"Ah."
Một lúc sau, Lệ Nam Lễ cười khẽ một cái, hắn ngồi lên chiếc ghế gỗ trước mặt cô, bên tai Phó Chi xẹt qua một âm thanh tê dại, yết hầu của hắn lăn lộn, cố tình đè thấp giọng xuống, giọng nói vốn dễ nghe lại mang thêm mấy phần từ tính nồng nặc.
Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn thẳng vào cô gái nhỏ ở trước mặt.
"Nhưng trong người tôi cảm thấy rất khó chịu."
Hắn nói chuyện, vừa đưa đầu lưỡi áp vào hốc răng, cởi khuy áo ra, đưa cánh tay đến trước mặt Phó Chi một cách tự nhiên: "Tôi cảm thấy bệnh tình của mình còn chưa khỏi, Chi Chi có thể bắt mạch cho tôi nữa được không?"
Phó Chi cảm giác được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đang hung hãn nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn lại đưa cánh ra phía trước, giọng nói hơi khàn: "Hửm?"
Phó Ch: "..."
Thôi 'ừ' một tiếng vậy.
Cứ bắt mạch đi, không phải sắp khỏi rồi sao?
Nhưng nghĩ đến cuộc 'hẹn hò qua mạng' ngắn ngủi giữa hai người, cô bất đắc dĩ gật đầu, hai đầu ngón tay đặt xuống.
Đến gần hơn, Phó Chi có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ trên người hắn, trộn lẫn với mùi thuốc lá, xộc thẳng vào trong phổi.
Hơi thở ấm áp phả vào một bên xương quai xanh của cô, mãi không thể tản ra.
Phó Chi bình tĩnh quay qua một bên.
Lệ Nam Lễ rũ mắt, đôi mắt hoa đào híp lại, ánh đèn trong phòng làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt hắn.
Siết chặt đầu ngón tay, cố gắng không chạm vào nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh của cô gái nhỏ, động tác của cô mang theo một cảm giác đẹp đẽ và mơ hồ có phần ái muội.
Phó Chi không ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tiểu Lễ, đừng có nhìn chằm chằm vào cô nhỏ nữa được không?"
"Không thể nhìn sao?"
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông hiện lên vẻ mêm mang: "Là do Chi Chi lớn lên rất đẹp."
"Cô nhỏ biết." Phó Chi nói: "Nhưng cô nhỏ hi vọng cháu có thể kiềm chế một chút."
Lần này, Lệ Nam Lễ trả lời rất nhanh: "Tôi đối với Chi Chi, không có kiềm chế được."
Phó Chi bị nhìn đến không được tự nhiên, cau mày nói: "Tiểu Lễ, không có tiểu bối nào lại nhìn chằm chằm vào trưởng bối như vậy, loại hành vi này rất không lễ phép, cháu... "
Lời vừa nói đến một nửa, cô nghe thấy âm thanh nhắc nhở của điện thoại "Alipay đã được chuyển đến 500 vạn."
Phó Chi liếc nhìn thông báo.
Người chuyển khoản: Lệ Nam Lễ.
Ghi chú chuyển khoản: Tính tiền tháng.
Ok, đây là một cơ hội kinh doanh.
Phó Chi lấy tư cách một trưởng bối, tiếp tục nói: "Thật ra cái này cũng không tính là vấn đề gì quan trọng, mọi người đều yêu cái đẹp, cô nhỏ có thể hiểu được."
Lệ Nam Lễ đặt điện thoại xuống, trong lúc đó, Phó Chi giơ tay cầm lấy ly nước trên bàn, đầu ngón tay của hắn vô tình chạm vào đường gân xanh trên cổ tay của cô gái nhỏ.
Ngẩn ra một chút, hắn xoa xoa độ ấm trên đầu ngón tay.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Phó Chi uống nước xong, cúi đầu bắt mạch bắt mạch cho cháu trai.
Mạch đập cực kỳ hỗn loạn.
Nói cách khác chính là căn bệnh đang được áp chế lại ngóc đầu một lần nữa quay trở lại.
"Lệ Nam Lễ."
Ba chữ, giọng nói lạnh lùng, không gợn sóng.
Lệ Nam Lễ cảm thấy được sự nguy hiểm trong giọng nói của cô gái nhỏ, hắn "Hửm?" Một tiếng.
Với vẻ mặt rất tự nhiên, Phó Chi nhất thời không chắc chắn lắm: "Tại sao bệnh tình của cháu lại càng nặng thêm?"
"Bọn họ đều muốn tôi chết, chỉ có Chi Chi muốn tôi sống."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn hiện lên một tầng hơi nước, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Thật ra lúc cô thấy cháu trai tìm đến Cố Yến Kỳ để đặt đơn, Phó Chi cũng đã nghĩ đến việc hại người thân.
Nhưng khi nghe tin cháu trai nhỏ của mình gặp phải rất nhiều rắc rối, vẫn là thở dài: "Tiểu Lễ, cháu đúng là không được lòng người chút nào."
Người đang chờ được an ủi - Lệ Nam Lễ: "..."
Lệ Nam Lễ muốn nói lại thôi: "Chi Chi, trước đây em cũng từng bị truy sát."
"Cô nhỏ biết, ba ba nói là do bọn họ ghen tị với sự xuất sắc của cô nhỏ."
Lệ Nam Lễ: "???"