Cô đưa tay vén lọn tóc ở trước mặt ra sau tai, nhìn về phía Hứa Vi nở một nụ cười, nhưng Hứa Vi chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Phó Chi đến uống xong sữa bò, sau đó lấy lại cái hộp nói: "Sữa tươi tốt cho não bộ, lần sau mẹ sẽ đem tới cho con nữa nhé!"
"Không cần phải phiền phức như vậy."
Phó Chi cố nén tiếng 'ợ' nói: "Mẹ có thời gian thì cứ tưới hoa và cho vịt ăn, chi phí thấp mà lợi nhuận cao. Đừng lúc nào cũng chạy đến trường học."
Hứa Vi: "..."
Chỗ nào lợi nhuận cao, ở đâu?
"Ồ."
Hứa Vi cũng không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ có thể vì con gái vui vẻ mà giả ngu ngơ.
Phó Chi giơ tay nhìn đồng hồ, tiếp đó nhẹ giọng nói: "Con sắp đến thời gian lên lớp rồi, mẹ cùng ba về nghỉ ngơi đi."
"Được." Hứa Vi hoàn toàn không nhìn thấy Chu Đình Đình, ánh mắt một mực dừng ở trên người của Phó Chi.
Phó Chi gật đầu, đứng tại chỗ.
Hứa Vi nói: "Con không cần tiễn chúng ta, mẹ và ba con có thể tự đi."
Nhưng mà trong thâm tâm lại: Đó là một lời nói dối rất rõ ràng, con mà không tiễn tức là không còn yêu mẹ nữa.
"Được ạ."
Phó Chi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ đi đường đừng nghịch điện thoại, trên đường chú ý an toàn."
Hứa Vi: "???"
Cô quả nhiên vẫn đánh giá quá cao khả năng đọc vị của con gái sao TAT.
Hứa Vi cụp mắt, kéo Lục Cảnh Thanh: "Vậy thì, Chi Chi, con cũng phải chăm chỉ học tập."
Phó Chi vẫn còn chưa kịp nói!
Chu Đình Đình bên cạnh đã không nhịn được lên tiếng trách móc: "Chi Chi, Chú Lục và dì Lục đã cất công tới thăm cậu, cậu còn không biết ý mời hai người vào trong lớp ngồi xuống uống miếng nước rồi lại đi sao?"
Nói đến đây, cô ấy khẽ liếc về Phó Chi một cái, sau đó lại chuyển hướng về phía Hứa Vi, giọng nói mềm mại: "Dì Lục, dì phải đi sao? Hay là để con tiễn hai người ra ngoài!"
Chu Đình Đình sợ Hứa Vi thật sự đi rồi, cô cũng không có một chút cơ hội nào để thể hiện, nên nhanh chân chạy lên trước, đẩy Phó Chi qua một bên.
Điền Nặc thấy thế cũng chạy nhanh lên cùng Chu Đình Đình, đứng xen giữa Phó Chi và Hứa Vi
Hứa Vi ngẩn ra, ánh mắt lướt qua Chu Đình Đình, sau đó lại nhìn vào Phó Chi: "Chi Chi, đây là bạn học của con sao?... Rất nhiệt tình đó a." Cô ấy nở một nụ cười lúng túng, thậm chí còn vì sợ mà lùi về sau một bước.
"Là bạn học." Ngưng lại một chút, Phó Chi không chút để ý nói: "Nhưng không thân."
Hứa Vi hiểu ra, cô ấy nhìn về phía Chu Đình Đình: "Dì rất cảm kích ý tốt của con, nhưng mà không thân cũng chẳng quen, dì cùng ba của Chi Chi tự mình đi là được."
"Dì à, Đình Đình không phải là người ngoài không quen biết! Cậu ấy chính là học sinh giỏi trong lớp chúng con, là một lớp trưởng ưu tú, tương lai tiền đồ sáng lạng." Điền Nặc nghiêng người đi lên phía trước nói thay cho Chu Đình Đình.
".... Vậy tốt rồi."