậy? Tại sao muốn hại mình như thế? Anh không biết có rất nhiều người quan tâm anh, yêu anh sao? Anh cứ thế này không sợ người yêu của mình đau lòng sao?”
“Đau lòng sao? Anh đang làm vậy, muốn người yêu anh đau lòng”. Hàn Trạch Vũ nhỏ giọng nỉn non, trong lòng đau khổ.
“Anh Trạch Vũ, anh nói gì vậy? Anh rốt cuộc có nghe lời của em nói hay không?”. Thi Dư thấy bộ dạng cô đơn của Hàn Trạch Vũ, trong lòng hết sức khó chịu.
“Thi Dư, em trở về trước đi, anh muốn một mình”.
“Em không muốn, em yêu anh, anh Trạch Vũ, em thật sự yêu anh, từ lúc anh tới viện mồ côi đưa em trở về, em liền yêu anh, anh có biết hay không?”. Hàn Thi Dư kích động, tiến lên ôm lấy Hàn Trạch Vũ.
Tại sao tâm tình của anh tới bây giờ cũng sẽ chỉ vì cô ta mà động lòng.
Tại sao trong mắt của anh tới bây giờ không nhìn tới mình.
“Thi Dư, chớ làm bậy. Em là em gái anh”.
Mặc dù đồng ý với bố, tháng sau sẽ theo Thi Dư kết hôn, nhưng, trong lòng anh luôn coi Thi Dư là em gái.
“Anh Trạch Vũ, em không phải em gái anh, cho tới bây giờ không phải, chúng ta lập tức sẽ phải kết hôn...”
“Đây là sự thật sao?”. Lời nói của Hàn Thi Dư vẫn chưa nói hết, liền bị một giọng nữ sâu kín cắt đứt.